Chàng giang rộng hai tay,hai ống tay áo rộng lớn của chàng phấp phới bay mặc dù trong hang hoàn toàn không có chút gió nào.... Tất cả những tạp vật trong hang đều bay tập trung về phía trước mắt chàng.
Thật ra,trong hang rất là sạch sẽ, rất ít tạp vật, chỉ có vài miếng vải vụn.
Đấy còn là do Cố Mạn Phi đã hết sức cẩn thận.Nàng sợ có kẻ xấu quay lại phát hiện ra tung tích của nàng nên đã thu dọn gần hết những mảnh vụn của tầm rèm lụa mà lúc rơi xuống đây nàng quấn bừa trên người.Chỉ còn sót lại vài miếng rách nhỏ xíu bị rơi xuống những nơi khó nhìn thấy. Vậy mà cuối cùng vẫn bị người đàn ông này dùng linh lực tìm ra được.
Ánh mắt chàng dừng lại trên những vụn vải một lúc.
Đây không phải là mảnh vụn từ bất kì loại vải nào dùng để làm y phục cả. Nhìn giống như là loại lụa chuyên làm rèm mành hơn...
Chẳng có lẽ người đó chỉ quấn mảnh vải rèm này mà chạy tới đây??
Khi ấy chàng trong trạng thái gần như vô thức nên không thể biết dung mạo kẻ đó như nào, cũng không biết kẻ đó già hay trẻ, là nam hay nữ...
Nhưng khi bàn tay kẻ đó trạm vào chàng thì chàng cảm nhận thấy bàn tay đó hơi thô ráp, lại còn có nhiều vết chai sạn... có lẽ đó là một đứa trẻ phải thường xuyên làm những công việc nặng nhọc...
Chàng cúi xuống nhìn bộ dạng của mình lúc này,mặt chàng một lúc một tối sầm lại... chàng hiện chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng và chiếc quần lót... Từ khi biết nhận thức đến giờ thì chàng chưa bao giờ ra khỏi nhà trong tình trạng thảm hại như này....
Thật là không biết đứa trẻ đầu gấu đó rơi từ đâu đến đây mà giám làm trò này với chàng...
Chàng giơ tay lên, cũng không biết từ đâu một chiếc khoác bào xuất hiện trên tay chàng... tiện tay khoác áo bào lên người.... Giơ tay lên mặt, một chiếc mặt nạ quỷ sáng bóng xuất hiện trên mặt chàng, che đi khuôn mặt anh tuấn vốn có... Chiếc mặt nạ quỷ vô cùng giữ tợn,khiến người khác nhìn một lần là không giám đưa mắt nhìn lần thứ hai nữa.
Xong xuôi mọi việc, thân hình chàng khẽ động, trong nháy mắt chàng đã xuất hiện ở bên ngoài cửa hang. Ngẩng đầu nhìn thiên không, đầu ngón tay vẩy một cái khẽ, một vệt trắng sáng mờ mờ bay thẳng lên thiên không.
Một lát sau,ở bốn phía khác nhau xuất hiện bốn người, bốn người đến bên chàng với tốc độ chóng mặt. Họ quỳ gối trước mặt chàng:
- Cung hỉ Tôn chủ đại nhân xuất quan.
Vị Tôn chủ đại nhân nhìn 4 người họ giây lát, miệng như đang cười, từ từ cất tiếng:
- Trong quãng thời gian ta bế quan tu luyện các ngươi đã tiếu ngạo những đâu vậy?
Tiếng nói của chàng ấm áp nhẹ nhàng như làn gió xuân, nhưng cũng đủ khiến 4 người kia run sợ. Họ cùng lúc quỳ sụp xuống:
- Thuộc hạ không giám.! Bọn thuộc hạ đều chỉ đứng xung quanh đây canh gác mà thôi, không giám lơ là chút nào...
- Ờ. Vậy sso?
Vị Tôn chủ búng búng đầu ngón tay:
- Vậy có cao thủ xâm nhập vào đây không?
- Không có ạ.
Bốn người họ đối với các cao thủ đều có một cảm giác rất khác rất mẫn cảm... Nếu như thật sự có cao thủ xuất hiện ở gần ngọn núi này là họ đã có thể phát hiện ra ngay và sẽ tìm cách ngăn cản không cho cao thủ đó đến được gần chiếc hang này.
Vị Tôn chủ không nói gì, chỉ nhìn họ.
Lúc này đang là cuối thu, lại còn ở trốn rừng núi nữa nên thời tiết đã khá lạnh, lá vàng rụng khắp nơi.... Vậy mà hiện tại xung quanh bốn người họ nhiệt độ như đang tăng dần tăng dần... tựa như thời tiết lúc vào xuân...
Tôn chủ đang rất rất là tức giận.
Bốn người họ quỳ sát đất, người càng lúc càng run rẩy... Vị Tôn chủ của họ không giống với những người khác... người thông thường khi cang tức giận thì nhiệt độ xung quanh sẽ càng ôlạnh còn Tôn chủ của họ thì trái ngược... Tôn chủ càng nóng giận thì nhiệt độ xung quanh sẽ càng tăng....
Trên thế gian này có thể khiến Tôn chủ tức giận vốn không nhiều... Điều này khiến cả bốn người đều thấy vô cùng khó hiểu...
Cuối cùng một người là tâm phúc thân cận nhất của vị Tôn chủ đánh bạo cất tiếng:
- Bẩm Tôn chủ... có..có phải đã có kẻ lạ đột nhập vào trong động không ạ??