• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

... Ngay cả bách tính thường dân gia đình mà có chút của cải thì cũng có thể lấy thêm vài ba tì thiếp cơ mà? Huống chi lại đường đường một tướng quân như ông ta?

Cố Tạ Thiên căn bản không hề thấy mình có lỗi gì khi lấy thêm vợ lẽ cả!

Nhưng hôm nay trước mặt bao người như này mà lại bị con gái chỉ trích như vậy, ông ta thấy rất mất mặt nên lạnh lùng cất tiếng:

- Trẻ con biết gì mà nói? Việc của người lớn không đến lượt trẻ con như ngươi xen vào...

Cố Mạn Phi không nói gì chỉ nhếch miệng cười, từ trước tới nay nàng đều không thèm phí nước bọt tranh luận cùng với kẻ đàn ông tồi.

Cố Tạ Thiên bị nụ cười của nàng đâm mạnh vào tim, nổi giận:

- Mạn Phi, những năm qua ta đã quá lơ là với con,sau này sẽ không vậy nữa. Nhưng trước lúc đó con cần phải thật thà trả lời ta một vấn đề. Có người nhìn thấy trong khuôn viên này của con có nam nhân lạ mặt ra vào, và tối qua con còn lẻn ra ngoài nữa... Có phải ngươi đã làm ra những việc bẩn thỉu, bại hoại gia phong hay không?

Nói đến đây giọng điệu ông ta trở nên lạnh lẽo đáng sợ.

Nghe được câu nói này của ông ta,mọi người xung quanh đều như được lên dây cót tinh thần vậy... Cuối cùng đã hỏi đến vấn đề chính rồi!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Cố Mạn Phi, đợi nghe câu trả lời của cô.

Cố Mạn Phi dùng ngón tay vuốt vuốt tóc mái, mắt nheo nheo lại:

- Cố tướng quân hỏi một câu hỏi thật không có trình độ chút nào! Có người nói là tin liền à? Vậy ta cũng nói trong khuôn viên của Ý nương cũng từng xuất hiện nam nhân lạ mặt cơ! Vậy thì cái đầu ngài đang bị cắm sừng rồi đấy sao?

Câu hỏi này của nàng thật quá hiểm hóc.

-"Phụt... ". Có người không nhịn được cười.

Cố Tạ Thiên bực bội quay lại, thì phát hiện người phát ra tiếng cười đó là một Bát hoàng tử Tây Môn Thiết.

Bát hoàng tử năm nay 18 tuổi, tướng mạo phong lưu,tuấn tú, tính tình phóng khoáng, đôi mắt khi cười như ánh hoa đào nở rộ, tay cầm chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy... toàn thân hắn toát lên vẻ phong lưu khó cưỡng.

Phải nói là Tây Môn hoàng tộc có gen di truyền rất tốt, ngoại hình đều rất anh tuấn... Bát hoàng tử và vị thập nhị hoàng tử đứng đó, một người thanh nhã như trúc, một người phóng khoáng như gió.... thật khiến người khác mãn nhãn.

Mẫu thân của Tây Môn Thiết là mốt Quý phi, còn bản thân hắn cũng có linh lực rất tốt, nên được Hoàng thượng rất yêu quý, đã phong hắn là Thiết vương.

Cố Tạ Thiên không khỏi xấu hổ,tất nhiên ông ta không dám trách mắng vị Bát hoàng tử này rồi,chỉ đành quay sang quát chính đứa con gái ruột:

- Ngươi thật hỗn xược! Qua hỗn xược!...Đại nghịch bất đạo!...

Nét mặt Cố Mạn Phi trùng xuống.

- Cố tướng quân, tôi nói vậy thì ngài không tin, nói tôi đại nghịch bất đạo. Vậy sao người khác dùng nước bẩn dội lên người tôi thì ngài lại tin? Lời nói của đứa con gái ruột còn không đáng tin bằng lời nói của người ngoài sao?

Cố Tạ Thiên á khẩu:

-Cái... cái này...

Hôm nay thừa tướng của Tông nhân phủ cùng với hai vị Hoàng tử đến để hỏi tội, nói rằng có người tố cáo khuôn viên mà Cố Mạn Phi ở thường xuyên xuất hiện người đàn ông lạ mặt, làm bại hoại gia phong của Tướng phủ... ngoài ra còn đưa đến hai nhân chứng nữa.

Đây không phải truyện nhỏ, quan hệ đến danh tiếng của Tướng phủ, quan hệ tới tiếng tăm của Hoàng gia... Bởi đứa con gái không ra gì này của ông ta chính là vị hôn thê của thập nhị hoàng tử Tây Môn Ngôn... Thế nên ông ta mới tức giận đùng đùng đưa người đến xét hỏi...

Ông ta không thể ngờ đứa con gái thường ngày nhút nhát như thỏ mà nay lại sắc sảo đến vậy... bị hỏi một câu cứng họng.... Ánh mắt ông ta không khỏi nhìn sang phía vị quan của Tông phủ kia...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK