Tây Môn Ngôn đang tính toán trong đầu như vậy thì tiếng nói của Cố Tạ Thiên vang lên:
- Lưu đại nhân, hai kẻ ác nô tố cáo oan sai cho Mạn Phi như vậy nhất định phải trừng trị thích đáng! Chúng dám làm vậy thì chắc chắn có kẻ đứng sau chống lưng cho, Lưu đại nhân xin ngài nhất định phải tìm ra hung thủ để trả lại công đạo cho Mạn Phi, trả lại sự tôn nghiêm cho Cố phủ chúng tôi.
Lưu đại nhân vui vẻ nhận lời, Cố Tạ Thiên lại quay sang Tây Môn Ngôn:
- Thập nhị hoàng tử, Mạn Phi hoàn toàn trong sạch nên xin Thập nhị hoàng tử yên tâm ạ.
Tây Môn Ngôn gượng gạo cười:
- ukm. Tiểu vương sớm đã khẳng định Mạn Phi vô tội mà, giờ như này tiểu Vương rất vui...
Mọi việc cứ vậy mà tan dần, không còn kịch hay, mọi người trong phủ cũng ai về phòng người ấy...
Cố Mạn Phi từ đầu đến cuối vẫn đứng đó,nhẹ nhàng cất tiếng:
- Thập nhị hoàng tử, tiểu nữ có một việc thấy không rõ lắm, vốn định sau này có cơ hội sẽ hỏi ngài sau, hôm nay tiện ngài đến đây, những việc hỗn loạn, trướng mắt kia đều đã được giải quyết xong... Vậy hôm nay ngài có thể giúp tiểu nữ giảng giải một vấn đề này không?
Tây Môn Ngôn gắng gượng lấy lại tinh thần:
- Mạn Phi muội muội có điều gì xin cứ nói..!
Cố Mạn Phi lấy từ tay áo ra một trang giấy được gấp thành hình con hạc giấy giơ ra trước mặt Tây Môn Ngôn:
- Chiều tối qua Mạn Phi có nhận được bức thư này ngay trong phòng, bên trên có kí hiệu của Thập nhị vương gia, trong thư có viết lời mời Mạn Phi đến mật tháp của ngài ở Ninh Vũ Sơn để gặp mặt...
Nàng chưa nói hết câu, sắc mặt Tây Môn Ngôn đã trắng bệch, hắn đúng là có cho tùy tùng lén để một bức thư như vậy trong phòng Mạn Phi, nhưng hắn rõ ràng có viết thêm một câu yêu cầu Mạn Phi đọc xong phải đốt ngay bức thư mà? Lẽ nào con nha đầu từ trước đến giờ luôn nghe lời hắn đã không làm theo?
Lúc này đây hắn tuyệt đối không thể thừa nhận, vội chặn lời Mạn Phi:
- Mạn Phi, sao muội lại nói như vậy chứ? Bản Vương đâu có viết bức thư nào như vậy cho muội đâu? Vả lại bản vương cũng không hề có mật tháp nào ở Ninh Vũ sơn cả... Đưa bản vương xem bức thư đó! Chắc chắn là đồ giả!
Hắn đưa tay ra để lấy bức thư từ tay Mạn Phi.
Hắn muốn lợi dụng lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng để tiêu hủy chứng cứ...
Tình thế cấp bách nên Tây Môn Ngôn dùng cả thuật khinh công, thân pháp nhanh như ánh chớp.
Hành động bất ngờ của hắn đừng nói một phế nhân như Cố Mạn Phi mà ngay cả Cố tướng quân cũng không kịp phản ứng.
Hắn rất tự tin về thân thủ của mình nhưng không ngờ ngay khi tay hắn sắp trạm được vào bức thư thì Cố Mạn Phi chậm dãi bước sang bên một bước.
Tưởng như một bước chân đơn giản nhưng thật ra bước chân này tính toán rất kĩ càng, tránh được bước đi của Tây Môn Ngôn.
Tây Môn Ngôn ngây người, Cố Mạn Phi nhìn hắn với ánh mắt vô tội:
- Thập nhị vương gia nói rằng đây là bức thư giả ư? Không thể thế được? Mạn Phi biết rất rõ nét chữ của ngài mà...
Bỗng quay sang phía Tây Môn Thiết- đứng ngay cạnh đang phe phẩy chiếc quạt, say mê xem kịch mà nói:
- ah đúng rồi,Bát vương gia! Nghe đồn Bát vương gia rất đam mê thư pháp, xin Bát vương gia giúp tiểu nữ xem qua nét chữ này ạ!
Tiện tay nhét bức thư vào tay Tây Môn Thiết.
Nét mặt Tây Môn Ngôn càng lúc càng tệ, Bát vương gia Tây Môn Thiết thư họa song tuyệt, đối với thư pháp lại càng đi sâu nghiên cứu.
Nét chữ dù giả mạo tinh vi đến đâu cũng không thể qua được đôi mắt của vị Bát vương gia này.
Cũng giống như vậy, nếu là nét chữ chính chủ thì càng không thể lừa được hắn...
Giờ thì nguy to rồi...
Tây Môn Thiết nhẹ nhàng giở bức thư ra, nhìn Mạn Phi....
Cố Mạn Phi đứng đó, nét mặt tuyệt đối vô tội!!!!