Mặc dù nàng thừa hưởng kí ức của cố chủ, nhưng cố chủ ngày thường đều ru rú trong nhà, chả mấy khi bước chân ra khỏi phủ nên hiểu biết rất hạn chế...
Sách vở ở thời đại này cũng không phổ biến, không dễ gì mà tìm được quyển sách thì chữ được sử dụng để viết lại là chữ phồn thể... khiến nàng đọc vài trang thôi mà đầu óc đã quay cuồng rồi...
Đọc sách cũng không bằng thực tiễn, nàng cần phải tư mình tìm hiểu...
- Tiểu huynh đệ thật là ham học, nào đến uống chén trà...!
Tây Môn Thiết búng ngón tay, li trà bay thẳng đến bên tay Cố Mạn Phi.
Cố Mạn Phi giơ tay đỡ lấy, li trà xoay vòng vòng trong lòng bàn tay nàng:
- Đa tạ Vương gia y trà!
Một ngụm uống cạn...
Ánh mắt Tây Môn Thiết thoáng chút bất ngờ, vừa nãy khi búng chén trà ra hắn đã âm thầm vận dụng ba phần ninh lực, nếu như không có ninh lực tương ứng thì cơ bản sẽ không thể đỡ được li trà đó. Vậy mà tiểu tử đen đúa quê mùa này lại có thể đỡ lấy một cách nhẹ nhàng như vậy?
Mà kì lạ hơn là Tây Môn Thiết không nhìn ra tiểu tử đó dùng loại ninh lực gì để đỡ li trà đó....
Tây Môn Thiết vốn không phải người nhiều chuyện, càng không phải người thấy việc bất bình mà ra tay giúp đỡ.
Sở dĩ hắn chấp nhận dẫn theo tiểu tử này vào trong là vì hắn nhìn ra trong lúc giao đấu với tên môn đồng kia, tiểu tử này đã sử dụng một chiêu thức giống y hệt chiêu thức mà Cố Mạn Phi đã dùng.
Tây Môn Thiết thấy nghi ngờ nên mới đưa theo tiểu tử vào.
Khi nãy hắn mượn cớ nắm tay tiểu tử để dò xét niệm lực của tiểu tử, ai ngờ lại bị hất tay ra nên chưa kịp dò ra điều gì...
Tài hóa trang của Cố Mạn Phi đã quá cao siêu, không kể đến vết bớt trên mặt mà ngay cả thân hình cũng có chút thay đổi.
Dung mạo cũng không có nét gì giống Cố Mạn Phi cả, Tây Môn Thiết nhìn trước nhìn sau cũng không phát hiện ra manh mối gì cả...
Tiểu tử này có phải là Cố Mạn Phi không?
Tây Môn Thiết lại rót thêm một li trà rồi lại búng li trà về phía tiểu tử:
- Trà ngon cần từ từ thưởng thức,chứ uống một ngụm cạn chén như vậy thì biết sao được trà ngon hay không?
Li trà màu xanh lam chuyển động trong không trung, trong li không chút gợn, xung quanh li trà tỏa ra thứ ánh sáng như bảy sắc cầu vồng. Hắn dùng 5 phần ninh lực...
Tại Phi Tinh quốc này, rất ít người có đủ khả năng đỡ được món đồ mà hắn dùng 5 phần ninh lực phát ra. Ngay cả Tây Môn Ngôn một thiên tài mới nổi cũng không thể làm được...
Khẽ nhếch nhếch hàng lông mày,mặc dù không hiểu lắm về màu sắc phát ra của các loại ninh lực nhưng nàng nhận thấy tốc độ bay và thế bay của li trà mà phán đoán ra li trà này không thể dễ đỡ.
Nếu cố đỡ thì đến 9 trên 10 phần là đỡ không nổi.
Chợt nàng nghĩ ra điều gì đó, chân lùi ra sau một bước,rồi lại tiến một bước tiếp cận li trà,nhấp một ngụm nhỏ:
- Quả nhiên là trà ngon!
Lại lùi sau một bước,rồi lại tiến một bước, uống ngụm thứ hai:
- Rất ngọt miệng!
Thân hình xoay lại,uống ngụm cuối, lúc này thế bay về phía trước của li trà đã ngừng, tận dụng cơ hội, Mạn Phi giơ tay búng một phát, cuối cùng li trà đã bay trở lại về phía Bát vương gia.
- Đa tạ vương gia!
Tây Môn Thiết, đôi mắt sáng rực lên, đỡ lấy li trà, tán thưởng:
- Tiểu huynh đệ sử dụng thao pháp này thật quá tuyệt, Tiểu Vương bái phục!
Cố Mạn Phi nói:
- Đa tạ Vương gia quá khen!
Bộ thao pháp này có nguồn gốc từ một cổ thuật thế gia, không có nội lực thì cũng có thể vận dụng được, đây chính là một báu vật phòng thân của nàng.
- Tiểu huynh đệ công phu không tồi! Không biết tiểu huynh đệ thuộc môn phái nào?
Tây Môn Thiết yêu thích võ thuật, tinh thông võ thuật, hiểu rõ về võ thuật của hầu hết các môn phái... Người thường chỉ cần xuất vài chiêu là hắn đã có thể biết đối phương xuất thân từ môn phái nào rồi, nhưng bộ thao pháp này thì trước giờ hắn chưa từng biết tới...