Im lặng một lúc, Tôn chủ lên tiếng:
- Bốn người các ngươi đi tìm hiểu xem hôm nay bị bắt đến phục vụ Nhạc Hoa hầu bao gồm những ai?
Qua một hồi suy nghĩ Tôn chủ đại nhân xác định đứa trẻ lấy trộm chiếc áo bào của chàng có khả năng rất lớn chính là hung thủ ra tay sát hại Nhạc Hoa hầu... cũng có thể là một trong những đứa trẻ bị bắt cóc đến Hầu phủ...
Lâm Phong lên tiếng:
- Tôn chủ, thuộc hạ vừa tra được Nhạc Hoa hầu đang tu luyện một môn công phu sử dụng âm bổ dương, mỗi đêm sẽ dùng ba nữ nhân để luyện nhằm hút hết thuần âm khí trong người họ... Sau khi hoan hợp những đứa trẻ đó sẽ bị giết chết... Thuộc hạ của hắn chuyên tìm bắt những bé gái nhà lành về để phục vụ cho hắn. Hôm nay bị bắt đến hầu hạ Nhạc Hoa hầu gồm có hai bé gái, hiện đều đã chết... Thuộc hạ cũng đã tìm thấy xác của họ.
Lâm Lôi đã hiểu ra vấn đề:
- Lẽ nào hắn ta hái hoa và hái ngay phải hoa độc? Xem ra bé gái thứ ba này chính là người mà chúng ta cần phải tìm rồi! Lâm Phong ngươi đã tìm ra đứa bé thứ ba đấy là thần thánh phương nào chưa?
Lâm Phong gật đầu:
- Tìm rồi nhưng tìm không ra. Mật điện đó người vốn không nhiều, những người khác căn bản không biết mặt đứa trẻ thứ ba đó...
Đầu mối đến đây lại bị đứt, mấy người họ nhìn nhau rồi cuối cùng đều hướng về Tôn chủ.
Thật thú vị, một đứa trẻ 12, 13 tuổi lại có bản lĩnh lớn như vậy! Thật khiến người ta ngưỡng mộ mà...
Ánh mắt Tôn chủ thoáng chút vui vẻ, hứng khởi, phủi tay:
- Việc này kết thúc tại đây, không cần điều tra nữa.
Người thú vị như vậy rất hiếm gặp,bởi vậy bé gái này đã khơi dậy bản tính trêu đùa ham vui ẩn sâu trong con người chàng.
......
Khuôn viên nhỏ gồm 3 gian nhà nhỏ....
Bên trong khuôn viên được thu dọn rất ngăn nắp,không có cỏ dại mọc bừa bãi, chỉ có một vài cây hoa dại mọc nơi góc tường đang đung đưa trong gió...
Trong phòng được bố trí đơn giản, một giường, một bàn, một ghế... Trên bàn có một bình hoa nhỏ xinh, hoa cắm trong bình chính là loại hoa dại màu vàng mọc nơi góc tường...Bình hoa làm cho gian phòng tối được tô điểm thêm chút màu sắc tươi tắn...
Đây chính là nơi ở của Cố Nhược Phi, khuôn viên nhỏ này nằm ở một vị trí hẻo lánh tồi tàn nhất trong Tướng phủ... thậm trí còn tồi tàn hơn cả nơi ở của kẻ hầu người hạ trong phủ.
Cố Mạn Phi không có người hầu, mọi sinh hoạt hàng ngày đều do một tay nàng làm hết, từ giặt đồ,nấu ăn đến lau nhà, quét dọn sân vườn...nàng sống như cuộc đời của một nàng Lọ Lem trong cổ tích.
Mặt trời đã mọc,vài tia nắng xuyên qua hàng cây, xuyên qua nớp mái ngói soi rọi vào trong căn phòng tối. Cố Mạn Phi ngồi trước bàn trang điểm, cuối cùng nàng đã nhìn rõ dung mạo của tấm thân này.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng khi nhìn thấy hình dạng mình trong gương nàn cung không khỏi giật mình.
Bức gương này là món đồ duy nhất trong phòng bị để bụi, không lau trùi chứng tỏ cố chủ là người rất ít khi soi gương.
Cố Mạn Phi lau đi lau lại mấy lần thì bức gương mới miễn cưỡng dùng được.... Thời đại này không dùng gương đồng như bất kì triều đại cổ nào trong lịch sử... Thời đại này ngừơi ta cũng đã sử dụng loại gương như thời hiện đại đang sử dụng vậy.
Cố Mạn Phi thấy trong gương một khuôn mặt nhỏ nhắn, ít da ít thịt nên nhìn cằm khá nhọn, khuôn mặt này nếu tách riêng từng đường nét thì cũng được gọi là tiểu mỹ nhân rồi.
Chiếc mũi cao, thẳng, chiếc miệng nhỏ xinh, đôi mắt to tròn... nhưng ngay trên trán kéo dài xuống nửa khuôn mặt là rất nhiều những chấm nhỏ màu đỏ mọc chi chít vào nhau... Nó hủy hoại nét đẹp vốn có của cả khuôn mặt nàng...
Còn đôi tay nhỏ của nàng thì gầy khẳng khiu với đầy những vết chai sạn.....