Cố Mạn Phi trói người cũng đầy chuyên nghiệp, mỹ nhân bị trói vào chiếc ghế rất chắc chắn, về cơ bản là không thể cử động được.
Trói xong, Cố Mạn Phi lùi lại một bước, nhìn vị công chúa.
Một vị mỹ nhân xinh đẹp bị trói như này,lại toát lên một vẻ đẹp thật lạ, một nét đẹp tàn khốc mà đậm chất khêu gợi, phong tình vạn chủng, đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào Cố Mạn Phi.... đáy mắt sẫm màu, khiến người khác nhìn không thấu suy nghĩ thật của nàng mỹ nhân này.
Mỹ nhân khẽ cúi xuống nhìn những mảnh vụn đang trói trên người mình...
Cố Mạn Phi vẫn rất là biết thương hoa tiếc ngọc và cũng không dâm đê đê tiện nên cố ý không vòng dây qua nơi ngực mỹ nhân. Chỉ là thủ pháp buộc dây thì không được đẹp mắt cho lắm.
Ánh mắt vị công chúa thoáng qua nét nhẫn nhịn, bàn tay ẩn dưới lớp tay áo dường như đang làm động tác phả quyết kì lạ gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi....
Nàng thở một hơi dài:
- Ai dạy nhà ngươi trói người như này, không đẹp chút nào cả!
Cố Mạn Phi : "..."
Vị công chúa này lại để ý mỗi chuyện này thôi ư?
- Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?
Cố Mạn Phi chỉ cảm thấy, vị mỹ nhân công chúa này nếu không phải là do được bảo vệ quá kĩ thì chỉ có thể là một quái thai, vào lúc này nàng ta không phải nên cảm thấy sợ hãi sao?
- Không sợ! Nếu mà ngươi muốn giết ta thì khi nãy ở dưới nước đã có thể ra tay rồi chứ chẳng đợi tới giờ.
Mỹ nhân công chúa thản nhiên đáp lại.
Xem ra vị công chúa này rất thông minh, chứ không phải một bình hoa di động .
Cố Mạn Phi khẽ gật đầu:
- Ngươi rất thông minh!
Làm việc với người thông minh rất đỡ tốn sức.
- Bọn họ cũng đều khen ta như vậy, thậm chí bọn họ còn nói ta là kẻ thông minh nhất trên cả đại lục này đấy!
Một vị công chúa được đám nịnh thần bên cạnh khen ngợi là người thông minh nhất vốn chẳng có gì đáng lạ cả.....
Khóe môi Cố Mạn Phi khẽ cong lên, cũng không bóc mẽ mỹ nhân....nàng bắt đầu giải quyết chiếc áo còn lại.
Lần này nàng không cắt thành từng miếng nhỏ nữa mà xé luôn một bên tay áo rồi bước đến trước mặt vị công chúa....
- Ngươi....
Mỹ nhân công chúa nhìn chiếc tay áo rồi lại nhìn Cố Mạn Phi.
- Dùng nó để bịt mồm ngươi lại.
Cố Mạn Phi trả lời nhanh gọn, giơ tay định nhét chiếc tay áo vào cái miệng nói liên hồi của mỹ nhân.
- Dừng lại!
Mỹ nhân vội cất tiếng ngăn lại
Cố Mạn Phi dừng tay, nhìn mỹ nhân.
Mỹ nhân thở dài:
- Thật ra bổn cung vẫn luôn tò mò một điều, ngươi sợ ta làm loạn thì sao không điểm huyệt đạo? Vậy không phải gọn gàng hơn sao?
Cố Mạn Phi không trả lời, giơ tay nhét luôn cái tay áo vào miệng mỹ nhân....
Điểm huyệt tuy là nhanh gọn, nhưng lại cần có nội lực cao thâm.
Mà hiện tại cái cơ thể này, nội lực lại quá yếu ớt, đặc biệt là bây giờ nơi ngực nàng đang rất đau đớn, một chút ít nội lực cũng không thể vận dụng nổi nữa... nên tất nhiên là không thể điểm huyệt mỹ nhân này được.
....mồ hôi ướt đẫm trán Cố Mạn Phi...
Một trưởng khi nãy của Tây Môn Gia Khánh đã khiến nàng bị thương khá nặng...
Nàng lấy ra một viên đơn dược cho vào miệng nuốt...
Viên linh đơn này là loại linh đơn chuyên trị vết thương do bị ngã hoặc va đập mạnh,linh đơn này là do nàng "mượn được" từ dược phòng của tướng quân phủ... nghe nói là vô cùng giá trị, được tướng quân phủ bảo quản nghiêm ngặt.... nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi tầm ngắm của Cố Mạn Phi.
Cố Mạn Phi tuy có biết chút y dược, biết cách chế dược.... nhưng nàng đến đây mới chỉ một thời gian ngắn nên chưa kịp chế luyện linh đơn.
Cũng bởi vậy, các loại đơn dược nàng đang mang trên người đều là những thành phẩm của cái thế giới này mà thôi.