Y phục đỏ tươi, nổi bật trong làn nước...
Chỉ là y phục có vẻ như quá rộng so với cơ thể mỹ nhân, vai áo trễ nải, bờ lưng trần gợi cảm, từ trên bờ nhìn xuống dễ nhầm là mỹ nhân đang không mặc đồ...
Cố Mạn Phi vốn bơi lặn rất tốt,nhịn thở trong nước vài phút là chuyện bình thường... nhưng hôm nay thì khác, nàng vừa chìm mình trong nước chưa nổi đến một phút thì đã khó thở vô cùng, không chịu nổi, chỉ muốn ngoi lên khỏi mặt nước để hít thở không khí trong lành.
Nhưng ngay lúc này thì không được, kẻ thị nữ vừa mang đồ bước vào, bước chân nhẹ nhàng của ả nghe trong tai Cố Mạn Phi, nàng thấy ả đi chậm chạp quá mức.
- Công chúa,đây là ngân trùng tơ bào mà công chúa cần....
Giọng nói của thị nữ rất nhẹ nhàng, thánh thót như tiếng chuông ngân,rất hiển nhiên là còn khá là ít tuổi...
- Để đó! Ra ngoài!
Mỹ nhân đang ngâm mình trong nước,cất giọng nói đầy uy nghiêm, kiệm lời như vàng...
- Công chúa, người có cần nô tì đấm bóp vai cho người không ạ? Nô tì đấm bóp rất tốt đấy ạ!
Thị nữ đó dường như đang cố gắng nịnh nọt vị công chúa này...
- Ngươi tên gì?
Mỹ nhân công chúa cất tiếng hỏi.
- Nô tì tên là Tư Họa!
Thị nữ mừng thầm trong bụng, giọng nói vì quá kích động mà có chút run run.
- Ra ngoài, đi tìm Diệp Vũ Phong quản sự lãnh 30 trượng, phát mại.
Giọng mỹ nhân đầy bình thản, nhưng nghe trong tai thị nữ thì như sét đánh ngang tai.
Ả quỳ rạp xuống bên bờ:
- Xin công chúa tha tội, xin công chúa tha tội...
- 60 trượng!
Vị mỹ nhân nói không chớp mắt...
Ả thị nữ, khuôn mặt trắng bệch, cắt không ra nổi hột máu, nghẹn họng,không dám nói thêm một câu cầu xin nào nữa.
Khấu đầu mạnh một cái rồi lóp ngóp đứng dậy:
- Nô tì lập tức đi ngay!
Nói rồi vội vàng đi giật lùi ra ngoài.
Thị nữ vừa bước ra khỏi, Cố Mạn Phi lập tức ngoi ra khỏi mặt nước, hít một hơi dài, nàng có chút ngộp thở... mãi một lúc sau cơ thể mới dễ chịu hơn chút...
Bỗng đâu, cơ thể mỹ nhân khẽ động đậy dưới mũi dao của nàng...
Cố Mạn Phi khẽ nhướn mày, ngón tay khẽ co lại, đang định hành động thì lại phát hiện ra vị mỹ nhân ấy chỉ đơn giản xoay người lại chứ không có ý đồ gì khác....
.... ánh mắt mỹ nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Mạn Phi...
Bị mỹ nhân nhìn vậy, Cố Mạn Phi không khỏi giật mình...
Lẽ nào lớp hóa trang trên mặt nàng đã bị nhòa?
Không thể nào! Lớp hóa trang này hoàn toàn không thể bị nước thông thường làm nhòe đi được!
- Ta xử lí như vậy, có được thỏa đáng không?
Vị công chúa bình thản hỏi nàng.
Thì ra cái vị công chúa yêu kiều này lại là người nghiêm khắc tới vậy!
Quả nhiên là rất có cốt cách của một công chúa uy quyền.
Thị nữ bên cạnh vốn chỉ muốn nịnh bợ chút thôi mà đã phải nhận hình phạt dã man đến thế.
Đây chính là sự tôn nghiêm của Hoàng gia sao?
Cố Mạn Phi không muốn can dự vào việc tư của công chúa nên chỉ gật đầu mà rằng:
- Việc riêng của ngươi, không cần hỏi ý kiến ta! Ta cũng không để tâm tới mấy chuyện đó đâu!
Cố Mạn Phi không muốn dừng lại ở đây quá lâu, nàng định một lần nữa dùng thuật hoán dịch vị nhưng bỗng nhói đau nơi ngực trái. Hiển nhiên tạm thời vẫn chưa thể dùng thuật.
Nàng chỉ đành mở choàng mắt ra....
...thì chỉ thấy vị mỹ nhân ấy đang nhìn chằm chằm vào mình,ẩn sâu trong ánh mắt có nét gì đó rất lạ...
Cố Mạn Phi không khỏi có chút hoảng:
- Nhìn gì?
- Cơ thể ta đã bị ngươi nhìn thấy hết..rồi!
Vị mỹ nhân khẽ nói...
Cố Mạn Phi: "...."
Cả hai đều là thân nữ nhi, kể cả nàng có nhìn thấy thân thể mỹ nhân kia thì cũng không phải là vấn đề quá lớn chứ?
Huống hồ, nàng cũng đâu đã kịp nhìn thấy gì? Vị mỹ nhân này trên người vẫn còn mặc đồ mà.... nhiều nhất thì cũng chỉ nhìn thấy cái lưng và chút cổ trở xuống tí tẹo thôi...
Khi nãy khi ngâm mình trong nước, nàng vô tình nhìn qua lớp y phục của vị mỹ nhân mà có cảm giác,mỹ nhân này chính xác là mỹ nhân ngực phẳng...
Bất kể hiện đại hay cổ đại, thì mỹ nhân ngực phẳng đều không hiếm gặp...
Nhất là cái thời kì này đâu đã có chuyện nâng ngực chỉnh hình, thế nên vị mỹ nhân này có chút khiếm khuyết đó cũng chẳng có gì là lạ cả....