• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy rốt cuộc ả ta bị làm sao?

- Có thể là bị ép vào đường cùng nên ả bắt đầu phản kích thôi! Có những kẻ che giấu bản tính rất tài, bị dồn ép quá mức thì mới bộc phát ra!

- Hừ... theo muội thấy thì là nó ngứa đòn thôi! Vừa nãy muội thật muốn tát cho nó một phát, để ả đừng có vẫy đuôi cao quá như vậy nữa. Tam tỉ, sao khi nãy tỉ lại kéo muội lại chứ?

Cố Thiên Y khi nãy thật sự muốn động thủ đánh Cố Mạn Phi, chỉ là khi nãy đã bị Cố Thiên Thanh ngăn lại.

Cố Thiên Thanh lắc lắc đầu,dịu dàng lên tiếng:

- Thiên Y, Mạn Phi dù sao cũng là muội muội của chúng ta, lại còn là đích nữ của tướng phủ, muội đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến đánh mắng muội ý, người ngoài nhìn thấy thì thật không ra thể thống gì hết!

- Muội muội gì chứ? Muội mới không có muội muội nào như thế! Đích nữ? Mẫu thân ả là loại tiện nhân bỏ chồng theo trai,loại như ả đâu có tư cách sánh ngang hàng với chúng ta...

Cố Thiên Y nắm nắm đấm, giọng nói đầy vẻ khinh thường...

- Thiên Y đừng nói như vậy, mẫu thân ả không thủ phận nhưng ả dù sao cũng là cốt nhục của phụ thân...

- Hừ, hẵng nói không chừng là cốt nhục của ai cơ! Nhìn ả xấu xí vậy, sao có thể là con của phụ thân chứ?...

Cố Thiên Y chửi rủa thêm vài câu, bỗng nghĩ ta điều gì...

- Tam tỉ, tỉ từ trường đấu giá về là vội vội vành vàng đến đây tìm ả, rốt cuộc là vì chuyện gì? Không phải là đến thăm ả thật chứ?

Cố Thiên Thanh cười dịu dàng:

- Tất nhiên là đến thăm lục muội rồi,tỉ nói rồi đó là muội muội của chúng ta.... kể cả xuất thân của muội ý không tốt đẹp gì thì đó vẫn là muội muội của chúng ta. Tỉ sợ muội ý ở đây không quen nên mới đến xem thế nào...

Miệng ả nói tình thâm ý trọng, nhưng trong lòng ả lại nghĩ đến tên tiểu tử gặp ở trường đầu giá, ả luôn cảm thấy đối phương có gì đó rất kì quái, khiến ả có cảm giác rất quen như đã từng gặp mặt...

Tất nhiên, chiều cao,thân hình, dung mạo của tên tiểu tử kia hoàn toàn khác so với Cố Mạn Phi, chỉ là trong lòng ả cứ có chút hoài nghi...

Thế nên không đợi buổi đấu giá kết thúc thì ả đã vội vàng ra về... cũng không biết vì sao trong lòng lại cứ muốn đến chỗ Cố Mạn Phi xem xem...xem Cố Mạn Phi có ở trong nhà hay không...

Không ngờ đến đó lại bị mất mặt như vậy.... nhưng xem ra Cố Mạn Phi hôm nay không hề ra ngoài... có lẽ mình đã quá đa nghi rồi chăng...

Ả nói đường đường hoàng hoàng vậy khiến Cố Thiên Y càng bất mãn:

- Tam tỉ, tâm tỉ quá là nhân nghĩa rồi! Tỉ coi ả là muội muội nhưng ả ta thì chưa chắc đã coi chúng ta là tỉ tỉ đâu... Mà giờ phụ thân lại hồ đồ mà đối xử tốt với ả như vậy, chỉ sợ sau này ả có thể gả cho Ngôn ca ca, ả đâu có xứng? Tây Môn Ngôn ca ca với tỉ tỉ mới là một đôi trời sinh...!

- Vả lại Tây Môn Ngôn ca ca đối với tỉ tỉ cũng rất chung tình, buổi đấu giá hôm nay để mua một sợi dây chuyền nam châu mà phải mất đến vạn lượng... hơn nữa muội còn thấy huynh ý khắc trên chiếc vòng một chữ " Thanh "... có thể thấy huynh ý thật lòng thích tỉ... Tỉ tỉ phải tìm cách gì để huynh ý từ bỏ hôn ước với đồ nghiệt chủng đó... Lẽ nào tỉ muốn sau này gả cho Tây Môn ca ca để làm phận thê thiếp sao?

- Được rồi! Thiên Y, đừng nói chuyện này nữa... cũng không còn sớm nữa... muội về phòng đi..

Hiển nhiên, Cố Thiên Thanh không muốn nói thêm gì nữa, xoa xoa tay Cố Thiên Y rồi quay người bước đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK