Cố Tạ Thiên không khỏi nhíu mày, nhìn sang phía Lãnh Hương Ngọc :
- Không cho người báo tin đến tai Mạn Phi sao?
Trong lòng Lãnh Hương Ngọc không khỏi oán than, trước kia mỗi lần con trai bà ta về phủ, con nha đầu xấu xí kia sẽ lập tức có mặt, nhưng lần này không hiểu sao lại ngoại lệ...
Bà ta vội gượng cười mà lệnh cho người đi mời Cố Mạn Phi tới, rồi quay lại giải thích với Cố Tạ Thiên:
- Mạn Phi nhà chúng ta và Thiên Triều trước giờ thân thiết, mỗi lần Thiên Triều trở về là Mạn Phi đều chạy đến đón chào,chạy vòng quanh ca ca... Lần này thì không hiểu vì sao lại không đến... thần thiếp cũng bận nhiều việc nên quên mất.
Cố Tạ Thiên nghe vậy mới khẽ gật đầu, nhìn sang phía con trai mình:
- Thiên Triều, con chuẩn bị quà cho Mạn Phi chưa?
Cố Thiên Triều không ngờ phụ thân hắn lại hỏi về chuyện này nên hơi ngây người trong giây lát,rồi lập tức trả lời:
- Con tất nhiên là có chuẩn bị rồi, đợi muội muội đến con sẽ đích thân tặng!
Cố Tạ Thiên có vẻ như rất là hài lòng.
Trên mặt không để lộ bất kì cảm xúc gì, còn trong lòng Cố Tạ Thiên lại đang cảm thấy hết sức kì quái.
Phụ thân trước giờ đều chẳng mấy để tâm đến con nha đầu xấu xí đó, nhưng lần này sao lại như này? Bắt đầu coi trọng con nha đầu ngốc đó rồi ư?
Nha hoàn được phái đi mời Cố Mạn Phi đã quay về:
- Bẩm lão gia, bẩm phu nhân,Lục tiểu thư nói trong người hơi mệt nên không đến được ạ.
Cố Tạ Thiên nhíu mày:
- Mệt ư? Mệt như thế nào?
Ông ta vừa nói vừa bước nhanh ra phía ngoài, rồi lại lệnh cho người đi tìm đại phu tới.
Ông ta bước đi rất nhanh, nháy mắt đã bước ra khỏi cửa, để lại đám người ngơ ngác nhìn nhau phía sau lưng.
Cố Thiên Y nhịn không nổi, cười khẩy mà rằng:
- Đã xấu xí mà còn thích làm trò, lần này không biết lại đang tính kế gì nữa đây? Vẫn tự coi mình là đích nữ đại tiểu thư sao?
Cố Thiên Triều nghe vậy thì trong lòng cũng không khỏi có chút tính toán:
- Thiên Y, có việc gì vậy? Trong một năm vừa qua huynh không ở nhà thì đã có chuyện gì?
Cố Thiên Y vốn nhanh mồm nhanh miệng nên lập tức mang những chuyện " ác độc " mà Cố Mạn Phi đã làm để kể lại cho Cố Thiên Triều nghe và tất nhiên là không quên thêm chút mắm muối vào rồi, đám tỉ muội khác cũng rất phối hợp mà cùng thêm thắt vài câu.
Cố Thiên Triều im lặng lắng nghe, đưa mắt nhìn sang phía muội muội ruột, Cố Thiên Thanh khẽ cúi xuống, dáng vẻ đầy uất ức.
Rồi lại quay qua phía Lãnh Hương Ngọc,chỉ thấy trên khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt ấy thoáng biến sắc, ánh mắt không giấu nổi chút u buồn và phẫn nộ.....
Cố Thiên Triều đứng bật dậy:
- Cũng lâu rồi ta không đến chỗ Mạn Phi muội muội, muội ý lại khó chịu trong người thì chi bằng ta sang đó thăm muội ấy thì hơn.
Hắn muốn coi xem con nha đầu xấu xí này còn định giở trò gì nữa, tự nhiên lại có cảm giác như nó đang muốn làm phản vậy?
Đích nữ đại tiểu thư ư?
Hừ! Hiện tại chỉ có mạch bên hắn mới là đích hệ! Hắn là đích tử, muội muội của hắn, Cố Thiên Thanh mới chính là đích nữ, còn Cố Mạn Phi xấu xí kia sao xứng?
Hắn đi, những người khác tất nhiên là cũng đi để xem kịch hay rồi.
...
Đám người Cố Thiên Triều đến biệt viên nơi Cố Mạn Phi ở thì vừa hay nhìn thấy nàng đang ngồi đung đưa trên xích đu, còn Cố Tạ Thiên đứng ngay cạnh, thỉnh thoảng giúp nàng đưa đẩy xích đu và còn không quên nhắc nhở:
- Chậm một chút, đừng đu cao quá, con lại đang mệt nữa, cẩn thận ngã đấy!
Cảnh sắc bình dị mà đầy ấm áp.
Sắc mặt Cố Thiên Thanh trùng xuống, các ngón tay bấu chặt vào nhau, bản thân ả vốn rất được Cố Tạ Thiên cưng chiều , nhưng trước giờ cũng chưa từng được ông ta đưa đẩy xích đu như này.
Bởi đường đường một vị tướng quân lại không có hứng với mấy trò con nít này, vả lại đẩy xích đu cho con gái thì cũng rất là mất giá cho thân phận của ông ta...
Trong lòng Cố Thiên Thanh bất bình, những tiểu thư khác cũng đâu có kém cạnh... ai ai cũng có nét mặt rất tệ, rất khó coi.