Âu Dương Vũ cười nói: “Tấm vải nhung này chỉ là miếng vải bọc thôi, Triệu chưởng quầy xin hãy xem chiếc đồng hồ báo thức bên trong này, xem xem liệu ngài có thấy nó quý giá ở đâu không?”
“Đây là...” Triệu chưởng quầy tầm mắt rơi xuống chiếc đồng hồ báo thức của Âu Dương Vũ, ánh mắt có chút căng thẳng cùng sợ hãi.
Đồng hồ báo thức không lớn, chỉ bằng hai cái nắm tay bên ngoài trang trí hình một con gấu mèo vô cùng đặc sắc với hai màu chủ đạo trắng đen thoạt nhìn sơ qua chiếc đồng hồ có thiết kế vô cùng đáng yêu và dễ thương.
“Vật này có tên gọi là đồng hồ báo thức.” Âu Dương Vũ nhíu mày cười, “Triệu chưởng quầy không tin? Không vấn đề gì, ta có thể dễ dàng chứng minh cho ông thấy.” tuy rằng nàng không trực tiếp nâng giá trị của chiếc đồng hồ này,nhưng Triệu chưởng quầy biết rằng nàng chính là có dụng ý cố tình lên giá.
“Không biết công tử đây chứng minh như thế nào?”
“Mang đồng hồ cát ra đây.” Âu Dương Vũ thản nhiên cười, khóe môi khẽ nhếch lên, sai gã sai vặt mang đồng hồ cát đến.
Đồng hồ cát là một dụng cụ đo thời gian gồm hai bình thủy tinh được nối với nhau bằng một eo hẹp, để cát mịn chảy từ bình này sang bình kia qua eo nối, với một tốc độ nhất định. Khi cát từ bình này đã chảy hết vào bình kia, đồng hồ cát được dốc ngược lại để cát chảy theo chiều ngược lại. Các yếu tố ảnh hưởng đến thời gian cát chảy là dung lượng cát, kích cỡ và góc của bình, độ rộng cổ eo và chất lượng cát. Người cổ đại lợi dụng nguyên lý này thiết kế để đo nhiều khoảng thời gian dài ngắn khác nhau: có loại 1 giờ, nửa giờ, hoặc thậm chí chỉ vài phút,
Mà đây là tiệm cầm đồ nên hiển nhiên chắc chắn sẽ có đồng hồ cát.
Ban đầu nàng giải thích cho Triệu Chưởng quầy vài kiến thức cơ bản về kim giờ, kim phút, kim giây sau đó Âu Dương Vũ yêu cầu Triệu chưởng quầy mang đồng hồ báo thức cùng đồng hồ cát ra đối chiếu. Đồng hồ cát tuy rằng được ra đời trước, nhưng xét về độ chính xác thì không bằng đồng hồ báo thực hiện tại của nàng nhưng độ chênh lệch giữa hai chiếc đồng hồ không đáng kể là bao. Âu Dương Vũ tin tưởng vào con mắt tinh tường của Triệu chưởng quầy.
Quả nhiên!
Ánh mắt của Triệu chưởng quầy tập trung hết vào cả hai chiếc đồng hồ trước mặt hết nhìn qua bên đồng hồ báo thức lại nhìn qua chiếc đồng hồ cát đảo qua đảo lại, sau 15 phút, hắn đưa mắt nhìn về Âu Dương Vũ, đôi mắt tinh lượng rạng rỡ sáng lên.
Dù là Triệu chưởng quầy kiến thức rộng rãi, cũng chưa thấy qua món đồ quý giá thế này.
“Quả thật là bảo bối! Bảo bối này tại sao lại có thể chỉ đúng được thời gian giống với chiếc đồng hồ cát quý này chứ, có cái này rồi thì đồng hồ cát này xem ra cũng không còn giá trị gì? Không biết vật quý báu này ở đâu mà công tử có được? Do vị chân nhân nào chế tạo ra?” Triệu chưởng quầy kích động đặt một loạt câu hỏi với Âu Dương.Ánh mắt của hắn không hề rời khỏi chiếc đồng hồ báo thức cổ quái này...Thật thần kì...Hắn nghĩ thầm trong lòng.
“Triệu chưởng quầy thật là có con mắt tinh đời.” Âu Dương Vũ đáp, khóe miệng vẽ lên một ý cười có chút thần bí khó lường, thản nhiên phun ra một câu.
Triệu chưởng quầy đáy mắt hiện lên ngàn sao lấp lánh, tươi cười đứng lên hỏi “Không biết công tử cảm thấy vật này đáng để Ta trả bao nhiêu?”
Thời cơ đã đến,Âu Dương Vũ ban đầu có nghĩ ra một cái giá nào cho chiếc đồng hồ báo thức cũ này đâu? Bí quá, dù sao thì hắn cũng đã rất hứng thú với món đồ này thôi thì hô lên một con số nào đó có lợi cho mình là được.
Âu Dương Vũ liếc nhìn về phía Triệu chưởng quầy, “Tại hạ tính tình dễ chịu không thích làm khó người khác, cho nên thôi thì vẫn để cho Triệu chưởng quầy ngài ra giá đi.”
Tính tình dễ chịu? Hay là hồ ly giảo hoạt còn chưa biết a?Triệu chưởng quầy trong lòng âm thầm kêu khổ, lại không thể không ra giá: “Năm ngàn lượng, công tử thấy thế nào?”
“Năm ngàn lượng hoàng kim?” Âu Dương Vũ hỏi lại.
“Hoàng kim? Không không không, là bạc trắng, năm ngàn lượng bạc trắng!” Triệu chưởng quầy hít một ngụm khí lạnh, trừng lớn hai mắt, “Công tử nói thật hay đùa vậy?!.”
Triệu chưởng quầy tuy rằng là biểu hiện như thế, nhưng không phải là không thể đàm phán được. Cho nên Âu Dương Vũ bình tĩnh biện luận
“Triệu chưởng quầy đừng vội từ chối, nếu như Ta cho ngài xem thêm vật này thì ngài nghĩ thế nào?” Âu Dương Vũ giơ tay lên,một chiếc đồng hồ đeo tay được thiết kế nhỏ gọn với kiểu dáng đơn giản trên cổ tay của nàng.
Đây được làm bằng công nghệ vô cùng xa hoa, có vỏ và dây đeo kim loại bằng chất liệu thép không gỉ mạ vàng tinh tế làm nổi bật nền đen mặt số, kim chỉ phủ vàng và vạch số được đính pha lê độc đáo.
Âu Dương Vũ nhìn Triệu chưởng quầy, cười nói: “Nếu như ai sở hữu nó, hẳn phải nói là muốn cầu mà cũng không được. Nếu là Triệu chưởng quầy tặng đúng người, có khi con đường công danh sự nghiệp của Chưởng quầy sẽ rộng mở nhỉ?.”
Không nói thì thôi chứ mở miệng ra thì Âu Dương Vũ nói liền trúng tâm đen của tên Chưởng quầy. Âu Dương Vũ như dự liệu, Triệu chưởng quầy này căn bản không phải là ông chủ của cửa tiệm, mà chính là quản sự. Nhưng một vị quản sự như vậy lại có thể trả giá với khách hàng bằng một số tiền như thế, đủ có thể đoán được chủ nhân thật sự đằng sau Trân Bảo Hiên là một người có năng lực như thế nào a.
Triệu chưởng quầy tuy rằng đã động tâm, nhưng vẫn cò kè mặc cả ép giá xuống nói: “Năm ngàn lượng hoàng kim? Quá cao,cái này không được.”
“Triệu chưởng quầy, ta thực không muốn nói nhiều, chỉ cần ngươi có thể đồng ý, ta ngay lập tức sẽ đưa ngay cho ngài cả chiếc đồng hồ báo thức lẫn chiếc đồng hồ đeo tay này thế nhưng có lẽ sẽ không may cho Ngài nếu như ngài vẫn cứ cò kè mặc cả như thế. Ngài sẽ mất đi cả chì lẫn chài ngay lập tức.” Âu Dương Vũ làm bộ đứng dậy, chậm rãi nói, “Ngài biết trong cả cái kinh thành này không phải Trân Bảo Hiên này là duy nhất a?”Thấy Âu Dương Vũ làm bộ sắp phải đi, Triệu chưởng quầy trong lòng cảm thấy lúng túng khó xử. Quả thật, hai món bảo bối này chính là độc nhất vô nhị bán chính là một cái độc nhất vô nhị nếu như bỏ qua hai món bảo vật này hẳn sẽ có một tiệm đồ cổ khác như nàng nói sẽ sỡ hữu chúng với giá như nàng đã thỏa thuận với hắn
Hắn trong lòng thầm tính toán, nếu như hắn có hai thứ bảo vật có một không hai này, đối với cửa tiệm của hắn mà nói, nếu hắn trình hai món đồ này cho ông chủ hẳn sẽ được thưởng lớn thêm vào đó cũng sẽ được thăng chức cũng nên. Hắn sẽ là người có công lớn. Sau khi đã cân nhắc tâm tư của mình, Triệu chưởng quầy trở mặt vô cùng nhanh, hạ quyết tâm nhanh chóng gọi Âu Dương Vũ: “Công tử, vị công tử này, có chuyện gì cũng từ từ nói, đừng đi vội a.”
“Năm ngàn lượng hoàng kim, không hơn không kém.” Âu Dương Vũ chậm rãi mở miệng,không một chút nóng nảy.
“Được rồi, được rồi, năm ngàn lượng hoàng kim thì năm ngàn lượng hoàng kim.” Triệu chưởng quầy vội vàng đáp ứng. Hiện tại hắn biết rằng thị trường hiện nay, nếu hắn mua hai món nay, thì chắc chắn sẽ có nhiều kẻ cầm nhiều hơn số hoàng kim hôm nay hắn bỏ ra để mua bằng được hai món bảo vật này.
“Ta không cần ngân phiếu, cũng không cần bạc, toàn bộ đều phải là hoàng kim.” Âu Dương Vũ một chút nhắc nhở.
“Không cần ngân phiếu?” Triệu chưởng quầy vẻ mặt đau khổ, “Công tử, làm sao trong khoảng một thời gian ngắn này, ta có thể kiếm được chừng đó hoàng kim a.” Nhà ai lại có thể chứa một số lượng hoàng kim lớn có sẳn để mà đưa cho ngươi a?
“Vậy ta cho ngươi thời gian là ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau ta lại ghé qua.” Âu Dương Vũ thu hồi hai món đồ, tiêu sái nghênh ngang mà đi, để lại Triệu chưởng quầy đứng ở đó thở dài.
Một ngày này đối với Âu Dương Vũ mà nói vô cùng dài a.
Ngẫu nhiên gặp Dạ Trọng Hoa, so với khuynh quốc giai nhân thì hắn còn mỹ mạo tuyệt thế hơn cả, cặp mắt kia như mắt chim ưng sắc xảo vô cùng lợi hại, mặc dù bị thương nhưng vẫn như tỏa ra một khí thế tôn giả không gì sánh kịp.
Người này tuyệt đối là vô cùng phiền toái, về sau nếu có tình cờ gặp lại hắn, nhất định phải tránh xa hắn. Âu Dương Vũ trong lòng âm thầm nhắc nhở.
Trở lại tả tướng phủ, trời đã xế chiều.
Nhảy từ trên tường xuống, Âu Dương Vũ nhìn thấy tiểu nha đầu của nàng đang mang một bộ mặt lo lắng đi tới đi lui trong viện.
“A Tú, ngươi làm cái gì ở đây vậy? Ngươi đi qua đi lại không thấy choáng thì thôi nhưng ta thì rất choáng váng đó.” Âu Dương Vũ tức giận chụp lấy đầu vai nàng.
“Tiểu thư!” A tú xoay người nhìn Âu Dương Vũ, gấp gáp đến mức nước mắt lưng tròng đã muốn trào hết ra “Tiểu thư, Người cuối cùng cũng về a! A Tú bị dọa đến chết mất! Vừa rồi Tứ tiểu thư có ghé qua đây thiếu chút là bị phát hiện rồi!”
Âu Dương Vũ nhìn thấy rõ bộ dạng của a tú, sắc mặt có chút trầm xuống. Lúc này gương mặt a tú má trái má phải đều sưng đỏ lên một mảng, hiện rõ cả năm dấu ngón.
“Cô ta đánh ngươi?” Âu Dương Vũ đáy mắt che giấu vẻ lo lắng, trong lòng sinh ra một tia tức giận.
Nha đầu A Tú ngốc này thật ngốc mà, những tên hạ nhân khác thấy nàng đều chạy đi hết để tránh phiền phức, chỉ có nàng, vẫn ở bên cạnh Âu Dương Vũ cho dù hoàn cảnh nghèo túng mà nàng đang phải trải qua vẫn có thể trung thành và tận tâm ở bên người nàng chịu khổ cực.
Kẻ kết nghĩa thì có thừa, nhưng kẻ trung thành thì cũng chỉ có một. Cho nên đối với Âu Dương Vũ, ai đối tốt với nàng, trung thành với nàng, tận tâm bên nàng nàng cũng sẽ đối với người đó như vậy.
A Tú cười khổ nói: “Không đau, nô tỳ đều đã quen rồi. Nhưng mà tiểu thư, chúng ta có lẽ sau này lại phải sống khổ cực nữa rồi” A Tú chỉ tay về phía phòng nàng.
Trong phòng nàng giờ đây là một đống hỗn độn, vốn đồ đạc ở đây đã không nhiều nay lại bị người đập phá giờ không còn thứ gì nguyên vẹn, những mảnh sứ vỡ văng ra rải rác đầy trong phòng. Trên giường chăn, nệm đều trở thành giẻ rách.
Âu Dương Doanh, quả nhiên là khinh người quá đáng!
“Tứ tiểu thư có vẻ rất tức giận, không tìm thấy người, cô ta lập tức đập này đập nọ trút giận hết lên đám nha hoàn xung quanh.” Đôi mắt A Tú ướt át, tiếp tục nói, “Cô ta hỏi nô tỳ người đâu, nô tỳ bảo rằng nô tỳ thật sự không biết, cho dù biết rằng người thật sự đã đi đến Suối Vân viện...”
Suối Vân viện là nơi ở của mẹ Âu Dương Vũ, vốn là một nơi rất xa, nay lại lâu năm cả đống hoang tàn ở đó không có lấy một ai tu sửa lại vì căn bản trong phủ không ai muốn đi.
“Ngươi làm tốt lắm.” Âu Dương Vũ nhoẻn miệng cười, “Cho nên từ nay về sau, ngươi không cần phải lo lắng nữa.” Nói xong, Âu Dương Vũ lấy từ trong lòng ra những thỏi bạc giao cho A Tú, “Có bạc này ngươi, ngươi từ nay không cần phải lo đến chuyện cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc nữa.”
Đây thực chất là tiền đặt cọc của tên Chưởng quầy cứng rắn nhất quyết bảo đưa cho nàng.
“Bạc?!” A Tú tay cầm lấy thỏi bạc mắt trở nên long lanh sáng chói, nín khóc ngay lập tức cười rộ lên, “Tiểu thư làm thế nào mà có nhiều bạc như thế? Thật nhiều bạc a...”
“Vậy thì tốt, chúng ta ở đây chỉ có hai người, ngay từ lúc này ta sẽ cho bọn họ biết rằng như thế nào là mặt tối của xã hội.” Âu Dương Vũ vỗ vỗ vai của A Tú, cười cười, nhưng đáy mắt của nàng hiện lên một tia tàn nhẫn.
Âu Dương Doanh, Ta muốn xem bộ dạng của ngươi như thế nào khi bị ta chỉnh từ một con hổ cái thành con HelloKitty?