Không để cho Âu Dương Vũ có cơ hội giãy dụa, đôi môi của hắn mang theo chút nồng hậu lưu luyến nhanh chóng bao trùm lên hai cánh môi mỏng của nàng hôn lên, lặng lẽ mà triền miên, kiều diễm vô cùng, Âu Dương Vũ dường như bị hút cạn không khí bởi nụ hôn bất ngờ của Dạ Trọng Hoa
Lại hôn, lại hôn...
Đợi đến khi nhận ra thiên hạ trong lòng hắn hô hấp trở nên khó khăn, lúc này Dạ Trọng Hoa mới thỏa mãn, cắn nhẹ hai cánh môi đã sưng mọng của nàng.
Đợi đến khi môi nàng được tự do, Âu Dương Vũ lập tức há miệng hô hấp.
Không thể không thừa nhận lúc nãy một chút nữa thôi, nàng sẽ sa vào nhu tình triền miên của Dạ Trọng Hoa.
Cũng may là chỉ có một chút thôi. =.=
Hai gò má trắng nõn của Âu Dương Vũ như nhiễm sắc hồng.đôi mắt nhiễm một tầng nước mang chút mê hoặc lạ thường, nàng nhanh chóng né tránh quay đầu sang một bên nhắm chặt mắt lại đợi cho đến khi tâm tư của mình trở về trạng thái tĩnh, Âu Dương Vũ từ từ mở mắt ra thần sắc bình tĩnh có chút lạnh lùng,không thể nhìn ra cảm xúc của nàng lúc này.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy đáy mắt nàng vừa trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, mày kiếm nhíu lại, tựa hồ có chút hờn giận, bất quá hắn vẫn im lặng,ngón tay thon dài cầm chiếc hộp nho nhỏ tinh xảo trực tiếp ném vào lòng Âu Dương Vũ.
“Đây là cái gì?” Âu Dương Vũ mặt mày khó hiểu, bất động thanh sắc hỏi.
“Tự mình mở ra xem.” Dạ Trọng Hoa thần sắc thản nhiên, ngữ khí cũng lạnh lùng.
Đúng là tò mò thì sẽ hại chết mèo mà, nếu Âu Dương Vũ có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không mở ra, thậm chí nàng muốn vứt nó đi một xó nào đó, bởi vì nàng có dự cảm, bên trong chiếc hộp này có cái gì đó mà nàng thực sự không thể dính líu được.
Nhưng lúc này cái tên Dạ Trọng Hoa này đang nhìn nàng chằm chằm từ trên xuống dưới, miệng hắn bất giác câu lên một chút ôn nhuận hòa hoãn cười yếu ớt, nhưng là ý cười cũng không thật trong đáy mắt, hơn nữa khí thế uy nghiêm của hắn cùng khí thế uy hiếp bức nhân kia. Nàng đảm bảo rằng, nếu nàng dám cự tuyệt, hắn tuyệt đối sẽ lại bức nàng, chà đạp nàng.
Thật sự là từ trước đến nay nàng chưa có lần nào bị nghẹn tức vì cảm giác thất bại như lúc này a. Âu Dương Vũ âm thầm nắm chặt tay, mười ngón chậm rãi mở chiếc hộp ngọc tinh xảo ra.
Âu Dương Vũ trong nháy mắt bị đồ vật trong chiếc hộp nhỏ hấp dẫn, đồng thời, nàng tựa hồ cảm giác được âm thanh mỏng manh của Tiểu Kỳ Lân truyền đến nhưng là thanh âm cực nhanh lại cực ngắn, cứ như là ảo giác.
Chỉ thấy bên trong chiếc hộp nhỏ này có một viên trân châu màu hổ phách nằm lẳng lặng ở đó tỏa ra đủ loại sắc màu,ước chừng viên trân châu đó có kích thước to bằng đầu của con bồ câu, viên trân châu như hệ thống chuyển màu thần kì, khi mang màu xanh mát lạnh của biển, khi thì khoác lên mình sắc đỏ rực rỡ, lúc thì trở nên dịu dàng với màu tím huyền ảo,... thật lộng lẫy.Trân châu hổ phách này dường như có một loại ma lực, nó có thể khiến cho người ta phải lún sâu vào ánh mắt đầy bí ẩn thần kỳ không một lối thoát.
Càng làm cho Âu Dương Vũ động tâm hơn nữa là nàng có thể khẳng định, viên hổ phách này có quan hệ mật thiết với Tiểu Kỳ Lân, nếu nàng không nghe lầm thì vừa rồi trong đầu nàng vừa hiện lên âm thanh khẩn trương của Tiểu Kỳ Lân: phải cướp về!
“Thích không?” Âm thanh dò hỏi của Dạ Trọng Hoa vang lên vừa tao nhã lại trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý.
Khóe mắt Âu Dương Vũ khẽ động, bên môi cong lên ý cười tươi, thần sắc thản nhiên: “Ừ, đồ tốt, có thể bán được không ít tiền nha?”
“Ngốc!” Dạ Trọng Hoa vươn ngón tay trỏ thon dài của mình nhẹ gõ lên trán nàng: “Cầm lấy! Nếu làm mất, hay bán đi đừng nói là Âu Dương phủ, ngay cả Đông Tấn quốc cũng không bồi thường nổi đâu.”
“Vật quý giá như vậy, ngươi... vẫn nên giữ lại đi, ta nhận không nổi.” Âu Dương Vũ nghĩ vẫn phải trả lại chiếc hộp nhỏ đó cho Dạ Trọng Hoa.
Không phải chỉ là một viên hổ phách thôi sao, bổn cô nương không cần, lúc này có thể nhìn ra được hai chữ không cần được viết rõ ràng trên mặt Âu Dương Vũ.
“Bổn vương còn tưởng rằng ngươi sẽ thích, nếu đã không muốn nhận thì bổn vương không ép ngươi.” Mặt mày Dạ Trọng Hoa vẫn giữ thái độ thản nhiên, đạm mạc, dường như không hề để tâm đến lời từ chối của Âu Dương Vũ, chỉ vươn tay cầm hộp nhỏ đó lấy về.
Âu Dương Vũ giống như bị sét đánh, mặt nàng trở nên đen thui. Dạ Trọng Hoa không phải là người rất bá đạo cường thế hay sao? Nghe xong lời cự tuyệt của nàng không phải là nổi giận sau đó ép nàng phải nhận lấy sao? Nàng đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận sự cưỡng ép của hắn, thế nhưng Dạ Trọng Hoa không những không làm vậy còn thoải mái đưa tay nhận lại món đồ từ tay nàng.
Dạ Trọng Hoa cũng có loại phản ứng này sao? Không phải hắn đang âm mưu tính toán gì chứ?
Viên trân châu hổ phách kia a... Quả thật nàng thật sự bị hấp dẫn bởi nó, Tiểu Kỳ Lân chắc chắn sẽ vô cùng hài lòng với viên trân châu hổ phách này. Nàng cứ như vậy nhìn chiếc hộp tinh xảo đó từ từ rời khỏi tay nàng và giờ đây đang nằm trọn trên bàn tay thon dài của hắn. Tâm tình Âu Dương Vũ có chút phức tạp.
Dạ Trọng Hoa nhìn nàng như không, đôi mắt trong suốt so với bầu trời xanh ngoài kia thì cũng không bằng, so với bầu trời đêm đầy sao thì lại sáng ngời hơn, lặng lẽ nhìn biểu tình vừa kinh ngạc vừa oán niệm của Âu Dương Vũ lúc này, môi hắn khẽ nâng lên một nụ cười thâm sâu khó lường.
Nhìn theo ánh mắt ngưng đọng của hắn, trên mặt của Âu Dương Vũ lại càng biểu tình oán niệm càng nồng đậm, Dạ Trọng Hoa khẽ cười một tiếng, mở chiếc hộp nhỏ ra, lấy viên hổ phách chi tâm, vươn ngón tay trắng nõn trơn bóng thon dài ra, cẩn thận giúp nàng đeo lên.
Âu Dương Vũ sau khi phục hồi tinh thần lại hết sức, Dạ Trọng Hoa đã muốn giúp nàng mang tốt lắm.
“Cứ giữ đi, đợi khi gặp hoàn cảnh khó khăn còn giúp ngươi không ít việc đâu.” Dạ Trọng Hoa mở miệng chế nhạo.
“À, nếu Dạ công tử đã cố ý muốn tặng cho bổn cô nương, bổn cô nương cũng không để ngươi phải mất mặt nên đành cố mà nhận vậy.” Âu Dương Vũ kiêu ngạo mở miệng theo bản năng chạm vào nó.
Ở góc độ Âu Dương Vũ đang đứng sẽ không nhận ra, khóe miệng Dạ Trọng Hoa giơ lên độ cong chợt lóe qua, tâm tình của hắn bây giờ không ai có thể nắm bắt được
“Phụt ——” một đạo rất nhỏ tiếng cười theo cửa sổ linh phía dưới truyền đến, Âu Dương Vũ tai thính mắt tinh, lập tức theo bản năng liền hướng cái kia phương hướng nhìn lại.
“Lăn ra đây.” Đôi mắt Dạ Trọng Hoa nhợt nhạt híp lại,một luồng khí vương giả cường đại ngay lập tức bao phủ quanh thân hắn khí phách vô cùng vương giả.
Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ cùng đưa mắt nhìn chăm chú về hướng đã phát ra tiếng cười đó, một thân ảnh từ từ bước ra hé lộ dung nhân tuấn dật tuyệt mỹ,mang theo tiếng cười thật to,thêm vào đó là một chút xấu hổ nói: “Hắc hắc, thực khéo a, rõ ràng là mới sáng sớm tinh mơ các ngươi lại đến thư phòng thế này, Ta chỉ tình cờ muốn tìm một cuốn sách ở đây...tình cờ xem được một đoạn kịch tình cảm a.., hắc hắc...”
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, Âu Dương Vũ ngay lập tức nhận ra, nam nhân trước mắt này là cái tên phong lưu tối hôm qua xuất hiện ở núi giả cùng với nàng và Dạ Trọng Hoa.
“Không tìm được sách, lại có thể thấy được một màn này coi như cũng đáng nhỉ?” Âu Dương Vũ âm sâu lên tiếng. Tại sao mỗi lần Dạ Trọng Hoa trêu chọc, chiếm tiện nghi của nàng thì đều bị cái tên Vân Thương này chứng kiến toàn bộ? Điều này khiến nàng không khỏi có chút xấu hổ.
Vân Thương không có đáp lại, ánh mắt lại một lần nữa đánh giá nàng, rồi lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào cổ nàng như thế muốn vạch cả cổ áo nàng ra để xem xét.
Âu Dương Vũ mặt mày trở nên khó chịu, thủy mâu giống như băng ngọc Lưu Ly, khuôn mặt nhất thời đông cứng lại.
Dạ Trọng Hoa từng bước tiến lên chắn trước mặt Âu Dương Vũ,đôi mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt, lại mang theo một tia lo lắng: “Xem xong rồi thì cút đi!”
“Nhưng mà Dạ Nhị...có phải kia là hổ phách chi tâm không?” Vân Thương bước lên hai ba bước tiến về phía Âu Dương Vũ, tầm mắt chăm chăm nhìn chăm chú vào cổ áo nàng, hận không thể vạch ra để kiểm tra một phen.
Trên mặt Dạ Trọng Hoa lúc này, ngoài mặt thì vẫn ung dung tuấn nhã tươi cười nhưng bên trong lời nói đã trở nên lạnh lẽo nghe như có mùi tanh của máu quanh đây: “Từ lúc nào lá gan của tiểu tư ngươi lại to ra thế?”
Đối diện với cặp mắt thị huyết của Dạ Trọng Hoa, Vân Thương bỗng nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng, chột dạ, hắn sờ sờ cái mũi, cười khổ nói: “Không không, Ta đã quấy rầy khoảng thời gian ngọt ngào của hai vị đây nên các ngươi....cứ tiếp tục đi....”
Lúc hắn rời đi thì đột nhiên dừng bước quay người lại liếc Dạ Trọng Hoa với ý vị thâm sâu khó hiểu cuối cùng lại lắc đầu rời đi.
Âu Dương Vũ theo bản năng sờ lên viên hổ phách chi tâm trên ngực mình, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, viên hổ phách chi tâm này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?