Âu Dương Tụ nhìn về phía Âu Dương Vũ, trong ánh mắt có một tia ghen ghét chợt lóe qua có điều rất nhanh nàng trở về bộ dáng tươi cười, dịu dàng nói: “Ngũ muội muội thật là thông minh, lại có thể nghĩ ra một diệu kế như vậy. Cho nên biểu ca, huynh thua chắc rồi.”
Nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng lên tiếng thốt lên, ngoài mặt thì cười ngượng, nhưng bên trong thì âm thầm cầu may, may là Âu Dương Vũ ngay từ đầu đã từ chối lời đề nghị của Hoài An vương. Hay nói cách khác, bây giờ cơ hội trở thành Hoài An vương phi của nàng chẳng phải sẽ rất cao hay sao?
Mi mắt Hoài An vương mi đột nhiên nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp không muốn để cho bất kì ai biết, hắn rõ ràng có thể nhận ra bản thân mình đối với Âu Dương Vũ ngày càng có hứng thú cùng tò mò. Nhìn dáng vẻ tự tin của nàng bây giờ có lẽ ban đầu nàng đã sớm nắm chắc phần thắng trong tay nên mới nhàn hạ như vậy. Thế nhưng tại sao nàng lại không chút do dự từ chối lời đề nghị của hắn.... Âu Dương Vũ, rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ cái gì? Bổn vương cảm thấy rất tò mò về con người bây giờ của nàng
Giờ phút này, trên bàn tám bát rượu to được xếp ngăn nắp theo hàng. Vì ngọn lửa bốc lên khi nãy nên số lượng rượu trong bát không nhiều là bao, Âu Dương Vũ hào sảng đem số rượu còn lại đó uống cạn sạch, mỗi lần uống xong liền giơ lên giữa không trung dốc ngược bát xuống ý bảo rằng không còn sót một giọt rượu nào trong bát.
Liên tục tám bát chỉ một lần uống một hơi cạn sạch, Âu Dương Vũ lúc này mới dừng lại, cười dài nhìn Tôn Diệu Dương,hắn một câu cũng không nói, chỉ cười dài nhìn nàng.
Giờ phút này Tôn Diệu Dương sắc mặt cực kì khó coi, tái mét, khóe môi bặm lại gắt gao,mắt gắt gao nhìn nàng giống như muốn phun lửa đến nơi.
Âu Dương Vũ lại không hề sợ hãi,chớp chớp đôi mắt nhìn lại, không có một chút tự ti hay nhát gan, không úy kỵ nghênh đón cái nhìn của hắn.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, kết quả đã rõ ràng Tôn Diệu Dương thua thảm bại, hắn hừ lạnh mấy tiếng, không lạnh cũng không nóng cười nói: “Thật thú vị, Âu Dương Vũ, ba ngày không gặp, đúng là bây giờ huynh phải nhìn muội bằng con mắt khác xưa rồi, đầu óc muội quả thật lanh lợi.”
“Quá khen.” Âu Dương Vũ bình tĩnh trả lời, ánh mắt vẫn như trước nhìn Tôn Diệu Dương, chờ hắn nhận thua.
“Hừ!” Tôn Diệu Dương hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là bất đắc dĩ thắng được lần này thôi, là do ngươi gặp may.”
“Tôn đại công tử, ngươi nhận thua chưa?” Âu Dương Vũ tựa tiếu phi tiếu nhíu mày, “Nếu nhận thua, vậy điều kiện......”
“Đi! Bản công tử nói lời giữ lời, không rước ngươi vào phủ.” Tôn Diệu Dương không kiên nhẫn vẫy tay.
“Còn nữa, không được xuất hiện trước mặt bổn cô nương trong phạm vi ba trượng...” Âu Dương Vũ đã muốn đi chợt đứng lại xoay người ngoái đầu nhìn về phía hắn mà cười, “Tôn đại công tử, ngươi đã rõ chưa?”Tôn Diệu Dương sắc mặt khí trong sạch nảy ra, cho tới nay duy chỉ có thể là hắn mới khiến cho người ta phải xéo đi, hắn còn chưa bao giờ từng bị bất kì ai đuổi hắn như thế này!!! Tiểu tiện nhân Âu Dương Vũ này như thế nào lại không cho hắn một chút mặt mũi! Tôn Diệu Dương nổi điên, cầm bát to bên cạnh trực tiếp ném ngay ra sau gáy Âu Dương Vũ!
Âu Dương Vũ không hổ danh là đặc công của cục quốc an, nghe có tiếng động, nàng cảm nhận được phía sau có nguy hiểm ——
“Tiểu thư cẩn thận ——!” Một tiếng kinh hãi vang lên từ miệng của người vẫn luôn bầu bạn cùng nàng phát ra, Âu Dương Vũ theo bản năng né người sang phải, nhưng mà nàng lại không thấy được, A Tú đã sớm nhanh chóng có mặt ở phía sau để che chắn cho nàng ——
“Bốp ——!” Bát to đập thật mạnh lên người A Tú sau đó nàng ngã xuống mặt đất.
“Thế nào? Có đau ở đâu không?” Âu Dương Vũ lập tức hỏi han tình hình A Tú
“Không, nô tỳ không sao. Tiểu thư, nô tỳ không có đau a, thật sự không có việc gì.” A Tú nở nụ cười ngượng trả lời xua tay ý bảo mình không có vấn đề gì. Bởi vì nàng biết, nếu tiểu thư nhà mình mà đối đầu gây thù với Biểu thiếu gia của Tôn Gia biểu thiếu gia thì tuyệt đối là phong ba bão táp sẽ đổ ập hết lên chủ tử nàng, nàng không thể để tiểu thư của nàng phải chịu bất cứ khổ cực hay thiệt thòi gì.
Âu Dương Vũ thấy A Tú quả thật không có việc gì thì mới yên lòng, nàng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào Tôn Diệu Dương, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh bén nhọn như băng tiêm, hung ác dị thường.
Tôn Diệu Dương ngược lại lơ đễnh, khóe miệng khêu ý cười tàn nhẫn, khóe mắt có chút dương lên, lộ ra phong thái hèn mọn khinh thường, Ta xem bộ dạng của ngươi bây giờ thế nào!!!
Nhìn kia cà lơ phất phơ, khí định thần nhàn bộ dáng, Âu Dương Vũ trong lòng thầm giận, hắn rõ ràng lại động tay động chân đối phó với nàng. Nàng ngay từ đầu chỉ định dùng mưu để thắng hắn, thắng một cách triệt để không nghĩ đến chuyện phải dùng bạo lực là cách để giải quyết vấn đề. Quyền thế sau lưng của Tôn Diệu Dương rất lớn, phía sau hắn có biết bao nhiêu người tương trợ hắn, hiện tại nàng phải làm sao bây giờ......
Nhưng không có nghĩa là Âu Dương Vũ nàng muốn nhận thua.
Một bước, hai bước, ba bước... Âu Dương Vũ yên lặng đứng trước mặt tên Tôn Diệu Dương.
Tôn Diệu Dương khóe miệng nhếch lên, từ trên cao nhìn xuống miệt thị nàng, “ Sao? Ngươi có thể làm gì được ta?”
Âu Dương Vũ trầm mặc, một câu cũng không nói, ngay sau đó cả người nàng toát ra một cỗ khí lạnh lẽo như bắc cực, cái loại uy hiếp này bao phủ lấy cả người của Tôn Diệu Dương. Đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một cảm giác bị uy hiếp, dồn đến chân tường..
Ngay lúc mọi người cứ nghĩ rằng Âu Dương Vũ sẽ không dám có bất cứ hành động gì thì ——
“Chát ——” một âm thanh truyền đến thật mạnh, bàn tay của nàng hung hăng tát vào mặt của Tôn Diệu Dương một cái, khóe miệng hắn vỡ tan, máu từ bên trong khoang miệng chảy ra đỏ tươi, bên má hắn vẫn còn in hằn rõ năm ngón tay.
Âu Dương Vũ kiêu căng nhìn hắn, âm thanh lạnh như băng giống như đến từ địa ngục ác ma, tựa như Tu La đến giết chóc giữa sân đi ra khiến cho người khác không khỏi cảm nhận mùi máu tươi nồng nặc bốc lên.
Tôn Diệu Dương theo bản năng che miệng, trở nên ngốc lăng. Hắn không thể nào tưởng tượng được Âu Dương Vũ lại phản kích dữ dằn, thái độ vô cùng cường ngạnh như thế!
“Cái tát này Ta thay A Tú trả lại cho ngươi.” Âu Dương Vũ lạnh lùng buông một câu, “Nhớ cho kỹ, lần sau đừng dại mà gây sự với ta!”
Dứt lời Âu Dương Vũ tặng cho hắn một cái nhìn tàn nhẫn, xoay người rời đi một cách dứt khoát, để lại một mình hắn đứng đó nhìn nàng lạnh lùng cất bước đi!
Chờ Âu Dương Vũ đã đi xa, Tôn Diệu Dương lúc này mới hồi phục tinh thần! Hắn lúc này mới ý thức được, hắn như thế nào lại có thể bị Âu Dương Vũ tát, bị tát một cái thật đau!!!
Âu Dương Vũ, đồ tiện nhân hèn mọn nhát gan này, ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng huống gì còn dám đánh hắn! Âu Dương Vũ, cô dám đánh ta! Được lắm!! Tôn Diệu Dương trong nháy mắt nổi giận, trong cơn giận dữ hắn dường như mất đi lý trí đem hết tất cả những thứ gì trên bàn xuống mà hung hắn đập phá, cuối cùng hắn đem cả cái bàn ném đi vỡ tan tành hung hắn đá một cước, trước mặt hắn giờ là một đống hỗn độn.
“Âu Dương Vũ! Lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chờ đó cho lão tử!” Tôn Diệu Dương giơ tay chỉ trỏ gào thét về phía hình bóng của Âu Dương Vũ!
Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ hắn lại lâm vào tình cảnh chật vật, thất thố như hôm nay! Âu Dương Vũ, cô chờ đó, lão tử nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết! Tôn Diệu Dương trong lòng hung tợn rít gào.
Dõi theo hình bóng của Âu Dương Vũ từ từ rời khỏi chỗ này, ánh mắt Hoài An vương trở nên lúng túng,mơ hồ...
Vừa rồi những hành động của Âu Dương Vũ tất cả đều khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Tuy rằng hắn đã có sự chuẩn bị kĩ càng cho việc tiếp nhận mặt khác của Âu Dương Vũ bây giờ nhưng hắn vẫn không thể nào ngờ được nàng lại có thể đáp trả lại một cách cứng cỏi, mạnh mẽ như thế. Một Âu Dương Vũ như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua.
Trong lúc nhất thời hắn ngay cả chính bản thân mình cũng không thể nào hiểu được bây giờ trong lòng của hắn sinh ra một loại cảm giác tìm tòi, hứng thú với Âu Dương Vũ.
Trước tình huống hỗn độn này, không một ai chú ý tới phía sau góc tường gần hoa viên có một dáng người cao lớn đã ẩn thân từ lâu ở đó. Nếu như giờ phút này Âu Dương Vũ phát hiện ra hắn ở đó thì chỉ cần liếc mắt một cái nàng chắc chắn nhận ra danh tính của vị đó là ai.
Bởi vì vị duy nhất sở hữu một dung mạo vô cùng tuấn mỹ, khí thế độc nhất vô nhị, một khi đã gặp qua hắn tuyệt đối cả đời đều sẽ không bao giờ quên.
Tiểu Đao vụng trộm đánh giá chủ tử nhà mình, nhiều năm phục vụ chủ tử như vậy, hắn chưa bao giờ thấy chủ tử nhà mình lại để ý đến một cô gái nào như thế. Chẳng những yêu cầu cả một mạng lưới tìm kiếm của tổ chức bí mật tìm ra danh tính của nàng mà còn tự mình chủ động ến tìm nàng.
Dạ Trọng Hoa nhíu mày, ánh mắt lại không chút che dấu nhìn về phía thân ảnh Âu Dương Vũ đang rời đi cách đó không xa, đáy mắt toát lên vẻ hứng thú. Môi hắn nhếch lên một nụ cười vô cùng tà mị tán thưởng
“Âu Dương Vũ... Ngũ Nhi của ta...” Dạ Trọng Hoa từng chữ chậm rãi phát ra, đáy mắt mang một chút cường đại cùng khí thế bức người. Khoé miệng đẹp đẽ nhìn gần không có lấy chút tỳ vết, hơi cong lên để lộ một nụ cười quỷ mị như thể hài lòng vì đã xác định được con mồi, toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo của kẻ đi săn. Âu Dương Vũ là người phụ nữ duy nhất mà hắn nhìn trúng, cho dù phải trả cái giá thế nào, hắn cũng phải khiến nàng ở bên cạnh hắn.
Đời này, Âu Dương Vũ phải là người phụ nữ duy nhất của Dạ Trọng Hoa này!