Chờ cho đến khi cuộc đàm thoại bên trong lều chấm dứt, cái bóng khổng lồ đó nhanh chóng biến mất, bay nhanh trở về doanh trại Tây Lăng.
Trong tay Dạ Trọng Hoa cầm lấy khối vật thể, trong lòng không thể không tò mò, khẽ cong khóe miệng cười đầy hứng thú.
“ Nữ tướng của chúng ta, không chỉ tài sắc vẹn toàn mà còn sở hữu bao nhiêu món đồ đặc biệt thế này, Tây Lăng quốc vẫn còn chưa đủ trình độ để học rồi.”
Dạ Trọng Hoa vốn không tỏ vẻ ngạc nhiên khi chứng kiến nàng thường sử dụng vài món bảo bối kì lạ, chỉ là khi thấy cô vợ Âu Dương Vũ mang bộ mặt biểu tình “ Có chuyện gì mà bổn vương phi ta không làm được” kia thì trong lòng nhịn không được hùa theo cảm xúc của nàng.
Âu Dương Vũ nghe vậy thầm cười, nhấn cái nút màu trắng trên khối vật thể đó, đột nhiên âm thanh từ bên trong khối vật thể đen phát ra: “Ngày mai chuẩn bị tiến quân tấn công Tây Lăng, dùng hai vạn nhân đến đó công kích, một vạn quân canh giữ địa bàn, người bắn cung nhận nhiệm vụ đứng phía trước, đám kỵ binh ở giữa và cuối cùng là bộ binh...”
Trong khi âm thanh trong khối vật thể đó vẫn tiếp tục, Dạ Trọng Hoa khẽ liếc mắt về phía thân hình to lớn của Hải Đông Thanh đang “ nghiêm túc” đứng bên cạnh Âu Dương Vũ, bèn tiến lên vươn tay sờ đầu nó, bên môi lộ ra ý cười: “Thì ra Tiểu Thanh được nàng nuôi dưỡng tốt thế này đây!”
“Chậc! Điều đó là đương nhiên!” Âu Dương Vũ vô cùng đắc ý tặc lưỡi.
Vừa rồi khối vật thể đó chính là bút ghi âm, bên trong ghi lại toàn bộ kế hoạch tác chiến ngày mai của quân địch.
Tuy rằng chơi như vậy không đẹp, nhưng ai bảo bọn họ dám có ý nghĩ lấy mạng Dạ Trọng Hoa cho nên phải bầm thây vạn đoạn bọn chúng mới tốt.
Hai mươi ngàn người? Dạ Trọng Hoa âm thầm cười lạnh, ngày mai bổn vương sẽ khiến cho hai mươi ngàn người các ngươi không có đường sống mà trở về!
Ngày thứ hai, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng hò hét chém giết nhau. Dạ Trọng Hoa đã sớm đứng đầu đám binh sĩ nhập trận. Hắn mặc một thân áo giáp màu đen với tư thế oai hùng hiên ngang, con ngươi đen láy như viên ngọc thạch sáng ngời dưới ánh mặt trời, mang theo một loại thần thái bễ nghễ đứng đầu cúi nhìn xuống vạn vật.
Với sắc xám chói lóa của áo giáp binh lính, dưới ánh mặt trời bỗng trở nên chớp lóe đến chói mắt.
Dạ Trọng Hoa nhìn xuống đám binh lính xung phong của Bắc Mạc phía đối diện đang cố gồng mình liều chết thì khóe môi không khỏi cong lên nhàn nhạt, ẩn chứa một tia thị huyết.
Tây Lăng chỉ còn lại chưa tới hai mươi ngàn binh lính, Dạ Trọng Hoa mang theo mười lăm ngàn người ra trận giết địch, năm ngàn người kia ở lại trấn giữ quân doanh.
Trong mười lăm ngàn binh này có ba ngàn người là binh lính tinh nhuệ được hắn huấn luyện khắt khe, số còn lại chỉ thuộc loại bình thường.Mười lăm ngàn pk với hai mươi ngàn, tuy quân số không chiếm được thế thượng phong nhưng ý chí chiến đấu của binh lính Tây Lăng hôm nay hoàn toàn được vị chiến thần cao quý – Dạ Nhị hoàng tử của bọn họ đẩy lên mức cao nhất! Bọn họ cảm nhận được ngọn lửa chiến đấu đang bùng cháy trong từng mạch máu. Chỉ cần có Chiến thần ở đây, có bỏ mạng hy sinh cũng đáng!
Đường tiến công của quân địch quả nhiên giống như những lời trong bút ghi âm ghi lại, hai cánh quân bộ đứng sau xung phong xông lên chiến đấu, chạy được một lúc chợt dừng lại, đội bắn tỉa đứng trước nhanh chóng hình thành một bức tường vững chãi, theo hiệu lệnh của An Nhất Liệt gào thét cùng tiếng tên phóng ra.
Dạ Trọng Hoa giữ vẻ mặt điềm nhiên như xem kịch đứng trước mặt trận, khí thế mạnh mẽ hét lớn: “Chuẩn bị lá chắn!”
Một loạt đám người phía sau Dạ Trọng Hoa xông lên, xếp thành đội hình vô cùng kiên cố chỉnh tề đưa lá chắn che trước người, âm thanh va chạm giữ mũi tên với tấm chắn vang lên như bản hành khúc nhập trận giữa trời.
Đây là tấm chắn do Âu Dương Vũ tham gia thiết kế với vài chất liệu đặc biệt, không dễ dàng để tên xuyên qua.
Mũi tên bay ra như mưa rào đập thằng vào “lớp màn bảo vệ”, trên người Dạ Trọng Hoa mang theo một luồng sức mạnh giống như chiếc vòng bảo vệ chói lọi ngăn cản đường đi của mũi tên, không cho phép chạm vào hắn. Hắn chỉ đơn giản cầm kiếm, điêu luyện vung kiếm cản vài mũi tên xung quanh.
Đây là lần đầu tiên An Nhất Liệt chứng kiến chiến thần của Tây Lăng đích thân cầm binh, theo đánh giá một cách sơ lược của hắn thì so với người đàn ông mang tư thế của bậc vương giả ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa bên đối phương thì hắn còn thua quá xa, từ khí thế đến khả năng lãnh đạo.
Vốn binh lính bọn họ chết không nhiều, chỉ là số còn lại vì thấy tính mạng bị đe dọa cho nên lén lút bỏ trốn. Số quân bọn họ còn chưa kịp thời khôi phục thì sáng sớm hôm nay nhận được tin đối phương mang quân tập kích.
Hắn từng đả thương vị chiến thần này một lần bằng một mũi tên độc, rõ ràng loại độc hắn dùng không hề có thuốc giải nhưng tại sao hắn vẫn sống sót đến bây giờ, tại sao khả năng hồi phục lại nhanh đến vậy, hắn ta quả thật đúng là uy mãnh, không thể nào lay chuyển được!
An Nhất Liệt nhìn thấy tình hình gian nan trước mắt, trong lòng quýnh lên, đội ngũ cung tiễn của hắn là hàng tiến công chủ lực, nếu như thất bại thì hắn cũng không thể tốn thời gian theo lối mòn này.
Đôi mắt hắn trở nên sắc lạnh, vung tay lên ra hiệu đội cung tiễn lần lượt lui xuống.
Vừa dứt hiệu lệnh, âm thanh mạnh mẽ của hắn vang lên ra lệnh cho đám kỵ binh.
“Giết”
An Nhất Liệt vừa dứt lời, hắn phóng đôi mắt đầy đắc ý nhìn Dạ Trọng Hoa, bên phía hắn ta chỉ là bộ binh, không hề có cánh quân kỵ binh, trong lòng tràn đầy tự tin, so với cánh kỵ binh của hắn thì bộ binh chết chắc rồi!
Chiến thần cái gì, cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Chẳng qua Dạ Trọng Hoa lại không hề sốt ruột, ánh mắt hắn trông rất điềm tĩnh ôn hòa, nhưng lại che giấu một tia sát khí sâu xa khiến người ta không dám tới gần. Con ngươi sâu thẳm càng u tối, thâm sâu khó lường nhìn đám kỵ binh bên đối phương hò hét vang trời ào đến. Hắn vung tay ra hiệu lệnh cho hai cánh quân trái phải tập hợp lại thành một hàng ngang, đội hình kiên cố cứ thế từ từ tiến lên đối đầu.Đôi mắt An Nhất Liệt chợt lóe, Dạ Phi Bạch, đây là ý gì? Ngươi nghĩ rằng đối phó thế này thì quân đội của ngươi sẽ toàn thắng, thật không ngờ ngươi có thể khinh địch đến vậy, muốn tìm đường chết à!
Nhưng khinh bỉ chưa được bao lâu, trên mặt An Nhất Liệt nhất thời đông cứng lại, hắn không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình, không thể nào!
Đội kỵ binh kia chính là một tay hắn đặc cách huấn luyện nghiêm khắc nhưng khi cùng cánh quân bộ tầm thường đối đầu thì đột nhiên chân ngựa khuỵu xuống, hàng loạt thứ âm thanh đau đớn gầm rít vang lên, sau đó chân ngựa bị chặt đứt thành từng đoạn, phần còn lại của chân bị văng vãi ra ngoài, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Trong khoảng thời gian ngắn một bầu không khí thảm thiết thê lương dần truyền đến.
Con ngựa chấn kinh, phi lên điên cuồng hất văng người ngồi trên xuống đất.
Trong tay hai cánh quân bên Tây Lăng có cầm một thứ đồ rất kỳ quái! Vừa mỏng nhưng lại rất sắc bén!
Sắc mặt An Nhất Liệt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống như mưa, tại sao lại thế này?
Làm sao Dạ Phi Bạch có thể biết được hắn muốn dùng kỵ binh vào trận chiến? Làm sao biết mà chuẩn bị mấy thứ này?
An Nhất Liệt còn rối rắm chưa nghĩ ra thì đã bị một tiếng mệnh lệnh hùng vang từ Dạ Trọng Hoa làm cho bừng tỉnh!
Dạ Trọng Hoa nhìn thế trận hỗn loạn bên đối phương thì môi khẽ cong lên, đôi mắt chợt lóe, quát to: “Xông lên!”
Binh lính phía sau như được tiếp thêm sức mạnh của chủ tướng, trong miệng hô to “Xông lên a!”
Đội quân mạnh mẽ xông lên đánh trực diện, sắp xếp đội hình hình tam giác gọng kiềm thế trận của địch, bao vây toàn bộ, sau đó bắt đầu chém giết quân địch. Cùng với kỹ năng và ý chí chiến đấu đang sôi sục trong máu, âm thanh gào thét phát ra kinh thiên động địa hoàn toàn chèn ép khí thế đối phương.
Đám kỵ binh đáng thương vừa mới bị ngã xuống đất còn chưa kịp có thời gian hoàn hồn thì giống như bị vật gì đó ủi qua, hàng ngàn, hàng vạn chân người dẫm đạp lên khiến bọn họ không ngừng kêu rên thảm thiết.
Giờ phút này, An Nhất Liệt mới lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng điều binh khiển tướng, lập tức hô: “Nhanh, bộ binh xông lên đi!”
Bị âm thanh của chủ tướng dọa cho chấn kinh, đám bộ binh lập tức bị đánh thức, tán loạn vọt lên.
Quân đội do Dạ Trọng Hoa dẫn dắt đều giống như binh đoàn thép chắc chắn, đội hình sắp xếp có trật tự, tiến lùi có chừng mực khiến cho quân phía Bắc Mạc một phen hoảng sợ, xác nằm đầy đường đi.
Giống như một tòa thành chắc chắn mà vị vua nắm giữ quyền lực không ai khác chính là Dạ Trọng Hoa đang đứng giữa đoàn binh - Dạ Trọng Hoa. Chỉ cần có ai lọt vào trận địa này thì kết cục chỉ có chết.
Đội hình tam giác vàng vừa chắc chắn vừa có năng lực rất mạnh, lại được cánh quân tiếp viên hỗ trợ xung quanh, hễ gặp nguy hiểm sẽ liền lập tức tương trợ.Dạ Trọng Hoa tỏ ra khá bình tĩnh, thái độ vô cùng vương giả, đáy mắt toát lên vẻ lạnh lẽo nhìn tình hình hỗn độn xung quanh, vung tay lên tiếng chỉ huy, đứng bên cạnh hắn chính là Hải Đông Thanh.
Giờ phút này, Hải Đông Thanh ngao một tiếng bay vọt lên trời, bồi hồi ngạo nghễ, là là trên không, dùng cánh của mình đẩy lùi bước tiến của địch.
Hải Đông Thanh được nuôi nấng khá tốt, hơn nữa còn là loài đứng đầu vạn ưng, cực kỳ thông minh. Nó vung cánh từ trên không trung quan sát, nếu như thấy tình hình ở đâu không ổn, Hải Đông Thanh sẽ xông đến, binh lính xem đó là tín hiệu, lập tức tiến lên tương trợ.
Hải Đông Thanh dường như không khác gì một thành viên trong quân đội, vừa chiến đấu vừa chỉ đường cho binh lính định vị quân địch.
An Nhất Liệt đứng phía sau chiến trường, hai mắt bắt đầu phát hỏa, con chim ngu xuẩn kia dám cản trở đường tiến của quân hắn, tức giận dùng cung tên nhắm bắn vào nó, nhưng không có phát tên nào là trúng nó cả.
Vài giây sau đó hắn chợt nhận ra loài chim mà hắn vừa nhắm bắn không ngờ lại chính là Hải Đông Thanh đứng đầu vạn ưng, trong mắt lửa giận càng tăng lên, giống như núi lửa sắp phun trào. Lại nhìn Dạ Trọng Hoa đang bình thản chỉ huy chiến trận, hắn không khỏi cảm thấy nhục nhã. Từ nhỏ đến lớn, hắn không ngừng học hỏi đủ thứ binh thư yếu lược, bao nhiêu kiểu đánh, bao nhiêu pháp trận đã đều đã tiếp thu và gặp qua, nhưng đối với pháp trận này, hắn không những không thể phá vỡ còn khiến cho quân đội của hắn gặp phải tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lòng quân rối loạn càng nhìn càng khủng bố.
Đang lâm vào trầm tư thì chợt nghe được một tiếng bén nhọn kêu lên, hắn ngẩng đầu thì phát hiện một chiếc bóng đen từ đầu đột nhiên ập tới, theo bản năng hắn giơ hai tay lên phòng thủ thì ngay lập tức trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, có cái gì đó bén nhọn vừa quét qua, mở mắt liếc qua thì phát hiện vệt máu dài ẩn hiện đằng sau manh giáp.
An Nhất Liệt cố chịu đựng đau đớn, tay còn lại nhanh chóng ôm lấy miệng vết thương, bóng đen vừa lao xuống không phải thứ gì khác ngoài Hải Đông Thanh đang tự tại bay trên bầu trời.
An Nhất Liệt uất hận nghiến răng nghiến lợi, nếu như hắn có thêm một đôi cánh, điều hắn làm đầu tiên chính là xé xác Hải Đông Thanh ra thành từng khúc!
Nhưng rất tiếc đây chưa phải là kết cục tồi tệ nhất.
Hải Đông Thanh cấp tốc bay về phía Dạ Trọng Hoa, đứng bên cạnh hắn, đầu hướng về phía An Nhất Liệt đang đứng lớn tiếng kêu lên.
Dạ Trọng Hoa hiểu ý, dùng lực nhún chân nhẹ nhàng bay lên đứng ngạo nghễ trên lưng Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh ngao một tiếng liền bay vụt lên trời, sau đó lao thẳng về phía An Nhất Liệt.
Quân phòng ngự của Bắc Mạc đều đã xông vào trận chiến, An Nhất Liệt không khỏi bối rối vừa định ra lệnh binh lính nhanh chóng lui về hỗ trợ, hơn nữa hắn muốn tạm thời rút lui thì đột nhiên lại thấy Hải Đông Thanh bay đến mà đáng sợ hơn là trên lưng nó còn có một vị mang uy thế bức người giống như Diêm Vương Tử Thần —— Dạ Phi Bạch!Dạ Trọng Hoa mang một đôi mắt sầm lạnh đầy sát khí hơn trước. Thân mình hắn cứng rắn như vị thần, toàn bộ từng đường nét, vóc dáng kết hợp với bộ áp giáp sáng ngời hoàn toàn phù hợp với vẻ lạnh lùng vốn có của hắn, so với bình thường càng thêm sắc bén bức người, giống như một Đế Vương phẫn nộ từ trên trời giáng xuống.
An Nhất Liệt vội vàng lệnh cho cánh quân phòng ngự lui về, còn hắn thì vụt roi thúc ngựa chạy trốn. Lẽ ra hắn không nên làm một việc hèn hạ như vậy nhưng hôm nay nếu hắn đối đầu với Dạ Phi Bạch thì hắn chỉ có một con đường chết.
Ánh mắt Dạ Trọng Hoa trở nên khắc nghiệt, khuôn mặt anh tuấn dường như được phủ thêm một tầng sương mù lại càng thêm quỷ dị. Bóng lưng lạnh băng, trường kiếm trong tay kết hợp với đường bay của Hải Đông Thanh chặn đứng toàn bộ chướng ngại vật trước mặt.
An Nhất Liệt giục ngựa chạy như điên, muốn chạy thoát khỏi cuộc truy đuổi nhưng đột nhiên trong lòng hắn chợt nghĩ: chủ tướng chạy trốn, mà trận chiến ngày hôm nay có cứu vãng cũng không kịp, thứ hắn nhận được chỉ có bại, hơn nữa còn rất thất bại một cách nhục nhã.
An Nhất Liệt lập tức thu dây cương về.
Làm sao hắn có thể bôi nhọ danh tiếng do chính hắn tạo dựng bao nhiêu năm, đôi mắt hắn đỏ sậm, ngực dâng lên một luồng chất lỏng nóng rực, chẳng lẽ số kiếp của hắn thật sự đã tới?
Hắn không cam lòng!
Dạ Trọng Hoa phi thân nhảy ra khỏi lưng Hải Đông Thanh. Mặc dù còn nhỏ, không chịu nổi với khả năng chiến đấu trong thời gian dài nhưng Hải Đông Thanh có vẻ rất hưng phấn với trải nghiệm mới mẻ này. Nó vẫn là là bay thấp bên cạnh hỗ trợ Dạ Trọng Hoa, không có ý định bay đi.
An Nhất Liệt giục ngựa quay trở lại đã thấy Dạ Trọng Hoa phi thân tới nhằm đầu kiếm sắc nhọn thẳng về phía An Nhất Liệt. Hải Đông Thanh cũng góp chút sức, dùng chiếc mỏ bén nhọn rạch một lớp da trên lưng ngựa, một tiếng hí vang lên, con ngựa bất an trở nên điên cuồng quật ngã An Nhất Liệt xuống đất, cũng may mắn tránh đi công kích bất ngờ của Dạ Trọng Hoa.
Không khỏi choáng váng, cộng thêm vết thương nơi cánh tay do Hải Đông Thanh gây ra, còn chưa kịp trấn định lại thì xúc giác cảm nhận được một thứ gì đó lạnh lẽo đang đặt nơi cổ họng hắn.
Dạ Trọng Hoa lạnh lùng chỉa mũi kiếm vào thẳng đến yết hầu của An Nhất Liệt.
Mồ hôi lạnh tuông ra, sắc mặt tái nhợt như băng tuyết, tâm lạnh như chìm vào đáy cốc.
Một trận quyết định, Bắc Mạc đại bại.
Chủ tướng bị bắt, quân lính Bắc Mạc hoàn toàn tan rã, lại không có ý chí chiến đấu, hoặc đầu hàng, hoặc bị giết, trong lúc đó máu chảy nhuộm đỏ vùng trời.
Một trận quyết định, chỉ sau ba canh giờ, đã phân định thắng bại.
Giao An Nhất Liệt cho Vân Thương xử lý giam giữ, Dạ Trọng Hoa dẫn đầu quân đội xông thẳng đến quân doanh Bắc Mạc, số quân phòng ngự nơi doanh trại vì thiếu mất chủ tướng cho nên không đủ sức lực chống cự, toàn bộ đều bị bắt.Bắc Mạc đại bại, chủ tướng bị bắt, rơi vào đường cùng thế này chỉ đành phái người đến đàm phán, cho hai bên ngừng chiến giải hòa.
Bắc Mạc phái sứ thần là Ngụy Đông Thần, người này là sứ thần lão thành làm việc cẩn thận và có nhiều kinh nghiệm. Nay thay mặt Bắc Mạc đến đàm phán, thật sự là một lựa chọn khó khăn cho lão. Người bình thường chỉ nghe uy danh của vị chiến thần Tây Lăng thôi đã sợ mất mật rồi, nay lại phải đối mặt đàm phán, chỉ sợ rước bất lợi vào mình thôi.
Quân Bắc Mạc tổn thất nghiêm trọng, lực lượng ngầm che giấu những năm gần đây toàn bộ bị hủy hoại chỉ trong gang tấc, cho nên bằng mọi cách phải bảo toàn lực lượng ít ỏi hiện nay, như thế mới ổn được.
Nếu không phải vì nhận được tin tình báo thì bọn họ cũng không ngờ kết cục lại thành ra thế này, thật không ngờ lại có thể thua một cách thảm hại.
Hai tên chủ tướng, một tên thì chết đắc tử không biết lý do, một tên thì bị bắt sống. Đám binh chạy trốn đã sớm trở lại, tổn thật bọn họ gánh phải hoàn toàn không hề nhỏ, lương thảo bị đốt, làm sao có thể chịu đựng nổi mùa đông năm nay đang bao trùm, ngay cả chút cỏ dại ăn cho đỡ đói cũng không có, huống chi là gạo.
Ngụy Đông Thần đành bất đắc dĩ ra mặt phất cờ trắng giải hòa, nhanh chóng bị đưa đến trước mặt Dạ Trọng Hoa.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Đông Thần được tận mắt chứng kiến vị chiến thần tiếng tăm lẫy lừng trăm trận trăm thắng bằng xương bằng thịt, dáng người hắn vô cùng anh tuấn, đôi môi lộ vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng, chiếc cằm kiêu ngạo kết hợp với khuôn mặt khôi ngô tuấn tú toát ra một loại khí chất bức người, tựa như vương tử, hơi thở tàn nhẫn lãnh khốc xuyên qua bộ ngoại bào tuyệt đẹp chậm rãi lan tràn...khiến cho người ta nhịn không được dập đầu về phía hắn tỏ sự thuần phục.
Trong lòng Ngụy Đông Thần thầm cảm thán, quả không hổ danh là chiến thần, khí thế quả hơn người
Chẳng qua chức vụ của Ngụy Đông Thần ở Bắc Mạc cũng không hề thấp kém, nhiều người không ngừng nịnh nọt hắn cho nên trong lòng cũng vô cùng cao ngạo. Mắt thấy trong đôi mắt lạnh lùng của vị chiến thần kia có chút lười biếng, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường tay gõ gõ mặt bàn, không hề coi hắn ra cái gì, trong lòng không khỏi có chút tức giận, sắc mặt cao ngạo nói: “Không biết Ninh vương muốn thương lượng thế nào mới bằng lòng thả người ra?”
Dạ Trọng Hoa khẽ nhếch cằm, khóe môi hơi nhếch lên trào phúng cười, con ngươi liếc nhìn Ngụy Đông Thần, âm thanh trầm thấp, thâm thúy, cực độ dễ nghe, lại lạnh lùng xâm nhập tận xương tủy: “Việc này phải xem thành ý của Bắc Mạc thế nào.”
“Bắc Mạc chúng ta nguyện dâng mười vạn lượng bạc, xem như chuộc tội, thế nào? Bắc Mạc đã nhân nhượng hết mức có thể rồi!” Ngụy Đông Thần ngẩng cao đầu làm ra vẻ.
Ánh mắt Dạ Trọng Hoa vô cùng lười biếng, trong mắt vẫn bình tĩnh không hề dao động nhìn từ trên cao nhìn xuống, có chút lạnh lùng, lại có chút đùa cợt, rồi ngay lập tức biến đổi giống như lưỡi đao sắc bén, mỏng manh, áp lực, lộ ra tà khí, khí chất tiềm ẩn trong bóng tối: “Bổn vương nể mặt cho Ngụy đại nhân một ít thời gian để lo lắng xem cái giá các ngươi phải trả cho việc làm ngu xuẩn lần này, người đâu, đưa Ngụy đại nhân ra ngoài.”Ra lệnh một tiếng, binh lính ngoài lều tiến vào làm động tác tay mời Ngụy Đông Thần rời đi. Ngụy Đông Thần tức giận phất tay áo hừ một tiếng bỏ đi.
Sau khi Ngụy Đông Thần rời đi, Âu Dương Vũ mới xốc lều tiến vào hỏi: “Đàm phán thế nào rồi?”
Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ đến, ánh mắt lạnh lùng ban nãy hoàn toàn biến mất, ôn nhu vươn tay ôm trọn Âu Dương Vũ vào lồng ngực mình, ra vẻ châm chọc: “Là nước đại bại nhưng kiêu ngạo thì có thừa!”
Âu Dương Vũ trong mắt mỉm cười, đáy mắt tinh nghịch lên tiếng hỏi: “Hay là ngày mai chàng cho phép ta ra mặt đàm phán thử xem, được không?”
Dạ Trọng Hoa ngẩng đầu, thấy gương mặt đầy giảo hoạt của Âu Dương Vũ, sự kiêu ngạo và ngu ngốc của nước Bắc Mạc, hắn có rất nhiều biện pháp để thu phục, cho nên hắn không muốn cô vợ trẻ đang mang thai của mình nhúng tay vào bất cứ việc gì liên quan đến chính sự, tuy nhiên, thứ mà hắn cảm thấy thú vị hơn trước mắt chính là hắn rất muốn biết nàng sẽ giải quyết cuộc đàm phán này thế nào để được lợi, ý cười trong mắt hắn từ từ hiện lên: “Được.”
Xem xem vợ của Dạ Trọng Hoa ngoài là một thần y ra thì còn có khả năng thu phục lòng người không?!
Ngụy Đông Thần không ngừng bực bội thái độ cao ngạo của Dạ Phi Bạch, nổi giận đùng đùng trở về, nhưng chủ tướng của bọn họ vẫn còn nằm trong tay đối phương, mà vị chủ tướng này còn là em vợ hắn, dù sao Bắc Mạc cũng là một nước thua trận.
Hắn mang nhiệm vụ đại diện cho Bắc Mạc đến đàm phán, hắn nhất định phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này.
Ngày hôm sau, Ngụy Đông Thần cố gắng che giấu đi vẻ mặt lãnh ngạo, một lần nữa xuất hiện ở quân doanh Tây Lăng, mà lần này không trực tiếp được nhìn thấy Dạ Trọng Hoa, mà là bị đưa đến một lều trại khác, sau khi có người đến dâng trà thì để lại một mình hắn ở đó.
Ngụy Đông Thần đợi một hồi lâu vẫn không thấy có người xuất hiện, toàn bộ lời thỏa thuận, điều kiện cho lần đàm phán này đã nhẩm thuộc lòng, nước trà cũng đã bắt đầu nguội lạnh.
Trong lòng Ngụy Đông Thần bắt đầu bốc hỏa, hai tay nắm chặt thành quyền, Tây Lăng dám hành sự chậm trễ như vậy sao?
Nhưng khi hắn vừa mới đứng dậy thì đã thấy lều trại bị xốc lên, đi vào bên trong là một cô gái có dung nhan tuyệt sắc. Sống mũi cao, đôi mắt cũng rất sâu và hút hồn. Nàng có một đôi môi anh đào đỏ mọng không những tôn được làn da trắng trẻo, mịn màng mà còn có nét động lòng người. Nàng chậm rãi đi về phía hắn, cử chỉ khiêm tốn hào phóng, bên môi cong lên ý cười nhợt nhạt.
Âu Dương Vũ ngẩng đầu đã thấy ánh mắt Ngụy Đông Thần dán chặt vào mình, bèn cả cười nói: “Ngụy đại nhân sao lại không ngồi?”
Ngụy Đông Thần nhìn thấy người con gái xinh đẹp trước mắt, hai mắt mở lớn hết cỡ giống như đem hết toàn bộ sự kinh diễm của nàng ghi hết lại vào mắt.
“Ngụy đại nhân?” Âu Dương Vũ nhẹ giọng lên tiếng nhắc nhở.
Giật mình bừng tỉnh, Ngụy Đông Thần cố nén tức giận, bất mãn nói: “Sao không thấy Ninh vương đến?”Âu Dương Vũ đi thẳng đến ghế dựa, tao nhã ngồi xuống, không chút để ý, gọi người hầu đổi bình trà khác, sau đó tự mình rót trà.
Âu Dương Vũ cầm chén trà nóng trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Vương gia bận trăm công nghìn việc, cho nên lần đàm phán này ta là người phụ trách.”
Bận trăm công nghìn việc? Nói hươu nói vượn!
Dường như Ngụy Đông Thần bị chọc giận đến điên người, hai bàn tay nắm chặt thành quyền. việc Ninh vương không tham gia đàm phán hắn còn chưa tính toán đã thế còn phái một cô gái đến đây cùng hắn đàm phán?
Trong lòng Ngụy Đông Thần tràn ngập lửa giận, hắn đại diện cho một quốc gia đến đàm phán nghiêm túc với bọn họ, nhưng đối phương thì...căn bản không nể mặt, coi trọng chuyện này chút nào!
Ngụy Đông Thần cả giận nói: “Thế nào, Tây Lăng không tìm ra một kẻ đứng đắn? Muốn một cô gái đến đây đàm phán? Nực cười!” Ngụy Đông Thần châm chọc nói, muốn hắn đàm phán với một cô gái, xin lỗi, không có khả năng!
Âu Dương Vũ nâng chén trà nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên giương mắt, nhìn Ngụy Đông Thần nói: “Ngụy đại nhân có nghe qua về trận chiến ở núi Hách Lam chưa?”
Núi Hách Lam? Trong đầu Ngụy Đông Thần nhớ ra trong trận đánh đó, An Nhất Liệt là chủ tướng dẫn dắt hai mươi ngàn người ngựa ra trận, thiệt hại lên đến hơn một nửa, lương thực vừa tiếp viện đã cháy sạch.
Vốn rất bất ngờ, nhưng càng không thể tin hơn nữa là, cầm quân bên đối phương lại là một cô gái!
Con ngươi Ngụy Đông Thần chậm rãi mở lớn, chỉ vào Âu Dương Vũ nói: “Là ngươi?”
Âu Dương Vũ nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, từ chối cho ý kiến.
Ý cười này trong mắt Ngụy Đông Thần đều đã thay đổi, nếu trận chiến kia nàng là người cầm binh vậy cô gái trước mắt hắn, không thua gì một tên đàn ông!
Ngụy Đông Thần thầm thở dài, xoay người trở về vị trí ngồi, nhìn Âu Dương Vũ nói: “Vẫn điều kiện hôm qua, thả chủ tướng của chúng ta, chấm dứt chiến tranh, ngừng binh giải hòa.”
Âu Dương Vũ thản nhiên nói: “Bắc Mạc các ngươi chủ động gây chiến, xâm phạm biên cảnh Tây Lăng chúng ta, khiến cho dân chúng Tây Lăng lâm vào cuộc sống lầm than đại loạn, reo rắc bao nhiêu đau khổ. Đánh xong trận này, Tây Lăng chúng ta tổn thất không ít binh lực. Nếu Ngụy đại nhân đã có thành ý đến tận đây hòa binh vậy để ta ra điều kiện trước, ngươi xem có ổn không?”
Ngụy Đông Thần hừ lạnh, cái gì mà binh lực tổn thất không ít, rõ ràng binh lực bọn hắn mới thật sự tổn thất nặng nề! Quả nhiên phụ nữ vẫn chỉ là phụ nữ, thích vặn vẹo lý sự này nọ!
Có điều để xem ngươi đề xuất yêu cầu gì.
Ngụy Đông Thần liếc mắt nhìn Âu Dương Vũ, ý bảo nàng mở miệng.
Âu Dương Vũ buông chén trà, chậm rãi nói: “Hai mươi vạn bạc trắng, hai vạn gạo thóc, còn nữa hàng năm phải cống nạp lông cừu cho triều đình Tây Lăng...”
Ngụy Đông Thần còn chưa nghe Âu Dương Vũ dứt lời thì đã mạnh mẽ cắt ngang: “Nực cười!”
Đối với Bắc Mạc mà nói, điều kiện của Âu Dương Vũ nói bọn hắn có đủ khả năng đáp ứng được, nhưng mục đích chính của hắn không phải như vậy, tất nhiên phải lên tiếng từ chối.Âu Dương Vũ còn chưa nói xong đã bị Ngụy Đông Thần ngắt lời, cũng không tỏ ra giận dữ, chỉ để lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Ngụy Đông Thần tức giận, ngực không ngừng phập phồng, nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ trong mắt phát hỏa.
Tây Lăng quốc – là đế quốc bá chủ của phương Bắc, lại tỏ thái độ khinh người quá đáng, phái một cô gái thấp kém với chút công phu tài năng đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, thật sự quá nực cười!
Ngụy Đông Thần bực bội đứng lên, tiếp tục nói: “Từ bỏ cái tư tưởng mơ mộng ấy đi, Bắc Mạc không thể đáp ứng điều kiện của các ngươi!”
Âu Dương Vũ nhìn vẻ mặt khó chịu của Ngụy Đông Thần, chỉ bèn lơ đễnh, cười nhợt nhạt lên tiếng nói ra những lời khiến cho Ngụy Đông Thần không khỏi rùng mình.
“Ồ! Nếu Ngụy đại nhân đã nói như vậy thì đành phải đứng trên chiến trường dùng đao kiếm để quyết định rồi. Viện binh Tây Lăng sắp đến, lúc đó chúng ta có thể mang ba mươi vạn binh mã tấn công san bằng thành trì Bắc Mạc, khiến Bắc Mạc trở thành một quốc gia nhỏ dưới quyền của Tây Lăng.”
Khi nói xong, Âu Dương Vũ chậm rãi đứng dậy, ý cười vẫn như cũ vừa thanh thiển vừa nhẹ nhàng, nhưng câu nói của nàng không khỏi khiến cho cả người Ngụy Đông Thần chấn động.
Âu Dương Vũ nhìn sắc mặt của Ngụy Đông Thần, cười nói: “Vừa rồi điều kiện của ta vẫn chưa nói xong, ngoài những điều kiện trên ta vừa đưa ra thì Bắc Mạc còn phải dâng sáu tòa thành trì cho Tây Lăng.”
•Ồ! Hồi Dạ ca có đảm bảo với baba hắn là Âu Âu đại nhân sẽ cho Tây Lăng sáu tòa thành trì khác...quả thật không sai nhoa!!!
Ngụy Đông Thần nghĩ đến điều kiện của Âu Dương Vũ, đứng ngồi không yên! Nàng ta có thể dùng hơn một vạn binh mã phá tan hai vạn binh mã của bọn họ, nếu như ba vạn quân tiếp viện kia đến áp đảo chiếm đóng thành trì Bắc Mạc, thì...quốc gia bọn họ sẽ thành bình địa mất.
Âu Dương Vũ cười ra vẻ tiếc hận, nói: “Ta nói rồi, mấy tòa thành trì này nọ ấy à, vẫn để chính Tây Lăng đoạt lấy đi, dâng tặng cũng chẳng có nhiều ý nghĩa mấy, truyền lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị lực lượng tinh thần chờ đến ngày mai, tấn công Bắc Mạc!”
Khi nói những lời này, sắc mặt Âu Dương Vũ trở nên sắc lạnh, trong mắt tràn ngập sát khí khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Ngụy Đông Thần nhìn thấy thần sắc kiên nghị của Âu Dương Vũ, trên gương mặt sở hữu một vẻ đẹp tuyệt mỹ toát ra một tia tuyệt tình, sắc mặt Ngụy Đông Thần ngày một khó coi.
Dạ Phi Bạch vốn là một chiến thần bất bại, nay lại có một kiểu phụ nữ thông minh ở bên người trợ giúp, không khác gì như hổ mọc thêm cánh. Hắn không thể để cho Bắc Mạc tiếp tục lâm vào tình cảnh khốn cùng, do dự một hồi đành phải đáp ứng yêu cầu của nàng.
Ngụy Đông Thần hít sâu một hơi vội vàng lên tiếng ngăn cản bước chân của Âu Dương Vũ: “Đợi đã, ta... đồng ý.”
Ngụy Đông Thần nghiến răng nghiến lợi quyết định: “Trong vòng mười ngày Bắc Mạc sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của Tây Lăng các người! Tây Lăng các ngươi cũng không được nuốt lời, lập tức ngưng chiến, thả người.””Đương nhiên.” Âu Dương Vũ xoay người, khóe môi mỉm cười, nói: “Có điều không thể nói suông ngoài miệng như vậy được.”
Lập tức lấy từ trong lòng một tờ cam kết đã được chuẩn bị tốt, hai bên dùng vân tay làm bằng chứng đã kí kết thỏa thuận.
Âu Dương Vũ nói: “Đây là dấu tay chứng minh nếu Bắc Mạc không thực hiện đúng lời hứa, đừng trách Tây Lăng quốc chúng ta đem ba ba vạn quân san bằng Bắc Mạc.”
Ngụy Đông Thần còn muốn nói cái gì thì chợt nghe Âu Dương Vũ gằng từng chữ một: “Ta nói được thì làm được!”
Sau khi Ngụy Đông Thần, Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười, khẽ ôm thắt lưng nặng nề của mình, âm thầm than: mới đứng có một chút mà mệt thế này rồi.
Khi Dạ Trọng Hoa tiến vào nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Âu Dương Vũ bèn nhanh chân chạy đến ôm lấy người nàng, hai tay giúp nàng xoa thắt lưng.
Âu Dương Vũ cũng buông lỏng người, đem toàn bộ sức nặng của mình giao cho Dạ Trọng Hoa, hai mắt híp lại, làm vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Có chút ngửa đầu, vừa vặn nhìn vào khuôn cằm vuông vắn của người đàn ông, lên cao nữa là đôi mắt đen láy như hắc ngọc nàng không khỏi mỉm cười, hai tay ôm lấy hắn thắt lưng hắn thủ thỉ khoe chiến công: “Chàng thấy ta làm tốt không? Điều kiện thế nào?”
Dạ Trọng Hoa hôn lên môi nàng, tán thưởng: “Vương phi của ta làm rất tốt.”
Lần này Bắc Mạc rất giữ lời hứa, năm ngày sau, Ngụy Đông Thần đã mang đến tất cả các vật phẩm, hai mươi vạn bạc trắng, hai vạn thóc gạo, bao gồm cả kế ước nhượng sáu tòa thành trì cho Tây Lăng quốc
Âu Dương Vũ nhìn hàng loạt chiến lợi phẩm trước mặt, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ đánh thắng cuộc chiến này, quân Bắc Mạc đã quay đầu về nước, vậy thì không lâu sau bọn họ đã có thể quay trở về rồi.
Âu Dương Vũ bắt đầu nhớ nhung cậu nhóc Tiểu Nặc ở nhà, còn có thái hậu nương nương nữa, không biết nàng bỏ trốn chạy đến đây, hoàng tổ mẫu có còn lo lắng cho nàng nữa không.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên một luồng hô hấp nóng bỏng bao phủ lấy vành tai nàng, âm thanh trầm thấp của người đàn ông nào đó vang lên bên tai: “Vũ nhi, cùng nhau trở về thôi.”
Âu Dương Vũ nghiêng mặt đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trọng Hoa gần ngay trước mắt nàng, Âu Dương Vũ khẽ cười gật đầu: “Được!”
Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ, giống như nhớ tới cái gì khẽ nói: “Ngày mai chúng ta phải trở về, nếu ta nhớ không nhầm nàng tới chỗ này đã lâu nhưng ta vẫn chưa có cơ hội đưa vợ mình đi dạo phong cảnh hùng vĩ ở đây. Nhân lúc này nàng có muốn đi không?”
Từ khi đến đây, tâm Âu Dương Vũ hoàn toàn bị tình trạng của Dạ Trọng Hoa lẫn tình hình chiến sự làm cho lu mờ, cho nên không hề nghĩ đến chuyện đi dạo ngắm cảnh.
Giờ phút này, nghe Dạ Trọng Hoa mở miệng đề nghị, Âu Dương Vũ không khỏi hưng phấn, cộng thêm việc nàng có một ý tưởng hơi điên rồ cần nói với Dạ Trọng Hoa cho nên bật cười đồng ý.Dạ Trọng Hoa giúp Âu Dương Vũ mặc thật nhiều áo ấm, đến khi cảm thấy người vợ của mình như cục bông tuyết tròn vo mới hài lòng kéo tay nàng đi ra ngoài.
Vì sợ nàng mệt Dạ Trọng Hoa đã chuẩn bị trước một con người để nàng ngồi trên đó nhưng Âu Dương Vũ nói không cần cho nên hắn cũng không muốn ép buộc nàng. Hắn biết nàng thể nào cũng lấy lý do này nọ như đi bộ nhiều khiến cho việc sinh nở thuận lợi và dễ dàng hơn, hay đi bộ nhiều rất tốt cho sức đề kháng của mẹ lẫn đứa bé, nên cũng không ý kiến gì, gọi thuộc hạ đến dắt ngựa vào cùng Âu Dương Vũ đi ra ngoài thưởng cảnh.
Phương Bắc vào đông quả nhiên mang một nét đẹp thật hùng vị và kỳ lạ, Dạ Trọng Hoa cẩn thận dắt Âu Dương Vũ đi về phía Tây Nam, nơi có một cái hồ nước rộng lớn, cảnh sắc rất đẹp.
Hai người yên lặng nắm tay nhau dạo bước trên con đường mòn.
Dạ Trọng Hoa ôn nhu cười nhìn cục bông hào hứng bên cạnh mình, giờ phút này nếu có tên lính Bắc Mạc nào thấy bộ mặt khác của vị chiến thần Tây Lăng thì nhất định sẽ bị hoa mắt đến ngất xỉu mất.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, còn chưa tới hồ nước đó, Dạ Trọng Hoa có chút hối hận, lẽ ra hắn nên mang theo con ngựa kia, Vũ Nhi của hắn không có nhiều sức để chịu đựng.
Âu Dương Vũ cũng biết suy nghĩ của hắn, nhẹ kéo tay Dạ Trọng Hoa, nói: “Nhắm mắt lại đi, ta cho chàng xem cái này.”
Dạ Trọng Hoa nhìn đôi mắt giảo hoạt của Âu Dương Vũ, trong lòng có chút tò mò khẽ cười nhắm mắt lại.
Đợi đến khi Âu Dương Vũ ra hiệu, Dạ Trọng Hoa nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ rực lửa thì mày không khỏi nhíu lại, lên tiếng hỏi: “Đây là cái gì? Ở đâu nàng có nó?”
“Chàng biết mà, bảo bối thần kì ở Đông Tấn quốc a. Ta giấu cái này ở đây lâu lắm rồi.” Âu Dương Vũ nói dối không chớp mắt, nhanh chân chạy đến mở cửa xe ra, kéo Dạ Trọng Hoa ngồi vào vị trí ghế bên cạnh, sau đó mình thì ngồi vào vị trí tay lái, khởi động động cơ, nhấn bàn đạp, xe thể thao lập tức vút đi, hai bên phong cảnh dần dần bị đẩy lui về sau nhanh như tia chớp.
Dạ Trọng Hoa đương nhiên cảm thấy tò mò hứng thú với món bảo bối này, mặc dù trong lòng hơi khó chịu khi nàng vẫn chưa có ý định nói cho hắn toàn bộ sự thật, món bảo bối này so với ngựa thì còn thoải mái và tốc độ nhanh hơn gấp ngàn lần.
“Ta thử xem.” Trời sinh bản chất người đàn ông là thích chinh phục mạo hiểm thử thách, Dạ Trọng Hoa khẽ cười ngồi bên tay lái, lắng nghe Âu Dương Vũ chỉ cách thức lái xe.
Dạ Trọng Hoa gật đầu, hào hứng ngồi ở vị trí ghế ngồi, hắn rất muốn biết khả năng tiếp thu của mình nhanh tới đâu.
Vừa mới bắt đầu một đoạn đường, tay hắn hơi luống cuống không ổn, nhưng sau đó hắn nhanh chóng bắt kịp nhịp chảy của cơ thể, nhanh chóng làm chủ tay lái. Vốn kỹ thuật vẫn chưa cao nhưng khả năng phán đoán và đánh giá tình huống hơn người khiến hắn có thể dễ dàng xử lý các trường hợp nơi khúc quanh co, sự minh mẫn, phản xạ nhanh nhạy và tư thế ngồi hợp lý giúp hắn có thể đi xa mà không hề lo lắng.
Đi được một đoạn đường dài, Dạ Trọng Hoa vẫn còn đọng ý cười nơi khóe mắt, Âu Dương Vũ khẽ mỉm cười nhìn thấy hồ nước đã kết băng trắng xoá, ánh mặt trời chiều đã ngã về Tây, sự khúc xạ ánh sáng kết hợp với hồ băng chiếu rọi thứ ánh sáng ngũ sắc đẹp như thật như ảo.
Âu Dương Vũ lôi kéo tay Dạ Trọng Hoa, hồ hởi nói: “Chúng ta qua bên kia xem đi.”
Dạ Trọng Hoa sủng nịch giúp Âu Dương Vũ chỉnh lại vài lọn tóc hỗn độn, cùng nàng chậm rãi đi đến bên cạnh hồ băng.
Hai vợ chồng hạnh phúc vừa mới rời đi không xa thì phía sau chiếc xe Ferrari xuất hiện một cậu nhóc con mặt mũi mũm mĩm trắng nõn đang bày vẻ mặt hờn dỗi, lẩm bẩm lên án nói: “Hừ, hai vợ chồng các người vui vẻ dạo chơi đi, còn bắt ta phải cất xe cho các ngươi! Quá đáng hết sức! Đối xử với con nít vậy hả?!”
Vừa dứt lời, xe thể thao và thằng nhóc đó đã biến đâu mất không thấy đâu.
Dạ Trọng Hoa và Âu Dương Vũ thưởng thức cảnh đẹp sự vắng vẻ nhưng đầy hoa mỹ quanh hồ.
Nhìn sắc trời không còn sớm, hai người chậm rãi trở về, chân Âu Dương Vũ có chút mệt mỏi, nói: “Trọng Hoa, ta mỏi chân, không đi nổi nữa.”
Dạ Trọng Hoa đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện chiếc xe kia đã không cánh mà bay, không khỏi nghi hoặc nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cắn môi bối rối cười cười, nói: “Ơ...thì.. ta mỏi chân, chàng không muốn cõng ta trở về sao?” Sau đó trở mặt hờn dỗi quát: “ Chê ta mập, chê ta nặng hả?”
“Ta đã nói không đồng ý à?” Dạ Trọng Hoa khẽ cười, cô ngốc này, có mang rồi đúng là dữ dằn không kém, hắn khẽ bẹo má nàng, nói yêu “Vợ của bổn vương mỏi chân thì bổn vương phải có trách nhiệm vác cục bột này về tận nhà rồi!”
Âu Dương Vũ nghe được hai chữ cục bột từ miệng Dạ Trọng Hoa, tức giận ghì chặt vai hắn, dồn hết trọng lượng mình lên lưng, hai tay ôm lấy hắn cổ, cho chàng biết khối lượng cục bột này bao nhiêu luôn! Mặt nàng hạnh phúc dán lên cổ hắn, tham lam ngửi mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng, cả đời chỉ mãi luôn bên chàng, mãi hạnh phúc, mãi đi như vậy đến cuối đời. Được chứ Trọng Hoa?!
Phong cảnh vô hạn, tình cảm lưu luyến, tâm khẽ rung động.
Dạ Trọng Hoa từng bước đi thật chậm, cảm nhận bộ dáng ỷ lại dựa dẫm của người con gái sau lưng mình, ý cười trên gương mặt tuấn mỹ dần dần mở rộng.
P/s: Uầy...chương này coi như gỡ mạng nhện cho truyện a...mấy nay ta sắp phải thi giữa kì...môn chuyên ngành có xu hướng mở rộng không cho phép ta có nhiều thời gian đẩy mạnh tiến độ edit nên khiến các nhóc thất vọng nhiều rồi! Đôi khi cảm thấy chán nản...nhờ mấy lời thúc hối dữ dội của mấy nhóc đã cho đại ca rất nhiều động lực...để...ngoi lên edit... Cảm ơn các nhóc vì tất cả..
Sóng gió cũng qua rồi, tình cảm tràn đầy thế kia, xem thử biến tiếp theo là gì...
Spoiler:
Dạ Trọng Hoa sốt ruột nhìn về phía nàng, bị một màn trước mặt dọa đến đổ mồ hôi lạnh: “Vũ nhi, nàng làm sao vậy?”
“Ta nấu cho chàng chút cháo”
“Ngũ nhi, nếu như có kiếp sau, nàng muốn trở thành thứ gì?”
“ Nhị ca, chúc mừng huynh bình an trở về”
“Phi Khanh, con sao vậy? Sắc mặt trông khó coi thế kia?”