Âu Dương Lưu nhanh chóng chạy lên phía trước, cười nói: “Không sao không sao Tào công công vất vả rồi!”
Tào công công thanh thanh cổ họng, mở thánh chỉ ra đọc hùng hồn: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Ngũ tiểu thư của phủ thừa tướng Âu Dương Vũ, hiền đức thục lương, tướng mạo hiếm có, ban hôn cùng với Dạ Nhị hoàng tử trở thành vương phi. Ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, ngàn cây gấm vóc,trăm viên trân châu,một đôi ngọc như ý, phải bảo trọng thân thể, không để sinh bệnh, sau đó cử hành hôn lễ, khâm thử!”
Khép lại thánh chỉ, tào công công đem nó giao cho Âu Dương Vũ, trong miệng nói: “Chúc mừng Ngũ tiểu thư, nhớ giữ gìn sức khỏe, Tây Lăng quốc lấy được một người dung mạo khuynh quốc khuynh thành như tiểu thư quả thực là đã giữ thể diện cho Đông Tấn quốc chúng ta!”
Âu Dương Vũ trong lòng rất tức giận, chết tiệt,hắn như thế nào lại có thể động tay động chân nhanh đến như vậy, bệnh còn chưa kịp bắt đầu giả vờ thì lại đột ngột nhận cái thánh chỉ quỷ quái như thế này,lại còn phải bảo trọng thân thể, không được sinh bệnh, thế chẳng phải là đang nói khéo nàng nếu như sức khỏe không được tốt thì thể diện của Đông Tấn quốc sẽ bị đánh mất hết hay sao?
Xem ra giả bệnh là việc không thể thực hiện được rồi, chợt nhớ ra điều gì, Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lưu, quả nhiên hắn âm trầm nhìn nàng, ánh mắt bày ra vẻ chán ghét.
Tào công công thấy Âu Dương Vũ chậm chạp không có ý định tiếp chỉ, âm thanh đột nhiên cao lên, tiếng nói như trống đánh vào tai: “Ngũ tiểu thư? Ninh vương phi? Sao còn không chịu tiếp chỉ?”
Âu Dương Vũ phục hồi tinh thần, mặc dù không tình nguyện, nhưng thánh chỉ một khi đã ban xuống thì không thể nào kháng chỉ được, nếu không chính bản thân mình sẽ là người gánh phải tai họa mất, nghĩ vậy nàng liền đưa hai tay lên tiếp chỉ: “Thần nữ Âu Dương Vũ, tạ long ân hoàng thượng.”
Phía sau trong mắt Tôn thị đều như muốn phun ra lửa, Âu Dương Doanh thì tức giận đến dậm chân dậm cẳng cả lên, Âu Dương Tụ bình thường là người bình tĩnh nhất thì bây giờ chiếc khăn trong tay liền bị nàng xé rách.
Âu Dương Lưu tuy vẫn giữ sắc mặt âm trầm, nhưng khi ở trước mặt Tào công công tâm trạng dù không tốt cũng phải giữ bình tĩnh,nhanh chóng thu hồi thần sắc, khách khí tiễn Tào công công hồi cung.
Sau khi đã tiễn Tào công công đi bằng cửa sau, Âu Dương Lưu nhanh chóng thay đổi sắc mặt, so với vừa rồi lại càng đen hơn, giơ ngón cái lên chỉ thẳng vô mặt Âu Dương Vũ quát, “Ngươi, lại đây!”
Nhìn đám người không liên can ở xung quanh: “Bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!” Hừ lạnh một tiếng, lắc lắc tay áo, quay đầu hướng về phía thư phòng.
Âu Dương Vũ thản nhiên đi theo Âu Dương Lưu đến thư phòng.
Vừa mới đến cửa thư phòng, liền có một vật..nhìn kĩ lại là chén trà cư nhiên phóng về phía nàng, Âu Dương Vũ thân thủ nhanh nhẹn nghiêng người né qua một bên, chén trà nhanh chóng rơi xuống đất vỡ thành nghìn mảnh, nước trà tràn lan khắp trên sàn. Âu Dương Vũ ánh mắt hiện lên một tia âm trầm, ngẩng đầu châm chọc cười nói: “Phụ thân muốn mưu sát con gái sao?”Âu Dương Lưu manh bị chọc tức đến muốn phát hỏa, tay chân bất giác cũng không ngừng run run: “Hừ! Con gái? Âu Dương Lưu ta mà có loại con gái như ngươi sao!”
Âu Dương Vũ nghe xong lời này thì một chút thương tâm, hay tức giận cũng không, chỉ bình thản đi đến bên ghế dựa, xoay người lạnh nhạt ngồi xuống, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, Âu Dương Lưu nhìn một loạt động tác của nàng, đầu càng phát hỏa, vừa định chửi ầm lên, nhưng lại bị Âu Dương Vũ ngắt lời đoạt trước: “Sao thế? Vũ nhi ta đã gây ra chuyện gì khiến cho kẻ làm phụ thân như ông mất mặt sao? Ngay cả việc ta là con gái ông cũng không nhận ra sao?”
“Ngươi nghĩ ngươi còn mặt mũi nào để nói ra những lời này... Hả? Ngày hôm qua, ngay chính tại trong này, ngươi đã đồng ý với ta những gì? Ngươi luôn miệng nói nghe theo sự sắp đặt của ta, nhưng nào ngờ ngươi lập tức trở mặt nhanh như vậy, ngươi quả nhiên là, quả nhiên là...”
“Quả nhiên là cái gì?” Âu Dương Vũ cười lạnh một tiếng, “Đây là ý chỉ của hoàng thượng, Vũ nhi cũng không còn cách nào khác. Nếu không tin ông có thể hỏi đích thân hoàng thượng.”
“Vớ vẩn, ngươi muốn ta ngang nhiên kháng chỉ sao?!” Âu Dương Lưu hít thật sâu một hơi, khống chế cảm xúc, nhìn đứa con gái trước mắt, thản nhiên ngồi, thần sắc nhìn như cung kính kì thực thật vô vị, trong mắt hắn một chút cũng không coi trọng Âu Dương Vũ.
Từ khi nào tính tình con gái của Dương thị đã khác xưa đến như vậy: “Ngươi không hề giống với mẹ ngươi chút nào, bà ta sao có thể sinh ra một đứa con gái đê tiện như ngươi chứ, đầu tiên là muốn vượt mặt công chúa về tài mạo, sau là muốn đoạt vị hôn phu, đường đường là Tả thừa tướng Âu Dương Lưu lại có một đứa con gái như vậy,thể diện của cả cái phủ thừa tướng này đều bị ngươi hủy hoại hết rồi! Ngươi, bây giờ lập tức lên xe ngựa vào cung nhận tội với Dao Hoa công chúa đi.”
P/s: Ta là Ta không biết Chị nhà mình là con ổng hay bà cô Dao Hoa kia là con ổng nữa...=.=( Cảm thấy có sự bức xúc không hề nhẹ)...Cơ mà giờ nghĩ lại Bà chị nhà mình không tức việc gì Cô đây phải gánh dùm, xót giùm.... Toy là Toy rảnh quá mà...
Âu Dương Vũ cầm trong tay chén trà đặt lên trên bàn, theo tay áo rút khăn lụa, nhẹ nhàng mà lau miệng trào phúng nói:“Nhận lỗi? Dựa vào cái gì? Hay là trong lòng ông đang nghĩ rằng nếu như ta không đi nhận lỗi với cô ta thì con đường công danh sự nghiệp tương lai của ông sẽ gặp trắc trở sao?”
Âu Dương Lưu xanh cả mặt, vừa định phản bác, Âu Dương Vũ lại mở miệng nói tiếp, “Phụ thân ông thật nực cười, ở bữa tiệc đó, rõ ràng ta là người đứng đầu về tài đánh đàn, làm thơ, đó là chưa kể Dao Hoa công chúa còn cố tình gây làm khó ta, nhưng không may chính vì sự ngu ngốc của cô ta đã khiến cho ta một phen náo động ở đó, còn về phần như thế nào lại trở thành Ninh vương phi, tốt nhất ông nên tìm câu trả lời từ phía Dạ Phi Bạch đi!”
“Mày, mày, mày, sao mày lại không biết xấu hổ như thế hả? Mày cút đi cho tao, đúng là đứa con gái không biết vô liêm sĩ!” Âu Dương Lưu tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Âu Dương Vũ quát.
Âu Dương Vũ vẫn tỏ thái độ thản nhiên cười, ngữ khí tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt thâm thúy đáng sợ: “Phụ thân, nếu ta có rời khỏi phủ thừa tướng cũng không sao, nhưng phụ thân à, ông đã đắc tội với hoàng thất như vậy, liệu không biết cái phủ thừa tướng này có thể tồn tại được bao lâu nữa đây?”
Khuôn mặt của Âu Dương Vũ đột ngột thay đổi 360 độ tỏ ra thần sắc thương tâm, “Vũ nhi cảm thấy vì sao mẹ ta lại rời bỏ thế gian này đi sớm như vậy, để lại ta một mình một cõi không nơi nương tựa, không ai yêu thương. Nhưng giờ ngẫm lại cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì mẹ ta đã đi sớm, nếu không ngay chính bản thân người làm con như ta cũng cảm thấy thương xót cho người mẹ này, đáng thương vì năm đó bà ấy yêu ông đến ngu muội, khiến cho cả đời phải sống trong tuyệt vọng và đau khổ. Nếu để bà ấy nhìn thấy sắc mặt khó coi của ông bây giờ, chỉ sợ trong lòng lại đau khổ thêm. Tạm thời ta vẫn còn gọi ông bằng một tiếng 'Phụ thân', phụ thân, ông vốn không phải thuộc loại người đáng để lên mặt dạy đời ta, nói ông là kẻ bán nữ cầu vinh ta thấy dùng thành ngữ này không sai. Nếu ông vẫn còn e ngại những gì người trong hoàng thất bàn tán, ông có thể tự mình tìm hoàng thượng mà hỏi, đứng trước mặt công chúa mà khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ, mạnh mẽ tố cáo lên án con gái ông là loại người vô liêm sỉ..không biết xấu hổ như thế nào, cầu xin hoàng thượng đừng đem hết mọi chuyện đổ lên trên đầu ông, đừng tước đoạt hết đi con đường công danh sự nghiệp của ông. Ta nghĩ nếu ông làm thế, nói không chừng sẽ rất có ích cho ông về sau, cần gì phải gây khó dễ trút giận hết lên người ta, bắt ta phải làm những việc đó?”
Sau khi Âu Dương Lưu nghe Âu Dương Vũ nói xong, hai chân cảm thấy vô lực, lui lại mấy bước té ngã xuống ghế. Hai mắt hắn trừng lớn, hận không thể ngay lập tức rút kiếm bên hông ra để chém chết đứa con ngỗ nghịch này, chợt trong họng hắn cảm giác có chút tanh tanh ngọt ngọt, đầu hắn càng trở nên quay cuồng.