Âu Dương Vũ quyết định rồi, nàng phải kiếm chuyện gì đó để hoạt động gân cốt, có điều nàng cần phải bàn bạc tính kế một chút để vơ vét một chút từ túi tiền của Dạ Trọng Hoa làm chút chuyện.
Vừa nói bản thân nhàm chán, ngay lập tức đã có người tìm đến tận cửa bồi nàng.
Âu Dương Vũ nhìn thấy vị nữ tử trước mắt, y phục mỏng manh màu xanh lục, đôi mắt như xuân thủy thanh ba khẽ chớp động, trên đầu nàng là biết bao nhiêu trâm cài quý báu được cài hết lên. Khuôn mặt của nàng thanh lệ, trên môi được thoa một lớp son dày, đỏ mọng đến chói mắt.
Âu Dương Vũ nhìn trước mắt nữ tử, được vây quanh bởi một đống nha đầu, chắc hẳn cũng là một vị thiên kim quý tộc phủ nào đó. Những nữ nhân mà đến đây tìm nàng chắc chắn cũng chỉ có duy nhất một việc.
Có điều đối phương từ đầu đến cuối không có mở miệng, Âu Dương Vũ cũng không có ý định trò chuyện với những loại người này, chỉ lặng lẽ đứng đó, trên mặt mang theo ý cười trừ.
Lý Phương Phỉ nhìn chằm chằm vị vương phi trước mắt, lạnh lùng đứng yên tại chỗ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của nàng đều tao nhã, phong thái trác tuyệt, thần thái vô song. Nàng có một đôi mắt vô cùng đẹp, như hai viên thủy tinh trong suốt rung động lòng người, quả thực chỉ cần liếc mắt nhìn một cái sẽ khiến cho người ta không thể rời tầm mắt sang hướng khác.
Lý Phương Phỉ thấy Âu Dương Vũ không có ý định hỏi han gì, liền chủ động tiến lên nói: “Vương gia nói ta từ nay ở lại chỗ này, hôm nay thấy muội muội ở đây liền đến cùng muội tâm sự chuyện phiếm.”
Âu Dương Vũ vừa nghe được những lời này liền đã hiểu rõ ngọn ngành, đạm mạc cười nói: “Muội muội ta xưa nay tiếng tăm không được tốt cho lắm cho nên ta khuyên cô nương nên tránh xa ta ra một chút thì hay hơn.”
Lý Phương Phỉ vừa mở miệng thì lại bị Âu Dương Phủ tạt cho một gáo nước lạnh lên sự nhiệt tình miễn cưỡng của mình, mặt ngay lập tức lạnh đi, nói: “Cô nương nếu như không có hứng thú như vậy, Phỉ Phỉ cũng không làm phiền nữa, chỉ có điều sợ ngày sau đang hầu hạ cho vương gia, mà lại tỏ ra xa lạ đến như vậy, chỉ sợ vương gia không vui.”
Âu Dương Vũ mặc dù còn chưa chính thức cùng Dạ Trọng Hoa thành hôn, nhưng có vẻ như thân phận Dạ vương phi của nàng dường như muốn bị ném ra cho chó ăn rồi. Lý Phương Phỉ cố tình gọi nàng là cô nương, trong lòng nàng không cần nghĩ cũng biết, Lý Phương Phỉ nói xong trên mặt lộ vẻ đắc ý: “Vương gia hôm qua đã sủng hạnh ta một đêm, nếu như một khi có thai, đến lúc đó ai mới là vương phi tự khắc cô nương đây cũng hiểu.”Âu Dương Vũ làm ra vẻ nghi hoặc, quay đầu hỏi Trúc Lục: “Chẳng lẽ nữ nhân ở Tây Lăng quốc này đều là cùng một loại người như vậy sao, chưa xuất giá mà đã thất thân?”
“Ngươi! Ngươi rõ ràng là đang ghen tị, vương gia thích ta thì có cái gì mà không được chứ?” Lý Phương Phỉ nghe vậy sắc mặt nhất thời âm trầm, hừ một tiếng, liền xoay người nói: “A, đừng tưởng rằng mình chính là chính phi của vương gia thì muốn làm gì thì làm, vương gia đã đáp ứng sẽ cưới ta, chỉ có thể cưới một mình ta!”
Lý Phương Phỉ nói xong cười tà ác sau đó rời khỏi cửa phòng.
Âu Dương Vũ nhìn bóng dáng của Lý Phương Phỉ rời đi, khóe môi giơ lên một tia cười lạnh, Dạ Trọng Hoa, ngươi đúng là sao chổi mà, lúc nào cũng mang bao nhiêu là rắc rối cục nợ ném hết lên người ta..Thật là khổ a!
Lý Phương Phỉ rời đi không lâu, Trúc Lục liền ôm một cái hộp vô cùng đẹp mắt lại bẩm báo: “Vương phi, đây là phần điểm tâm vương gia đặc biệt cho người phân phó làm riêng cho người đấy ạ, một phần là bánh hoa mai, còn có thạch ngũ sắc.”
“Ta không đói.” Âu Dương Vũ cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ cúi đầu tiếp tục nghiên cứu mới chế tạo ra thuốc màu để vẽ tranh. Trúc Lục tay vẫn ôm chiếc hộp thức ăn đó đứng một bên cẩn thận hỏi, “Vương phi, ngài tức giận sao?”
Âu Dương Vũ dừng bút trong tay một chút, nàng có tức giận sao? Nghe được tin Dạ Trọng Hoa muốn kết hôn với một nữ nhân khác, lòng của nàng vì sao lại có cảm giác giống như bị cái gì đó chặn lại, khó thở hơi đau nhói, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, thản nhiên nói: “Ta phải tức giận sao?”
Trúc Lục vẫn cứ vòng vo lên tiếng: “Dạ.... Vương gia nói buổi tối ngài sẽ ghé qua thăm người.”
“Không cần, đêm nay ta sẽ đi ngủ sớm một chút, bảo với hắn đừng có đến.”
Trải qua mấy ngày nay ở chung, Trúc Lục cảm thấy Âu Dương Vũ cũng là một vị chủ tử tốt, người ngoài đều luôn nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của nàng, nhưng căn bản là không bao giờ thấu được tâm tư suy nghĩ cảm xúc thật sự của vị vương phi này, thần sắc của nàng luôn thản nhiên, ở trên mặt nàng không có quá nhiều biểu cảm tức giận, vui hay buồn.
“Sao? Vũ nhi giận bổn vương?” Nam nhân cao lớn tuấn mỹ đứng một bên cửa khoanh tay lại, thần sắc mang theo một chút vui vẻ, Trúc Lục nhìn thấy Dạ Trọng Hoa bước vào, đứng thẳng lên, nàng đem hộp thức ăn đặt vào lòng Âu Dương Vũ sau đó hành lễ với Dạ Trọng Hoa rồi vội vàng rời đi.
Âu Dương Vũ chỉ là làm như không nghe không thấy hắn, cau mày suy nghĩ sâu xa làm thế nào để có thể vẽ bức trăm hoa đua nở một cách sinh động hấp dẫn. Còn Dạ Trọng Hoa vẫn đi thong thả bước lại gần Âu Dương Vũ, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Âu Dương Vũ, đem cằm của mình tựa lên đầu nàng. Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào bức họa mà nàng đang vẽ, mở miệng nói: “Vương phi của ta quả là nữ nhân hoàn mỹ nhất trên đời, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, sống sót khỏi rừng cây ma quỷ, trị được bách bệnh,còn cái gì mà bổn vương chưa biết về ngươi không?”
Âu Dương Vũ a một tiếng: “Dạ Trọng Hoa, ngươi có phải đang nịnh hót ta không, muốn thoát tội sao?”
“Hửm?””Tối hôm qua ngươi sủng hạnh nữ nhân kia, hôm nay bỏ chạy đến chỗ ta mà nói ngon nói ngọt đến thế cơ à.”
Dạ Trọng Hoa vươn ngón tay thon dài cầm lấy cây trâm duy nhất trên đầu nàng kéo ra khỏi mái tóc nàng. Tóc nàng mềm mượt đen óng buông xuống trông thật như tiên nữ thần khuyết. Dạ Trọng Hoa đưa tay khẽ cầm lọn tóc của Âu Dương Vũ trong tay thưởng thức: “À?Để bụng vậy sao?.”
Âu Dương Vũ đem cây bút đang vẽ đặt lên bàn, xoay người trừng mắt với hắn: “Ngươi trả trâm lại cho ta!”
Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dáng tức giận của Âu Dương Vũ, hai con mắt thì trừng lớn, môi đỏ mọng khẽ chu ra, cảm thấy nàng như một con mèo đang giương nanh giơ vuốt trông vô cùng đáng yêu. Mắt hắn hiện lên ý cười nhạt, hắn nhanh chóng nắm lấy tay nàng xoay người áp chế nàng đè cả người nàng lên bàn, đôi mắt một chút cũng không có ý định dời đi chỗ khác nhìn nàng không chớp mắt, hắn bá đạo tuyên bố: “Ngoài Vũ nhi ngươi, Ta không muốn tốn thời gian cùng sức lực với bất kỳ nữ nhân nào khác. Ngươi rõ không?”
Âu Dương Vũ nhớ tới những lời nói đầy kiêu ngạo của Lý Phương Phỉ ở cửa, vừa định mở miệng cãi lý với hắn, thì đôi môi của Dạ Trọng Hoa ngay lập tức hung tợn mà hôn mà nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của nàng. Âu Dương Vũ vừa tức vừa giận, hai tay hắn dùng lực đẩy lồng ngực của hắn ra. Dạ Trọng Hoa bỗng nhiên dùng sức, Âu Dương Vũ hô hấp cứng lại, không khỏi hé miệng, hắn mạnh mẽ gắn chặt lấy răng môi nàng, khi hắn hôn mang theo một hương vị vừa bá đạo vừa hung tợn. Hắn tiến quân thần tốc, không chút nào lùi bước, cuồng dã mê loạn khiêu khích. Âu Dương Vũ nhất thời quên cả chống cự, cự tuyệt hắn, hai tay đặt trên ngực hắn bắt đầu mềm ngoặc ra.
Không biết bao lâu, Dạ Trọng Hoa lúc này mới buông nàng ra, vuốt lại những sợi tóc rối của nàng: “Vũ nhi, ngươi ghen thế này ta rất cao hứng nhưng ngươi nên biết rõ một điều, người ta muốn cưới chỉ có mình ngươi.”
“Ai ghen tị?” Âu Dương Vũ nâng gương mặt vẫn còn phiếm hồng lên phản bác, Dạ Trọng Hoa nhìn cái bộ dáng ngây ngô lúc này của nàng, bên môi lộ ra ý cười tà mị: “Ngươi nhìn bổn vương như vậy, muốn bổn vương hôn ngươi sao?”
“... Vô sỉ!”
Nhắc tới mấy ngày nay, người sung sướng nhất hẳn chính là Lý Hiển Diệu, Lý Phương Phỉ với Dạ Trọng Hoa đã gần như sắp trở thành phu thê, về sau thế lực họ Lý này sẽ ngày một thêm lớn mạnh và cường đại.
Lý Hiển Diệu ngồi ở phòng khách thoải mái uống trà, liền cảm thấy tâm tình hôm nay vô cùng tốt, đưa tay vuốt râu, ha ha ngâm khúc. Vừa lúc đó chợt thấy Lý Phương Phỉ từ trong phòng đi ra, thần sắc rất là vui sướng, đang có ý định ra ngoài, liền hỏi nói: “Phỉ nhi, con muốn đi đâu thế?” Lý Phương Phỉ lại gần bên cạnh Lý Hiển Diệu, vui vẻ nói: “Cha, vương gia có hẹn với con ra ngoài, nói là muốn cùng ngài ấy đi dạo mua vài thứ.”
Lý Hiển Diệu nhìn lên sắc trời, nói: “Lúc này trời đã không còn sớm nữa, bây giờ lại muốn ra ngoài hay sao?”
“Phụ thân, chúng con chỉ đi dạo chợ thôi mà. Hơn nữa, có vương gia bảo vệ cho con, cha cứ phải lo thừa thải như thế sao!”Lý Hiển Diệu nhìn nữ nhi vui vẻ như vậy, ha ha cười không ngừng, đành nói: “Vậy đi sớm về sớm!”
Lý Phương Phỉ nghe thấy vậy gật gật đầu, ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng cũng không mang theo. Chiến thần sao, cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi,không thể nào thoát khỏi được ải mỹ nhân. Bây giờ vương gia hắn đã không có nghi ngờ gì về âm mưu hôm đó của nàng, tin rằng hắn với nàng đã xảy ra quan hệ xác thịt cho nên sẽ sủng hạnh mình. Lý Phương Phỉ một bên môi giơ lên một chút ý cười sung sướng, nàng vừa đi vừa nhìn tờ giấy trong tay, tờ giấy viết: Quán trà Thành Đông —— Dạ Phi Bạch.
Lý Phương Phỉ không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên không cho nha hoàn theo bên người nhanh chóng một mình đi trước. Đến trước quán Thành Đông thì đã thấy quán đóng cửa. Lý Phương Phỉ có chút nghi hoặc, xoay người nhìn xung quanh cẩn thận một lần nữa phát hiện nơi này cũng không có người nào.
Lập tức trong lòng có chút sợ hãi, vừa định rời đi, bất thình lình từ phía sau có một cánh tay vươn ra, cầm trên tay chiếc khăn ẩm ướt mạnh mẽ bịt lấy miệng của Lý Phương Phỉ. Lý Phương Phỉ cố gắng giãy dụa nhưng vì người ở phía sau gia tăng lực đạo. Cho đến khi nàng kiệt sức vì giãy dụa, cuối cùng ngã vào lòng tên nam tử phía sau. Nam tử thấy nàng đã ngất đi, liền đem nàng khiêng lên người, chạy thẳng ra phía bìa rừng ngoài thành...
Đêm qua Dạ Trọng Hoa nói muốn đến phòng nàng qua đêm, nói gì mà đã là Ninh vương phi thì phải làm tròn trách nhiệm, gì mà phu thế với nhau phải đồng giường cộng chẩm, gì mà bảo nhớ những ngày tháng ôm ấp lúc trước. Âu Dương Vũ muốn điên cả đầu với hắn nhưng vẫn không lay chuyển được ý định của hắn. Ngủ một mạch đến sáng sớm lại bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào của hạ nhân, Âu Dương Vũ còn chưa lên tiếng hỏi, thì liền có hạ nhân ở ngoài cửa bẩm báo: “Vương gia, lý đại nhân đứng bên ngoài ầm ĩ đòi nhất định phải gặp được ngài.”
Dạ Trọng Hoa trên mặt cũng không có một chút tức giận, chỉ khẽ chau mắt, vừa mới tỉnh ngủ cho nên tâm tình hắn không tốt lắm, hắn đem mặt chôn sâu ở cổ Âu Dương Vũ thấp giọng: “Để bọn họ chờ.”
Âu Dương Vũ né sang một bên: “Dạ Trọng Hoa, nhạc phụ đại nhân của ngươi tới tới gặp ngươi kìa, ngươi hẳn phải nên đi ra ngoài nồng nhiệt chào đón hắn hay sao?”
“Nhạc phụ đại nhân đang ở Đông Tấn quốc, nếu hắn có đến ta cũng lười gặp.” Dạ Trọng Hoa ngồi dậy ôm lấy Âu Dương Vũ, “Vũ nhi, muốn ta giúp ngươi thay y phục sao?”
Âu Dương Vũ khóe môi run run, ngươi đừng có mà bày ra nói ra những lời không đứng đắn như thế có được hay không? Tên Dạ Trọng Hoa chết tiệt
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Âu Dương Vũ bĩu môi, bật cười nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Vũ nhi, đi xem trò vui với Ta!”
Lý Hiển Diệu cùng với Lý Cung đã đợi trước sảnh phòng khách gần nửa canh giờ mà vẫn không thấy Dạ Trọng Hoa đi ra, liền có chút tức giận mất kiên nhẫn, Lý Cung dùng sức đạp lên bàn, cả giận nói: “Nhị hoàng tử của các ngươi có phải là đang cố tình gây khó dễ đến chúng ta không, Phỉ Nhi còn chưa tìm được, hắn thì lại trốn tránh, việc này chắc chắn có liên quan đến vương gia các ngươi!””Lý công tử nói bổn vương?” Dạ Trọng Hoa mang theo Âu Dương Vũ bên người chậm rãi đi tới, cằm khẽ nhếch lên môi khóe ra nụ cười châm chọc.
Lý Hiển Diệu thấy bọn họ đi ra, liền tiến lên nói: “Vương gia, con gái Phỉ nhi của ta đêm qua nói là có hẹn với vương gia, nhưng sau khi ra khỏi nhà thì không thấy quay trở về, vương gia chắc hẳn cũng biết có chuyện gì đã xảy ra?”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy giật mình, nói: “Bổn vương hôm qua quả thật có hẹn nàng ấy đến thưởng trà, nhưng bổn vương chờ thật lâu cũng không thấy. Trong phủ lại có chút việc gấp, nên bổn vương trở về xử lý, bây giờ nàng vẫn chưa hồi phủ?”
Một bên Âu Dương Vũ vẫn im lặng không nói gì, Dạ Trọng Hoa ngươi đúng là nói dối mà không chớp mắt mà, hôm qua hắn ở cùng với nàng châm chọc nàng như vậy, chờ với chả xử lý việc gấp gì chứ. Biến thái.
Lý Cung thấy Dạ Trọng Hoa nói như thế, lại càng thêm tức giận, lên giọng nói: “Ngươi càng dám chối đây chối đẩy sao, nếu vậy thì tại sao đến bây giờ vẫn không thấy Phỉ nhi?”
Nói xong thấy Âu Dương Vũ đứng một bên từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì, hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm qua Phỉ Nhi có gặp ngươi, nói không chừng bị các ngươi bắt giữ nơi nào cũng nên!”
Lý Hiển Diệu thấy Lý Cung càng nói càng thái quá, liền lên tiếng chặn đứng lời hắn: “Chớ có nói bậy!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vội vàng việc việc chạy tiến một cái hạ nhân, thần sắc rất là kích động, đến trước mặt nói: “Lý đại nhân, Phỉ tiểu thư đã tìm ra, chỉ có điều...”
Lý Cung tiến lên từng bước hỏi: “Điều gì...”
“Tiểu thư được tìm thấy ở bìa rừng ngoài thành phía Đông, khi tìm thấy thì nàng đang hấp hối, nay đã...”
Lý Hiển Diệu nghe nói lời ấy, có chút đứng không vững, lui lại vài bước ngã xuống ghế, run giọng nói: “Nay thế nào?”
Hạ nhân cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đại phu nói, nàng vô phương cứu chữa.”
Lý Cung nghe vậy không thể tin: “Làm sao có thể?Không thể nào,Ta phải tận mắt chứng kiến. ta không tin!” Nói xong liền vội vàng chạy đi, Lý Hiển Diệu lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cũng đi theo Lý Cung rời đi.
Âu Dương Vũ nhìn bóng dáng bọn họ rời đi bóng dáng, có chút suy nghĩ, nàng liếc nhìn về phía Dạ Trọng Hoa một cái, trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì khác thường, vẫn bình thản cuồng ngạo như vậy. Chuyện này nếu không phải Dạ Trọng Hoa làm, vậy thì ai đã ra tay?
Dạ Trọng Hoa cũng không thèm để ý, đối với hắn mà nói Lý Phương Phỉ chả là gì trong mắt hắn cả, nay nếu đã có người thay hắn giải quyết sạch sẽ như vậy, hắn cũng không cần phải bỏ ra chút sức lực để tính toán. Hắn là kẻ dễ bị người khác nắm thóp như vậy sao. Người không động ta ta cũng không động người. Nếu động ta, Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là địa ngục trần gian. Hắn gọi Trúc Lục đem bữa sáng của Âu Dương Vũ lên, tự mình múc một muỗng cháo vây cá đưa lên miệng Âu Dương Vũ: “Ăn đi.”
Lý Hiển Diệu cùng với Lý Cung nghe được tin Lý Phương Phỉ đang hấp hối thì trong lòng vẫn luôn mang theo chút hy vọng. Cho đến khi bọn hắn đến nơi thì Lý Phương Phỉ đã tắt thở. Lý Hiển Diệu cùng Lý Cung dường như không thể tin được cảnh tượng trước mắt, Lý Phương Phỉ sắc mặt trắng bệch trong một cắt máu, cứng ngắc mang theo vẻ sợ hãi, tóc nàng rối tung, trên mặt vẫn còn lưu lại nhiều vết sẹo trông vô cùng kinh khủng, y phục gần như không còn nguyên vẹn trên người, da thịt đã muốn lồ lộ hết ra ngoài, những vết thâm, vết bầm tím nổi bật khắp người khiến người ta không thể chịu nổi cảnh tượng này.Lý Cung nhìn thấy muội muội mình như vậy chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, quay đầu không có dũng khí tiếp tục nhìn, sắc mặt tái mét nhìn lão phu nhân, hỏi: “Nội à, chuyện gì đã xảy ra?”
Lão phu nhân bờ môi sắc xám trắng, toàn thân run lên, nàng lạnh lùng nói: “Lý đại phu nói, Phỉ nhi đêm qua bị làm nhục cho đến chết!”
Lý Hiển Diệu cả người lui về phía sau vài bước, thì thầm nói: “Điều này sao có thể? Là ai? Ai dám làm như thế? Ai dám!” Hắn càng nói càng kích động, giật lấy thanh kiếm đặt ngay trên tường rút ra, hùng hổ muốn đi ra ngoài, “Là ai đã hại chết nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!”
Lý Cung vội vàng kéo Lý Hiển Diệu: “Cha, người đừng xúc động.”
Hắn hai mắt đỏ đậm: “Bất kể là ai, Lý gia chúng ta chắc chắn sẽ không để hắn chết tử tế!”
Bên ngoài bầu trời đột nhiên trở nên xám xịt, sấm chớp rạch ngang bầu trời sáng lóa, một thanh âm vang lên, những cơn mưa nặng hạt dần dần rơi xuống. Ngay lập tức trong lúc đó, khắp nơi đều vang lên tiếng rền sấm ầm trời, Lý Phương Phỉ vẻ mặt bất giác trở nên xám xịt, Lý Cung khóc không ra tiếng: “Cha, người nhất định phải thay muội muội báo thù!”
“Nhanh, lập tức đi thăm dò, trước khi chết Phỉ Nhi đã có gặp qua người nào không, lập tức điều tra ra cho ta!” Lão phu nhân dường như là quát lên mặt mày thâm đen lại, trong mắt dường như chỉ có việc báo thù.
Một tiểu nha đầu người mà luôn bên cạnh Lý Phương Phỉ từ từ chầm chậm đi vào quỳ gối trước mặt lão phu nhân giọng run run nói: “Dạ, là... Dạ vương phi.”
“Là nữ nhân mà Ninh vương mang về sao?”
“Đúng vậy.” Những giọt lệ vẫn còn nơi khóe mắt chưa khô đi, nha đầu đem hết tất cả những chuyện ngày hôm qua Lý Phương Phỉ gặp Âu Dương Vũ ra kể từ đầu tới đuôi, Lý Cung nghe xong căm giận nói: “Chắc chắn nữ nhân kia đã sinh lòng đố kỵ với Phỉ Phỉ vì được vương gia sủng ái, cho nên mới ra tay với muội muội như vậy.”
“Hừ, ta phải bẩm báo chuyện này với hoàng thượng, khiến cho nữ nhân này phải trả giá đắt cho cái chết thảm thương của nữ nhi ta!” Lý Hiển Diệu không quan tâm đến sắc trời ngày một xấu đi, lập tức cho người gọi xe ngựa nhanh chóng tiến cung, tóc tai hắn hỗn độn, y phục không chỉnh tề, sau khi chờ cho thái giám bẩm báo xong, liền tiến vào trực tiếp quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, lão bắt đầu kể lể: “Hoàng thượng, người phải thay vi thần làm chủ a, hoàng thượng —— “
“ Ái khanh ngươi làm sao vậy?”
“Phỉ Nhi – tiểu nữ nhi của vi thần —— bị Dạ vương phi hại chết rồi, cầu xin hoàng thượng giúp vi thần lấy lại công đạo.””Ngươi nói Âu Dương Vũ?” Hoàng thượng không khỏi nhíu mày, Âu Dương Vũ tuy hắn có chút không hài lòng, nhưng vì Dạ Trọng Hoa quyết định nàng chỉ là nữ nhân duy nhất của nó, cho nên hắn nếu đã thừa nhận thân phận vị trí của nàng, thì hắn sẽ coi nàng là một nửa của hoàng thất: “Ngươi có chứng cứ không?”
“Còn phải dựa vào chứng cứ nữa sao?!” Lý Hiển Diệu cả giận nói, “Phỉ Nhi trước khi chết có gặp qua Âu Dương Vũ, ngoài nàng ta ra, còn ai có âm mưu muốn hại tiểu nữ nhi đáng thuwong của thần không? Vốn Phỉ Nhi sẽ cùng Ninh vương thành thân, vậy mà.... ô ô ô, Phỉ Nhi của ta...”
Lý Hiển Diệu gào khóc, hoàng thượng ho khan một tiếng, hai tay nâng Lý Hiển Diệu đứng dậy: “Ái khanh, ngươi nén bi thương, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ vụ việc này giúp ngươi lấy lại công đạo, nếu thật sự là Âu Dương Vũ gây nên, trẫm sẽ khiến nàng phải đền tội.”
“Tạ hoàng thượng!”
Nhìn Lý Hiển Diệu bóng dáng tập tễnh rời đi, hoàng thượng thở dài một hơi, không khỏi giơ tay lên xoa xoa mi tâm, Âu Dương Vũ, lại là Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ bất quá là đông tấn thừa tướng chi nữ, lại cần lục tòa thành trì đến đổi, nàng lại là nữ nhân ác độc như vậy, hắn nhất quyết không thể để nàng trở thành con dâu của hắn, trở thành Ninh vương phi.
Nhưng chuyện hôm nay Phi Bạch lại không truy cứu mà còn bao che cho Âu Dương Vũ sao?
Từ nhỏ đến nay hắn đương nhiên là hiểu rõ được nhi tử của hắn, nếu như hắn đã khẳng định nhất kiến chung tình chỉ với mỗi một Âu Dương Vũ, cả đời sẽ không cưới nữ nhân nào khác ngoài nàng ta thì sẽ rất khó mà thay đổi ý định của nó. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi trở nên nặng nề, tay đặt lên bàn khẽ gõ nhẹ, một bên án văn vẫn còn chưa xem xong, sấm vẫn thản nhiên rền vang giữa trời đêm âm u.
Hoàng hậu đi vào ngự thư phòng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của hoàng thượng, liền tiến lên nhẹ giọng hỏi han: “Hoàng thượng có chuyện gì khiến người phải phiền lòng sao?”
Hoàng thượng nghe vậy ngẩng đầu, gặp là hoàng hậu, âm thanh lạnh lùng nói: “Trẫm đang suy nghĩ, hôn sự của Phi Bạch và Âu Dương Vũ —— Âu Dương Vũ, ta không cho phép một nữ nhân với tiếng tăm như thế làm Ninh vương phi của Tây Lăng ta!”
Hoàng hậu vốn không thích Âu Dương Vũ, mới vừa rồi nàng có đến thăm Lý Hiển Diệu liền biết được thông tin cái chết của Phỉ nhi. Nàng khẳng định chuyện này nhất định có liên quan tới Âu Dương Vũ, liền đề nghị nói: “Hoàng thượng, nếu như không thể thay đổi được quyết định của Phi Bạch, vậy tại sao lại không thử thuyết phục Âu Dương Vũ đổi ý, nếu như vậy...”
Hoàng hậu trong mắt hiện lên một tia sát ý, hoàng thượng lúc này mới giật mình tỉnh lại, gật gật đầu, cất cao giọng nói: “Người đâu, truyền Âu Dương Vũ vào cung!”