“Dọa nàng à?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe, ấm áp mà mê hoặc lòng người khiến nàng dường như có cảm giác lạc lối trong khoảnh khắc đó. Âu Dương Vũ nghe được âm thanh quen thuộc này, cả người liền cứng đờ, quên cả hô hấp.
Nàng chậm rãi xoay người, thần sắc mê mang.
Một cơn gió nhẹ thổi đến khẽ vờn mái tóc mềm của hắn, phất phơ đến gò má nàng, mùi hương hoa quỳnh chỉ thuộc của riêng hắn thoang thoảng quanh chóp mũi nàng. Nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên cơ thể cao lớn của người đàn ông như một vầng hào quang. Mỗi một đường nét anh tuấn đều như được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, dáng người hệt như người mẫu. Có lẽ vì ánh nắng quá gay gắt, những tia sáng ấy lọt hết vào mắt hắn. Nàng cảm thấy, ánh mắt của hắn khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Âu Dương Vũ cảm thấy hình ảnh người đàn ông đang xuất hiện trước mắt mình có chút không chân thực bèn vươn tay nhẹ nhàng vén mái tóc mềm mại của hắn. Dạ Trọng Hoa quan sát nàng với vẻ mặt hứng thú, nụ cười của hắn cong lên như gió xuân, trông cực kỳ mê người.
Vốn vẫn nghĩ Dạ Trọng Hoa giờ phút này vẫn đang ở ngàn dặm xa xôi nào đó bận rộn giải quyết công sự, bây giờ lại ở đây, đứng trước mặt nàng, cười sủng nịch với nàng.
Hắn trở về lại không báo trước với nàng một tiếng, hắn có biết trong đầu nàng ngày đêm đều chỉ xuất hiện mỗi hình bóng của hắn quay trở về không? Hắn có biết nàng mỗi ngày đều cố giết thời gian để có thể vơi bớt đi nỗi nhớ nhung khi không có hắn bên cạnh không? Chỉ vì hắn xuất hiện trong cuộc đời nàng, khiến cho cái suy nghĩ về sự tự chủ mang đầy tính tự lập cá nhân, không dựa dẫm vào đàn ông của nàng như bị gió cuốn trôi.
Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm hắn, thật lâu thật lâu không chớp, sau đó niềm vui sướng và một sự kích động giống như lúc mới yêu tự nhiên nảy nở. Nàng ôm chầm lấy người hắn, hai tay vòng ra sau đấm mạnh vào bờ lưng rắn rỏi và vững chãi của hắn, mặt áp sát vòm ngực hắn, tim nàng đập dữ dội hơn, cố gắng giấu đi sự thất thố của mình lúc này: “Dạ Trọng Hoa, chàng trở về cũng không nói một tiếng, dọa chết người rồi!”
Dạ Trọng Hoa khẽ cười ôn nhu. Hắn vươn tay ôm chặt lấy nàng, âm thanh có chút trầm thấp dụ hoặc: “Có nhớ ta không?”
Âu Dương Vũ trong lòng vừa mừng vừa giận, bình tĩnh hừ một tiếng: “Không có.”
“Thật sao?” Thon dài ngón tay ngả ngớn khơi mào của nàng cằm, tuấn mỹ vô song mặt thiếp nàng càng phát ra gần, thần sắc ôn nhu mà lưu luyến, đôi mắt tuyệt mỹ mà thâm thúy, hắn dùng hai người mới nghe được đến thanh âm nói, “Một chút cũng không nhớ bổn vương sao? Thế mà mỗi ngày bổn vương lại không thể ngưng nhớ về Vũ nhi. Bổn vương còn gấp gáp trở về gặp Vũ nhi thậm chí còn chưa vào cung phục mệnh, nghe Vũ nhi nói những lời này, tim bổn vương rất đau!”
[ Trọng Hoa ca à..trò mều sến súa gì đang diễn ra đây, có vẻ level lên rồi nhỉ? Ông mà ở hiện đại có mà sát hết gái..]Một loại cảm giác ngọt ngào tràn vào trái tim, rồi nhanh chóng lan ra, thấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Có lẽ vì quá nhiều bất ngờ, tới nỗi cô không biết phải phản ứng hắn thế nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Khóe môi Dạ Trọng Hoa bất đắc dĩ cong lên đưa tay nâng cằm nàng lên, khẽ thở dài: “Đồ ngốc!”
Không kìm chế được xúc động, nàng đưa mắt nhìn vào mắt hắn, ánh mắt sáng rực, hai cánh tay ôm chặt hai bên hông hắn, nàng nhón chân, dưới ánh hoàng hôn dần buông nhẹ nhường chỗ cho màn đêm vây quanh, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến vài cánh hoa run nhẹ xào xạc, hôn lên đôi môi lạnh của hắn, môi.... Lần đầu tiên, nàng không khống chế tình cảm của mình, bày tỏ tình cảm của mình trước mặt hắn, không hề che dấu.
Dạ Trọng Hoa không khỏi kinh ngạc hai mắt lóe lên, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, trái tim giống như bị ai đó thúc giục, đập liên hồi, cảm giác ấm áp tràn ngập quanh người hắn, hắn dùng sức ôm Âu Dương Vũ vào ngực mình. Nụ hôn này chứa đựng bao chờ mong cùng đè nén, hắn muốn lập tức nhấm nháp hương thơm ngọt ngào của nàng, không để cho nàng có cơ hội lùi bước hoặc tránh né, trực tiếp tấn công vào khoang miệng nàng, mút nhẹ đầu lưỡi của nàng, trằn trọc liếm láp cánh môi của nàng.
Nàng sẽ mãi không biết được, hắn mỗi ngày đều nhớ nàng đến phát điên, mỗi khi ngồi lên bàn làm việc, nhìn lên trang giấy trắng, hình ảnh nàng nở nụ cười trong trẻo nấu bữa tối muộn cho hắn mỗi khi hắn phải thức khuya làm việc hiện lên. Mỗi khi nhìn thấy hoa viên nơi chốn xa lạ, hắn lại nhớ đến cô gái với tà váy dài thướt tha đi dạo trên con đường mòn nhỏ, hai tay dang ra hưởng thụ cười vui vẻ, quay đầu lại nhìn hắn đầy hạnh phúc.
Đêm dần buông, Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ đầy ngượng ngùng vào trong lòng, đi thẳng vào phòng ngủ.
Đêm “gặp gỡ” sau ít ngày xa cách còn... hơn đêm tân hôn. [ E hèm..đã che..cắt hết..cắt hết lưu giữ tâm hồn chong sáng cho tụi trẻ..]
Màn triền miên đêm qua khiến cho cả người Âu Dương Vũ bủn rủn tay chân, buổi sáng thức dậy trễ hơn mọi khi, nàng lười biếng mở mắt, theo thói quen nàng khẽ xoay người, rúc vào lòng Dạ Trọng Hoa, nhưng người lại không thấy đâu.
Âu Dương Vũ bất ngờ bừng tỉnh, bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh,Dạ Trọng Hoa không còn ở trên giường, đang ngồi trước bàn làm việc đưa lưng về phía nàng chăm chú nghiên cứu viết gì đó.
Âu Dương Vũ có chút giật mình, lòng hiếu kì lập tức nổi lên, cả người nhẹ nhàng ngồi dậy, ngay cả giày cũng không muốn mang, rón rén chậm rãi đi đến sau lưng Dạ Trọng Hoa, cổ nhướng lên cẩn thận nhìn.
Biết cô nàng nào đó đã tỉnh lén lén lút lút đi lại chỗ mình, Dạ Trọng Hoa khóe môi cong lên, cầm lấy tấm thiệp mời trong tay quay người lại đập vào đầu Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cầm lấy tờ thiếp mời, tò mò mở ra, bên trong có viết: Vì muốn tỏ lòng biết ơn, mời Thất hoàng tử ghé qua phủ của bổn vương.
“Giúp ta đưa nó cho Dung Tùy Vân.” Dạ Trọng Hoa bắt gặp gương mặt kinh ngạc của Âu Dương Vũ, thản nhiên lên tiếng nói một câu.”A?” Âu Dương Vũ có chút ngạc nhiên, khẽ nhíu mày, Dạ Trọng Hoa lại ra mặt muốn Tùy Vân ghé đến phủ chơi. Nàng cẩn thận đánh giá thái độ của hắn, thật sự không thể tìm thấy bất cứ một manh mối gì trên cái gương mặt yêu nghiệt kia, chẳng phải dạo trước còn đòi giết Tùy Vân hay sao, đừng có đùa với nàng như vậy chứ?
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bộ dáng tìm tòi của Âu Dương Vũ liền khẽ cười: “Thế nào? Không dám sao?”
Âu Dương Vũ chần chờ một chút, nói: “Cái này không phải liên quan đến vấn đề dám hay không dám, mà là ta đang nghi ngờ trong đầu chàng đang tính âm mưu gì để đối phó với Dung Tùy Vân!”
Trên mặt Dạ Trọng Hoa có chút bất đắc dĩ, tay vươn ra nắm nhẹ lấy cằm nàng nâng lên, ngón tay khẽ vuốt nhẹ bờ môi anh đào đỏ mọng của nàng, lưu luyến một lát mới thấp giọng cảnh cáo: “Nghĩ đi đâu đó, nếu như còn sức lực để suy nghĩ đến chuyện đó thì không bằng để mỗi tối tận lực bên ta, có phải hay hơn không?”
Âu Dương Vũ thật muốn tung chưởng đá văng cái người đàn ông chết tiệt này, bộ chàng không nói được một câu nghe tử tế được à!
Nàng không biết Dạ Trọng Hoa hắn đang âm mưu cái gì, có điều thấy tâm tình của hắn cũng không tệ cho nên cũng không muốn cùng hắn tranh luận, cất thiệp mời cẩn thận, sau khi ăn sáng xong liền ghé qua phủ của Dung Tùy Vân
Sức khỏe của Dung Tùy Vân nhờ được Âu Dương Vũ điều trị cho nên đã sớm hồi phục hẳn, sắc mặt hồng hào rạng rỡ hơn trước. Vả lại trong khoảng thời gian này, hắn mỗi ngày đều được nhìn ngắm Âu Dương Vũ, cho nên tâm trạng xem ra cũng không tệ.
Khi Âu Dương Vũ đến biệt viện của Dung Tùy Vân, như thường lệ bắt mạch cho hắn xong liền gật gật đầu: “Bệnh tình của huynh nay đã ổn định rồi, chỉ cần uống thêm mấy thang thuốc này bệnh của huynh sẽ khỏi hoàn toàn, từ nay trở đi huynh không được để mình hoạt động quá sức, ảnh hưởng đến thần kinh, nếu làm được như vậy, bệnh của huynh sẽ không tái phát nữa.”
“Nhờ vào y thuật cao siêu của Tiểu Ngũ.” Dung Tùy Vân khẽ cười ôn nhuận, nụ cười ấm áp thanh nhã như gió xuân.
Lúc này Âu Dương Vũ mới từ trong người lấy thiếp mời đưa cho hắn, Dung Tùy Vân vừa cầm lên xong, ý cười nơi khóe mắt liền ngưng đọng.
Sau khi Âu Dương Vũ trở về, Vệ Lâm đưa mắt nhìn thấy chủ tử mình vẫn giữ đôi mắt si mê nhìn về phía cửa, bên môi ý cười sủng nịch vẫn chưa biến mất. Hắn nhìn thấy Dung Tùy Vân như vậy, trong lòng đương nhiên rất vui nhưng lại có chút thấp thỏm, do dự, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, làm như vậy có phải...”
Dung Tùy Vân đắm chìm trong suy nghĩ hạnh phúc của bản thân mình cho nên căn bản không nghe rõ được Vệ Lâm hắn đang nói cái gì.
“Chuẩn bị một chút, chúng ta đến Ninh vương phủ.” Dung Tùy Vân thản nhiên phân phó, Vệ Lâm không đành lòng phá hủy đi tâm trạng tốt của hắn cho nên liền nuốt hết tất cả những lời nói vừa rồi, chỉ còn đọng lại trong mắt một tia lo lắng.
Dung Tùy Vân sau khi đã thay một bộ nhuyễn bào màu xanh được tạo ra từ loại tơ tằm từ Nam Hải, ống tay áo được thêu vài lá trúc thanh thiển, phần eo được buộc bởi dây thắt lưng mặt trước được đính thêm một viên ngọc tinh xảo.Trong lòng Vệ Lâm thầm nghĩ, chủ tử từ trước đến nay đối với việc ăn mặc đều không hề chú trọng, cũng không quá cầu kì hoa lệ thế này bao giờ. Nghĩ đến đây hắn liền thở dài một hơi. Đây là là đầu tiên chủ tử người đến Ninh vương phủ, lần đầu tiên đến nơi ở của Âu Dương Vũ, đương nhiên tâm trạng của Dung Tùy Vân có chút kích động, còn có chút chờ mong.
Dung Tùy Vân tiêu sái xuống xe ngựa, hạ nhân Ninh vương phủ vừa thấy Dung Tùy Vân đến liền hào hứng tiếp đón, đưa Dung Tùy Vân cùng Vệ Lâm đi thẳng vào đại sảnh.
Dung Tùy Vân đi đến trước đại sảnh trong viện, trong bầu không khí yên tĩnh kia mơ hồ truyền đến bên tai hắn âm thanh quen thuộc.
“Đừng ôm ta, ban ngày ban mặt làm thế này còn ra thể thống gì nữa? Chàng tránh xa ta ra một chút đi!”
“Nàng là vương phi của bổn vương, bổn vương không ôm nàng thì ôm ai“. Âm thanh người nào đó vừa bá đạo vừa ngạo mạn.
“Nếu chàng không buông, ta sẽ giận chàng!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cô gái nào đó vang lên.
“Bổn vương không ngại, nàng tức giận cho bổn vương xem.”
Âm thanh quàng quạc ấy khiến cho đám hạ nhân nghe xong không khỏi có chút xấu hổ còn Vệ Lâm thì lo lắng nhìn Dung Tùy Vân.
Bước chân Dung Tùy Vân chững lại, tâm trạng vui vẻ lúc trước khi đến đây đều tan thành mây khói, hắn đứng yên không lên tiếng khiến cho Vệ Lâm sốt ruột gọi hắn: “Chủ tử?”
Dung Tùy Vân mới bình tâm lại, không để ý tới Vệ Lâm, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Dung Tùy Vân đi vào thì nhìn thấy một màn thế này: Dạ Trọng Hoa thoải mái ôm Âu Dương Vũ, trên mặt không giấu được vẻ khiêu khích cùng độc chiếm, ánh mắt thản nhiên có chút bá đạo ý muốn nhắc nhở người phía trước rằng đóa hoa trong lòng hắn đã có chủ, đừng hòng nhòm ngó, hay có tư tưởng bất chính.
Dung Tùy Vân đã lâu chưa gặp Dạ Trọng Hoa, kể từ ngày hắn rời đi thực hiện nhiệm vụ, thực ra là buộc hắn đi!
Hắn không biết Dạ Trọng Hoa đột nhiên trở về.
Đáng thương thay, ban đầu hắn cứ nghĩ thiếp mời này là do Vũ nhi viết mời hắn đến. Trong mắt Dung Tùy Vân lóe lên một tia ảm đạm, nhưng cố che giấu đi sự tổn thương sâu trong đôi mắt đó.
Vì đưa lưng về phía Dung Tùy Vân, Âu Dương Vũ cảm giác được bầu không khí có chút khác thường mới giãy khỏi lòng Dạ Trọng Hoa quay đầu lại bắt gặp Dung Tùy Vân đang đứng ở cửa, trong lòng có chút xấu hổ, cười ngượng gọi: “Dung Thất, huynh đến rồi a.”
Dung Tùy Vân nhợt nhạt cười, cố kiềm chế cảm giác chua xót đang dâng trào trong lòng. Nhìn thấy nụ cười của cô gái mà hắn thầm yêu đang đứng trước mặt mình, một nụ cười rạng rỡ mà hắn nhìn tìm thấy được duy nhất ở nàng, nàng ấm áp giống như ánh mặt trời ngày xuân, đôi lúc cũng chính cô gái này lại muốn rõ ràng quan hệ với hắn khiến hắn không biết bao lần tổn thương. Hắn biết nụ cười này của nàng mãi mãi chỉ dành cho một người đàn ông duy nhất, mà đáng buồn thay, người đàn ông đó vĩnh viễn không thể là hắn.Dạ Trọng Hoa buông Âu Dương Vũ ra, đứng lên, đạm mạc nhìn Dung Tùy Vân, biểu tình lãnh đạm dường như không nhìn thấy, cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh: “Dung Thất hoàng tử, cùng bổn vương đến thư phòng, bổn vương có một số việc muốn thương lượng với ngươi.”
Dung Tùy Vân có chút nhíu mày cùng Dạ Trọng Hoa đi đến thư phòng, để lại Âu Dương Vũ một mình một cõi mờ mịt ngồi tại chỗ.
Còn một mình Âu Dương Vũ ở lại, nàng không khỏi nhíu mày: Quan hệ của bọn họ từ khi nào đã tốt đến mức đó? Còn muốn cùng nhau bàn bạc?
Nhớ tới bầu không khí kỳ quái vừa rồi, Âu Dương Vũ cảm thấy không yên lòng, liền tò mò đi theo.
Âu Dương Vũ vừa đến trước cửa thư phòng, lén lút nghe âm thanh to nhỏ truyền ra, có mấy chuyện gì đó nàng nghe không rõ ràng lắm.
Mà bên trong cảnh cửa đó, bầu không khí đều đầy mùi sát khí.
Đôi mắt Dạ Trọng Hoa trở nên khắc nghiệt, khuôn mặt anh tuấn dường như được phủ thêm một tầng sương mù dày đặc: “Đừng tưởng rằng ngươi giúp bổn vương, giúp vương phi của bổn vương thì muốn làm gì thì làm, bổn vương nói cho ngươi rõ một chuyện, đời này ngươi đừng mơ tưởng đến chuyện đó!”
Dung Tùy Vân vẻ mặt cũng lơ đễnh, nói: “Ta toàn tâm toàn ý tự nguyện giúp Tiểu Ngũ, không có liên quan đến ngươi.”
Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dáng nhàn nhã của Dung Tùy Vân, ánh mắt không khỏi u ám.
Chuyện dạo trước hắn đi giải quyết việc công, ở nơi xa xôi đó, biết được tin Âu Dương Vũ bị người khác tính kế hãm hại, liền tức giận bắt đầu phản kích. Dám động vào người phụ nữ của hắn, kẻ đó đừng mong sống yên ổn. Hắn điều động ám vệ đến trộm vài chứng cớ trong phủ Dạ Phi Hi, sau đó dùng hết tất cả thông tin tình báo của nhiều tổ chức dưới trướng của hắn, sai người giả mạo bút tích của Dạ Phi Hi viết ra tờ tấu chương đó, và mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy cũng có một phần công giúp sức từ đám thuộc hạ của Dung Tùy Vân.
Hắn không thể không thừa nhận, hắn có mượn một chút thế lực của Dung Tùy Vân.
Nhưng không có nghĩ là hắn sẽ nhường Vũ nhi lại cho hắn!
“Bổn vương không cho phép ngươi thích Vũ nhi!” Dạ Trọng Hoa đưa đôi mắt sắc nhọn áp lực vô hình, căng thẳng mà không thể phản kháng nhìn Dung Tùy Vân cảnh cáo.
[Được rồi ông ạ, ông để cho hắn sống yên ổn với một trái tim đầy tổn thương đi, việc gì phải cố xát muối lên tim hắn...Thật bá không chịu được, Toy là toy k chịu được rồi..
Dạ Trọng Hoa: “Muốn không còn tay để nghỉ edit k?”
Flowerdance: Ơ...Muốn ạ..”]
“Việc Ta thích ai hay không, không liên quan đến ngươi.” Dung Tùy Vân thản nhiên lên tiếng đáp trả.
Vì cảm nhận được mùi máu tươi trong lời nói của hai người đàn ông bên trong, Âu Dương Vũ đứng nghe ngóng chuyện ngoài của thấy tình hình có vẻ không ổn, không biết phải làm thế nào thì đột nhiên từ xa thấy có nha hoàn bưng nước trà tới liền khẽ vẫy tay gọi nàng đến.Nha hoàn kia vội vàng đi đến trước mặt Âu Dương Vũ: “Vương phi.”
Âu Dương Vũ thở dài một tiếng, tiếp nhận khay trà trong tay nha hoàn nói: “Để ta để ta.”
Xoay người đẩy cửa thư phòng ra, thản nhiên bình tĩnh đi vào bên trong.
Khi Âu Dương Vũ đẩy cửa tiến vào thì trên gương mặt đầy sát khi vừa nãy của hai người đàn ông kia lập tức được thay thế bởi vẻ mặt tươi như hoa, cơ mà còn tươi hơn cả hoa nữa không chừng, giống như bạn bè lâu năm mới có dịp gặp mặt.
Nói chuyện thì ăn ý đến mức người vừa đứng nghe lén chuyện bọn họ đây còn lầm tưởng màn đối thoại khi nãy là do nàng ảo tưởng nghĩ ra.
Âu Dương Vũ không thể tìm ra được chút vết tích chém giết gì từ trong mắt hai người đàn ông này, giỏi lắm, là đang diễn kịch trước mặt nàng sao, diễn hay lắm.
“Ta đến rót trà cho hai người.” Âu Dương Vũ thấy hai người nhìn nàng cười, nàng cũng thoải mái mang khay trà đến giúp bọn họ rót trà.
Dạ Trọng Hoa bắt lấy tay Âu Dương Vũ cười nói: “Để hạ nhân làm là được rồi.”
Âu Dương Vũ đứng đó một lúc lâu, liền lui ra ngoài.
Âu Dương Vũ vừa đóng cánh cửa thư phòng lại thì gương mặt tươi cười của Dạ Trọng Hoa lập tức biến mất, bầu không khí lãnh lẽo lại một lần nữa nổi lên.
Âu Dương Vũ đứng đợi bên ngoài được một lát thì hai vị bên trong thư phòng cuối cùng cũng đi ra, trên mặt đều mang theo ý cười yếu ớt, giống nhau chuyện chém giết cảnh cáo ngầm của hai người bọn hắn chưa từng xảy ra.
Thật kì lạ, vừa rồi rõ ràng là hai người này muốn chiến tranh lạnh với nhau, không phải diễn sao, hay nàng hiểu nhầm bọn họ nhỉ.
“Mang rượu và thức ăn lên đi!” Dạ Trọng Hoa nhàn nhạt mở miệng phân phó.
Sớm chuẩn bị tốt rượu và thức ăn rất nhanh liền thượng đến, một loạt hạ nhân nâng khay nối đuôi nhau mà vào, tinh xảo mỹ thực rất nhanh đã đem cái bàn bãi đầy.
Dạ Trọng Hoa ôm Âu Dương Vũ nhập tòa, Dung Tùy Vân ngồi ở hai người đối diện, Vệ Lâm đứng tại bên người.
Vừa vừa vào tòa, Dạ Trọng Hoa liền đem chính mình cái chén rót đầy, hướng về phía Dung Tùy Vân nói: “Dung thất hoàng tử, bổn vương kính ngươi một ly.”
Vệ Lâm vừa định nói: chủ tử không thể uống rượu.
Lời còn chưa nói ra tiếng thì mắt đã nhìn thấy Dung Tùy Vân bưng ly rượu lên, tiêu sái uống một hơi cạn sạch.
Hai người uống rượu, cười nói với nhau trông vô cùng ăn ý.
Âu Dương Vũ đưa đôi mắt đầy nghi hoặc thăm dò Dạ Trọng Hoa, sợ vừa nãy hắn là chuyện gì đó. Nhưng nàng vẫn không thể tìm ra được hành động nào khác thường từ Dạ Trọng Hoa, bộ dáng nhiệt tình có chút ưu nhã cùng Dung Tùy Vân vui vẻ thưởng rượu.
Dung Tùy Vân uống được mấy ly rượu thì trên gương mặt tái nhợt kia liền đỏ ửng hây hây.
Giờ phút này, Dạ Trọng Hoa đột nhiên nhớ đến chuyện gì, từ trong lòng lấy ra một lá thư đưa cho Dung Tùy Vân, vẻ mặt tươi cười, Dung Tùy Vân nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.Quả nhiên, lời Dạ Trọng Hoa khiến Dung Tùy Vân không khỏi sửng sốt: “Thất hoàng tử, có vẻ như phụ hoàng nhà ngươi đang rất nhớ ngươi!”
Dung Tùy Vân có chút chần chừ tiếp nhận lá thư Dạ Trọng Hoa đưa cho hắn, mở ra nhìn nội dung bên trong, sắc mặt nháy mắt hoàn toàn biến đổi. Trên gương mặt vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên kia xuất hiện một tia phẫn nộ: vì hắn ta muốn đuổi mình rời khỏi đây mà lợi dụng mối quan hệ giữa mình và phụ hoàng!
Dung Tùy Vân mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Dạ Trọng Hoa, đã thấy Dạ Trọng Hoa cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh, vẻ đẹp quyến rũ thấu tận xương, động tác rót rượu vô cùng tao nhã, bạc môi chỉ cần nói một câu, cũng đủ để cám dỗ người khác: “Ly rượu này xem như lời tiễn biệt của bổn vương với Thất hoàng tử!”
“Hả? Dung Thất phải đi sao?” Âu Dương Vũ có chút kinh ngạc nhìn Dung Tùy Vân, có điều trong lòng cũng đã tính đến điều này, nếu như huynh ấy đã khỏi bệnh, tốt nhất vấn sớm quay trở về Nam Phong quốc.
Tâm trạng Dạ Trọng Hoa rất tốt, che giấu ý cười bên môi của mình: “Hoàng đế Nam Phong quốc muốn tuyển phi cho thất hoàng tử, nghe nói là một cô gái dịu dàng xinh đẹp vô cùng nên mới thúc giục Thất hoàng tử mau trở về.”
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy sắc mặt khó coi của Dung Tùy Vân, trong lòng thoải mái, đắc ý nói: “Đường đến Nam Phong quốc xa xôi, nếu như bổn vương cùng vương phi lúc đó không thể đến dự đại hôn của ngươi thì cũng sẽ không quên gửi quà cưới đến đâu.”
“Thì ra là chuyện vui thế sao?” Tuy trong lòng Âu Dương Vũ có chút tò mò không biết cô gái nào có thể xứng đôi với một người đàn ông dịu dàng chu đáo ôn nhu như Dung Tùy Vân, trong lòng cũng vui mừng cho Dung Tùy Vân: “Dung Thất, huynh ở đây cũng đã lâu, cơ thể đã không còn gì trở ngại nữa, đến lúc huynh phải sớm trở về rồi!”
Đôi mắt Dung Tùy Vân không khỏi ảm đạm, bên môi cong lên ý cười khổ, hắn chậm rãi nâng ly rượu lên uống, nuốt trôi đi bao cơn uất hận, khó chịu nơi cổ họng.
Dạ Trọng Hoa thấy hắn như vậy liền lên tiếng khuyên nhủ: “Thất hoàng tử phải bảo trọng thân thể!” như thế mới không làm phiền đến Vũ nhi nhà hắn!
Dung Tùy Vân chính đưa đôi mắt lưu luyến lặng lẽ nhìn Âu Dương Vũ, tình cảm mà nàng dành cho hắn vốn chỉ là tình bạn bè, tình bằng hữ không hơn không kém, nàng cứu hắn vốn chỉ xuất phát từ tấm lòng lương thiện của nàng, là bản năng của nàng, một chút lưu luyến nàng cũng không dành cho hắn.
Hắn khẽ cười ôn nhu nhìn Âu Dương Vũ từng chút từng chút nói: “Tiểu Ngũ, nàng nhất định phải hạnh phúc.”
Sau khi Dung Tùy Vân rời đi được mấy ngày, người mà nhớ đến hắn nhất chính là thái hậu, đứa cháu ngoại này nhiều năm mới đến tây Lăng quốc thăm nàng, ấy vậy mà chưa ở chung được bao lâu thì hắn lại có chuyện quan trọng cần quay trở về gấp.
Vì muốn nguôi ngoai cảm giác trống trải này, Thái hậu mỗi ngày đều triệu Âu Dương Vũ vào cung, cùng nàng nói chuyện phiếm.
Hôm nay, Thái hậu đột nhiên nhớ đến Dung Tùy Vân, lên tiếng nói: “Tùy Vân rốt cuộc đã di rồi, haix, hắn là cốt nhục duy nhất của An Nhã...”Âu Dương Vũ thấy vẻ mặt đầy thương cảm của thái hậu, chỉ biết cười nói: “Hoàng tổ mẫu nói gì vậy a, Tùy Vân trở về là để cưới vợ, đây là chuyện tốt nha.”
Thái hậu lập tức vui vẻ hẳn lên, cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, lần sau nếu hắn có trở lại đây nhất định phải bảo hắn mang bằng được vợ hắn đến, thằng bé này, cuối cùng cũng trưởng thành rồi, có gia đình rồi.”
Âu Dương Vũ gật đầu đồng ý, khóe môi cong lên, phải cầu chúc cho hắn mau mau cưới vợ rồi sinh con nữa mới tốt.
Thái hậu càng ngày càng yêu mến Âu Dương Vũ, mỗi khi cô đơn không biết tìm ai để giải bày tâm sự, có nha đầu Âu Dương Vũ lanh lợi luôn ở bên cạnh nàng, nói nhiều câu chuyện cười thú vị khiến cho tâm trạng nàng vui vẻ hẳn lên. Cô nhóc này còn không quên mang một ít bánh ngọt ở Viên Mãn đến khiến nàng rất hài lòng.
Nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Âu Dương Vũ, thái hậu đột nhiên nhớ đến chuyện gì, vươn tay nắm lấy tay Âu Dương Vũ kéo đến nói: “Vũ nhi, con với Phi Bạch thành hôn cũng lâu rồi, chẳng phải lúc này nên sinh cho bà già này một đứa chắt chứ!”
Âu Dương Vũ thấy đề tài đáng sợ nhất thái hậu bắt đầu tấn công về phía mình liền không khỏi kinh ngạc.
Thái hậu thấy Âu Dương Vũ phản ứng như vậy liền mắng yêu: “Con xem, có phải là đứa trẻ nữa đâu, ngượng ngùng cái gì.”
Đang hỏi chuyện thì có ma ma đến bưng hai chén trà sâm, đặt trước mặt thái hậu.
Thái hậu cầm lấy một chén, chén còn lại đưa cho Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cảm tạ thái hậu, vừa bưng trà sâm lên, đặt ở bên môi, vừa nhấp một ngụm, liền cảm thấy có chút ghê tởm, che miệng nôn thốc nôn đáo ra ngoài.
Thái hậu vội vàng buông chén trà trong tay mình, vỗ lưng Âu Dương Vũ lưng, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Vũ tự biết mình thất thố liền lên tiếng xin lỗi thái hậu.
Thái hậu nhìn thấy phản ứng này của Âu Dương Vũ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt bắt đầu kích động, nắm chặt lấy tay Âu Dương Vũ, mừng rỡ nói: “Vũ nhi, có phải là.. là con đang có?”
Âu Dương Vũ đương nhiên hiểu Thái hậu đang ám chỉ điều gì, con ngươi mở to, nhanh như vậy sao?
“Vũ nhi, con là người tinh thông y thuật, hay là tự mình xem thử đi.” Thái hậu có chút gấp gáp, chờ đợi không kịp, trên mặt vô cùng kích động.
Âu Dương Vũ nghe vậy mới từ từ đặt tay lên cánh tay mình xem mạch, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được, nhưng vẫn cố khống chế trong miệng lảng tránh: “Vũ nhi không thể tự xem cho mình được!”
Thái hậu vừa nghe vậy liền lập tức lên tiếng phân phó người bên ngoài: “Người đâu, người đâu, lập tức truyền thái y.”
Thái y ngay giây lát có mặt tại hiện trường, là vị Vương thái y chuyên phục vụ cho hoàng thượng.
Vương thái y vừa đến, thái hậu liền lập tức nói: “Mau, mau tới xem mạch Vũ nhi.”
Vương thái y thấy vẻ mặt lo lắng của thái hậu, trong đầu nghĩ hẳn là có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Âu Dương Vũ, liền lập tức tiến lên, nửa quỳ bên người Âu Dương Vũ, tay đặt lên bắt mạch, một lát sau hắn rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ mỉm cười với thái hậu cùng Âu Dương Vũ: “Chúc mừng vương phi, chúc mừng thái hậu, Ninh vương phi đã mang thai!”
Thái hậu mới vừa rồi còn lo lắng thì nhận ra tâm nguyện của mình cuối cùng cũng thành sự thật, không khỏi vỗ tay cười to: “Vũ nhi thật là một đứa trẻ có phúc khí a, nói vậy ai gia sắp có cháu đích tôn để bế bồng rồi.”
Thái hậu thầm nghĩ: nói vậy Phi Bạch đến bây giờ vẫn chưa biết được chuyện vui này, nàng lập tức phân phó người nói: “Mau, triệu Ninh vương vào cung.”
Dạ Trọng Hoa vừa nghe tin thái hậu tuyên hắn vào cung, nghĩ rằng Vũ nhi của hắn cũng đang ở đó, sợ nàng gặp phải chuyện gì liền lập tức tiến cung.
Một bước vào Phương Hoa Điện, thấy Âu Dương Vũ ngồi trên ghế, vương thái y cũng ở đây, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng hoảng sợ, sải bước đến trước mặt Âu Dương Vũ, khẩn trương nói: “Vũ nhi, làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Âu Dương Vũ nhìn gương mặt đầy lo lắng hỏi han của Dạ Trọng Hoa, trong lòng cảm thấy phức tạp vô cùng, nhất thời không biết phải mở miệng nói chuyện này với hắn thế nào.
Dạ Phi Bạch thấy Âu Dương Vũ không chịu mở miệng trả lời hắn, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt đầy bí hiểm của Thái hậu, tâm chợt như bị ai đó bóp chặt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương thái y nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Nhị hoàng tử, mới khẽ cười bước lên phía trước, quỳ gối trước mặt hắn nói: “Chúc mừng vương gia, vương phi đã có thai rồi ạ.”
Dạ Trọng Hoa sửng sốt,có chút nghi ngờ nhìn nàng, đáy mắt hắn lộ rõ vẻ lo lắng cực độ, muốn nói gì đó lại ngập ngừng. Vẻ mặt Dạ Trọng Hoa tràn ngập sự khẩn trương, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồi lâu như muốn tìm kiếm một manh mối nào đó. Không, muốn nàng khẳng định toàn bộ từng câu từng chữ của Vương thái y nói là sự thật.
Âu Dương Vũ âm thầm quan sát sự biến đổi trong ánh mắt của hắn, nhìn thấy thân hình cao lớn đẹp đẽ như thiên thần đứng trước mắt nàng trong lúc nhất thời đờ ra, khẽ gật đầu.
Gật...nàng gật đầu, bờ môi gợi cảm của Dạ Trọng Hoa cong lên, trên mặt xuất hiện một tia mừng rỡ.
Tay hắn run run vươn ra muốn ôm chặt lấy Âu Dương Vũ, muốn biểu đạt cho nàng biết giờ phút này đây hắn có biết bao nhiêu hạnh phúc, có biết bao nhiêu vui mừng đnag dâng trào trong lòng hắn nhưng lại không dám dùng sức, muốn vươn tay sờ bụng Âu Dương nhưng lại cũng không da,s, sợ rằng mình sợ làm tổn thương đứa con trong bụng nàng!
Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dáng túng quẫn không biết phải làm sao của Dạ Trọng Hoa trong lòng không khỏi hưng phấn, mọi bất an khi nãy đều tan biến, nàng thầm nghĩ chỉ cần hắn hài lòng, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của hắn, thì những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
Âu Dương Vũ hít một hơi thật sâu, mắng yêu hắn: “Trọng Hoa, cuối cùng mong muốn của chàng đều đã được đền đáp a.”
Dạ Trọng Hoa trông có vẻ rất hưng phấn nắm chặt lấy tay Âu Dương Vũ, tay còn lại ôm chặt nàng vào lòng! Tiếng cười sảng khoái của hắn hòa vào nụ cười yêu kiều của nàng, vang vọng khắp phòng khách.
P/s: Ta nói cho mấy nàng biết ta là không chịu nổi được chương này nên mới cắm lap mấy tiếng đồng hồ, cộng với cả thời gian chiều này được nghỉ học nữa là tranh thủ bơi lên edit, thề là nhất định phải xong, để còn nóng hổi chia sẻ cảm xúc đầy phấn loạn của Ta a, mẹ ơi, gặp người trở về, còn quăng cho chàng một quả lựu đạn to tướng thế kia, bảo mà không phấn khích mới là lạ a..Chương này sao mà nhiều niềm zui thế này a...Các nàng có vui hông nè? Lên làm vài dòng tám xàm với Ta a