Dạ Trọng Hoa hôn mê được tầm mười lăm phút liền tỉnh dậy, âm thanh lạnh nhạt: “Ta ngủ bao lâu rồi, tại sao trời lại nhanh tối đen như vậy.”
Vân Thương bày ra vẻ mặt không thể tin nhìn đôi mắt dường như không có tiêu cự kia của Dạ Trọng Hoa, miệng mở lớn, hắn không tin chạy ra bên ngoài, trời vẫn còn sáng, nắng bên ngoài vẫn chói chang. Hắn lo lắng huơ huơ tay trước mặt Dạ Trọng Hoa nhưng Dạ Trọng Hoa vẫn không có bất kỳ phản ứng gì!
Mộ Dung Vân Thù ngồi một bên ở đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch tượng cổ tay của Dạ Trọng Hoa, mày nhíu chặt lại, trên mặt một lớp mồ hôi dày liền xuất hiện: “ Đôi mắt của Dạ Nhị có khả năng về sau sẽ không còn nhìn thấy được gì.”
Vân Thương hoảng hốt: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn tức giận nắm lấy cổ áo Mộ Dung Vân Thù quát lớn: “Ngươi không phải thần y sao, vậy chữa khỏi cho hắn đi!”
“Đôi mắt của hắn vì phải chịu đựng tia sáng với cường độ cao nơi băng tuyết gây nên thương tích, hơn nữa vì hắn sử dụng nội lực quá nhiều làm hại tổn khí huyết khiến cho gan bị hư hại, dẫn đến mù hai mắt. Ta sẽ cố gắng thử tìm cách chữa trị.”
Dạ Trọng Hoa nghe được tin này cũng không có phản ứng gì, chỉ nằm đó ngơ ngác. Trước mắt hắn không có gì cả ngoài một mảng tối đen mù. Hắn bây giờ đối với thương tật của mình không thèm để tâm, nếu như từ nay về sau không thể gặp được Vũ nhi, không còn được nhìn thấy khuôn mặt của Vũ nhi, không thể cùng nàng nắm tay đi hết phần đường còn lại thì hắn còn muốn đôi mắt này làm cái gì.
Dạ Trọng Hoa cho dù bị mù hai mắt nhưng vẫn không từ bỏ ý định quay trở lại Tuyết Sơn tìm kiếm nàng. Cho dù hắn không thấy một thứ gì nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Âu Dương Vũ vẫn còn đâu đây. Nghĩ như vậy, sáng sớm hắn đã gọi người đưa hắn lên Tuyết Sơn.
Dạ Trọng Hoa lảo đảo từ trên xe ngựa đi xuống, thị vệ đi theo vội vàng vươn tay đỡ hắn xuống xe, nay thị vệ ở trong phủ đều bị Dạ Trọng Hoa điều đến Tuyết Sơn, tên thị vệ này cũng là một trong số ít còn lại ở nhà trông cửa.
Dạ Trọng Hoa tuy không nhìn thấy gì nhưng lại có thể cảm nhận được sự giá lạnh nơi Tuyết Sơn, biết mình đã đến nơi liền hất tay thị vệ ra, nói: “Ngươi cũng đi đến Tuyết Sơn tham gia đội tìm kiếm đi.” Càng nhiều người càng có hy vọng.
Thị vệ có chút đắn đo, nay hai mắt vương gia đã gần như mù, để một mình ngài ấy ở đây hẳn không ổn chút nào. Dạ Trọng Hoa dường như cảm nhận được sự do dự của tên thị vệ liền bất giác nhíu mày, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi!”
“Vâng!” Thị vệ quỳ xuống nhận mệnh nói, không hề chần chừ.
Thị vệ đi được một lúc lâu, Dạ Trọng Hoa vẫn đứng yên đó trong lòng thầm mong đợi. Sau khi hắn bị mù hai mắt, hắn cũng dường như không kích động điên cuồng như dạo hôm trước nhưng tận đáy lòng hắn vẫn nuôi một niềm tin, một sự kiên định chắc chắn rằng Âu Dương Vũ vẫn còn sống, nàng nhất định vẫn còn sống.Dạ Trọng Hoa chậm rãi nhấc chân lên, dựa vào cảm giác ở bốn phía từ từ quay người lại. Vì đám thị vệ kia đang tiến hành đào bới lớp băng tuyết nơi mà Âu Dương Vũ đã ngã xuống cho nên nơi mà Dạ Trọng Hoa hắn đứng có chút yên tĩnh.
Ngoài sự yên tĩnh cùng với âm thanh leng keng thùng thùng lúc có lúc không của dụng cụ đào bới. Không đúng, còn có cả tiếng gió sắc nhọn cùng với âm thanh sắc bén của đao kiếm!
Từ sau khi bị mù thì đôi tai của Dạ Trọng Hoa so với lúc trước càng lúc càng thính, chỉ một chút động tĩnh nhỏ thôi cũng đều nghe rất rõ ràng. Dạ Trọng Hoa khẽ nghiêng đầu, liền cảm nhận được thanh kiếm sắc nhọn vừa lướt qua mặt mình. Dạ Trọng Hoa rất nhanh lui lại vài bước đúng lúc tránh được đòn chí mạng đó.
Dạ Trọng Hoa tuy nhìn không thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được xung quanh hắn có hơn mười người, võ công không được xem là cao nhưng đối với tình trạng bất lợi của Dạ Trọng Hoa hiện nay thì lực lượng này có vẻ dư dả.
Và quả thật đứng trước mặt Dạ Trọng Hoa là mười tên áo đen bí ẩn, cầm đầu trong đám người mặc áo đen đó chính là tên vừa nãy đã hướng kiếm về phía Dạ Trọng Hoa. Hắn định tập kích nhưng không ngờ được rằng Dạ Trọng Hoa lại có thể tránh đi. Hắn lúc này chỉ thấy thần sắc lạnh nhạt của Dạ Trọng Hoa bình tĩnh đứng nơi đó. Tên cầm đầu đó trong lòng liền nhắc nhở bản thân không được chủ quan. Hắn nào chưa nghe qua Dạ Nhị hoàng tử tài hoa võ nghệ cao cường, là một vị vương giả không tầm thường.
Dạ Trọng Hoa vẫn duy trì thần thái bình tĩnh cố gắng giấu đi tình trạng mù là của mình. Nhưng thật ra đòn tập kích lúc nãy của tên áo đen kia đã khiến hắn không thể không lộ ra được ánh mắt vô thần.
Dạ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Ai phái các ngươi tới?”
Tên áo đen cầm đầu nở nụ cười hai tiếng, nói: “Không phải chuyện của ngươi, ngươi chỉ cần biết, chúng ta hôm nay nhận lệnh tới lấy mạng của ngươi!”
Dạ Trọng Hoa trào phúng cười, âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy thử xem.”
Hắc y nhân liền mở màn, nơi này chỉ có một mình Dạ Trọng Hoa, mấy người liền liếc nhau, theo tên cầm đầu xông lên. Dạ Trọng Hoa dựa vào đôi tai sắc bén của mình nghe rõ từng chiêu thế, kiếm pháp liền né tránh, ống tay áo tung bay, ngón tay thon dài nếu như bình thường hắn sẽ nắm lấy yết hầu đối phương sau đó chỉ một lần búng tay thì tên đó sẽ ngay lập tức xuống địa ngục, nhưng vì đôi mắt bị hạn chế nên hắn chỉ có thể vươn tay chộp lấy cổ tên hắc y nhân bẻ gãy, động tác của hắn vừa tàn nhẫn mà ngoan độc, trong khoảng thời gian ngắn mấy tên áo đen đó bị đánh ngã lăn, kêu rên không thôi.
Tên áo đen cầm đầu cũng là không kém phần lợi hại, chỉ sử dụng chiêu chí mạng, bức Dạ Trọng Hoa lui về phía sau, lơ đãng bị lúc trước đánh nghiêng ở hắc y nhân nhất bán, sau này mãnh lui từng bước, suýt nữa té ngã trên đất.
Bây giờ Dạ Trọng Hoa quả thật có chút chật vật, tên áo đen cầm đầu nhìn thấy Dạ Trọng Hoa để lộ sơ hở liền cẩm kiếm lên hướng về phía Dạ Trọng Hoa đâm tới nhưng Dạ Trọng Hoa lại nhanh trí tránh được, nhưng sau đó hắn dường như phát hiện ra điều gì ánh mắt sáng ngời. Vị Ninh vương trước mắt hắn thật không thể ngờ được hắn bị mù!Tên áo đen cầm đầu sau khi phát hiện ra chuyện tốt này liền dùng ám hiệu gọi những tên áo đen kia lui trở về. Tên cầm đầu không một tiếng động lặng lẽ đi lên, kiếm đã đổi thành con dao găm cho đến khi thật sự đứng trước mặt Dạ Trọng Hoa nhưng Dạ Trọng Hoa vẫn không có chút phản ứng gì.
Tên cầm đầu liền khẽ cười đầy thích thú giơ con dao găm lên nhằm về phía bụng của Dạ Trọng Hoa đâm tới.
Trình Cẩm nghe nói Dạ Trọng Hoa lại một mình lên Tuyết Sơn, liền lén lút theo dõi hắn. Nhưng lúc xuống xe ngựa vừa đúng lúc tận mắt chứng kiến tên áo đen kia trên tay cầm con dao găm từ từ lại gần về phía Dạ Trọng Hoa, mà Nhị ca huynh ấy lại không chút đề phòng đứng bất động ở đó không phản kháng.
Trình Cẩm nhìn thấy Dạ Trọng Hoa sắp gặp nguy hiểm liền nhanh chóng chạy vọt lên hét thảm một tiếng.
Bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, chỉ nghe được âm thanh sắc bén cắt vào da thịt tựa như dao đâm vào.
“A!” Là Trình Cẩm kêu thảm thiết, tiếng hét của nàng dường như ảnh hưởng đến một số binh lính cùng đám thị vệ đứng cách đây không xa. Mấy tên hắn nhân nhìn thấy bọn binh lính kia đang đến gần, cảm thấy tình hình không ổn. Mới vừa rồi thuộc hạ của mình bị Dạ Trọng Hoa giết không ít người, nay chỉ lại số ít này sợ là không địch lại nổi. Hắn nhìn xuống vị nữ tử đang che chở cho Dạ Trọng Hoa lúc này chỉ hận không thể băm vằm nàng ta ra thành vạn mảnh, thiếu chút nữa là đã giết được Dạ Trọng Hoa
Tên áo đen liền rút trường kiếm ra không còn thời gian nữa liền quát lớn “Rút lui!”
Sau khi bọn áo đen kia đã rút lui, Trình Cẩm đang che chở trước người Dạ Trọng Hoa chỉ cảm thấy bụng quặn lên đau nhức, máu tươi nơi miệng vết thương phun ra ướt đẫm cả y phục. Trình Cẩm theo bản năng lấy tay che bụng, máu thấm đẫm nơi lòng bàn tay.
Thân thể của nàng từ từ mềm nhũn ra, Trình Cẩm sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngẩng đầu lên nhìn Dạ Trọng Hoa kêu ra tiếng: “Nhị ca.”
Dạ Trọng Hoa chỉ cảm thấy trước người mình có thân thế mềm mại nào đó đang nhích lại gần mình, Dạ Trọng Hoa theo bản năng tiếp được nàng, nhận ra người trước mặt mình là Trình Cẩm, hắn khẽ cau mày khó chịu phức tạp.
Nhớ lại vừa rồi Trình Cẩm hét thảm một tiếng, liền nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Trình Cẩm lúc này dường như không chịu nổi nữa bật khóc thành tiếng, suy yếu nói: “Nhị ca, Cẩm nhi sợ không sống được nữa, có điều Nhị ca lúc này lại nợ Cẩm nhị một mạng vì thế nên cả đời này huynh sẽ không bao giờ quên muội!”
Dạ Trọng Hoa thần sắc ngưng trọng, hắn ngửi thấy được có mùi máu tươi, tay hắn cũng vô tình cảm nhận được sự ấm nóng của máu. Trong lòng cả kinh hiểu được chuyện gì đã xảy ra, hắn vất vả lắm mới thanh toán món nợ với Trình Cẩm bây giờ lại....
Buồn cười, mạng của hắn chỉ thuộc về một người đó là Vũ nhi.
Bây giờ phải nhất định không được để cho cô ta chết nếu không lấy thiếu nợ cô ta một mạng: “Trình Cẩm, Bổn vương không cho phép ngươi chết.”Trình Cẩm khóe môi giơ lên nụ cười yếu ớt mà ngọt ngào hạnh phúc tươi cười: “Nhị ca, huynh vẫn còn quan tâm đến muội, muội thật vui mừng...”
Trên phu xe thấy có chuyện không hay xảy ra, liền chạy lại thì đã thấy Trình Cẩm cả người toàn là máu, liền vội vàng nói: “Tiểu thư! Mau lên, Vương gia, người mau lên xe ngựa!”
Dạ Trọng Hoa nhíu mày ôm lấy Trình Cẩm đưa cho xa phu mang nàng ta lên xe ngựa xong đó nhanh chóng chạy về biệt viện.
Mộ Dung đang ở trong viện nghiên cứu tìm ra phương thuốc chữa trị đôi mắt cho Dạ Trọng Hoa. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dạ Trọng Hoa ôm Trình Cẩm tiến vào, hắn nhìn không thấy này nọ, đi đường có chút lảo đảo.
Mộ Dung lập tức buông lọ thuốc trong tay chạy ra phía trước thắc mắc lên tiếng hỏi Dạ Trọng Hoa: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dạ Trọng Hoa nghe được giọng của Mộ Dung, liền thấp giọng nói: “Ta gặp chuyện ở Tuyết Sơn, cô ta thay ta chịu một kiếm, ngươi xem vết thương như thế nào.”
Mộ Dung mang Trình Cẩm đặt lên giường, cẩn thận xem xét miệng vết thương liền thất kinh. Tên áo đen này tâm quả thực là độc, miệng vết thương tuy không sâu quanh thân đã có chút vảy kết, máu tươi nhưng vẫn không ngừng chảy ra.
Mộ Dung lúc trước cùng Âu Dương Vũ tham thảo quá như thế nào trị loại này miệng vết thương, hiện tại trị đứng lên cũng là là thuận buồm xuôi gió. Chính là...
Nhớ đến Âu Dương Vũ, Mộ Dung cũng có chút không nguyện ý chữa trị cho vị nữ tử này, ngày ấy mọi chuyện xảy ra trên núi Tuyết hắn đều biết, nếu như không phải là vì cô ta thì Âu Dương Vũ cũng sẽ không...
Nghĩ Mộ Dung liền ngẩng đầu đưa mắt nhìn Dạ Trọng Hoa vẫn bình thản đứng đó không lên tiếng, hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại. Mộ Dung biết, nếu cô gái này vì cứu Dạ Trọng Hoa hắn mà chết thì trong lòng hắn sẽ lại phải gánh thêm một vướng bận.
Dạ Trọng Hoa ngồi một bên lên tiếng: “Mộ Dung, cứu sống cô ta!”
Mộ Dung thở dài đưa mắt nhìn vị nữ tử trên giường cũng chỉ còn cách trị liệu cho cô ta để Dạ Trọng Hoa khỏi phải khó xử, còn chuyện sau đó thế nào lúc đó hãy hay.
Mộ Dung vốn là thần y, đối với loại thương tật này Âu Dương Vũ lúc trước có chỉ giáo hắn vài lần nên sau khi xử lý cầm máu liền lấy băng bó vết thương ổn thỏa. Sắc mặt của cô ta cũng không còn tái nhợt như trước, hơi thở có chút mỏng manh
Mộ Dung đứng dậy nói với Dạ Trọng Hoa: “Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, chỉ có điều trong khoảng thời gian tới phải nằm trên giường tịnh dưỡng, không thể di chuyển nhiều.”
Dạ Trọng Hoa thần sắc phức tạp, vốn hắn muốn Trình Cẩm rời khỏi đây nhưng với tình trạng bây giờ của cô ta thì khó mà thực hiện được liền mở miệng hỏi: “Khi nào mới có thể rời đi?”
Trình Cẩm ở trên giường từ từ tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Mộ Dung cùng Dạ Trọng Hoa đứng trước giường, và câu nói kia của Dạ Trọng Hoa cũng vừa lúc rơi vào tai nàng, huynh ấy muốn mình rời đi sao.
Trình Cẩm cảm thấy trong lòng ai oán, liền thấp giọng mở miệng khóc lóc: “Nhị ca, đừng bắt Cẩm nhi phải rời đi, Cẩm nhi muốn ở bên cạnh Nhị ca giúp đỡ Nhị ca.”
Dạ Trọng Hoa thấy Trình Cẩm đã tỉnh cũng không thèm liếc nàng ta một cái chỉ đơn giản nói: “Dưỡng thương đi, nếu khỏi thì mau rời khỏi đây.”
Trình Cẩm vội vàng nói: “Nhị ca, nếu Nhị ca muốn như vậy thì chi bằng để Cẩm nhi chết đi! Nhị ca, huynh hãy để cho muội ở bên cạnh huynh, quan tâm, lo lắng cho huynh.Bây giờ huynh lại không nhìn thấy được gì vậy hãy để cho Cẩm nhi trở thành đôi mắt của huynh, đi cùng huynh suốt phần đời còn lại.”
Dạ Trọng Hoa vẫn bình thản cố chấp lên tiếng: “Chuyện đó Bổn vương đã có Vũ nhi quan tâm.”
Trình Cẩm cảm thấy Dạ Trọng Hoa lúc này không còn thân thiết với mình như trước lại có chút lãnh huyết liền kích thích hắn: “Nhị tẩu bây giờ vẫn còn chưa tìm ra!”
Dạ Trọng Hoa lưng quá thân đi, sẽ không còn được gặp lại ánh sáng ánh mắt tràn ngập nồng đậm ảm đạm,: “Rồi sẽ tìm được, ngươi an tâm dưỡng thương, sau khi khỏi hẳn sẽ có người đưa ngươi trở về.”
Dạ Trọng Hoa thân hình cao ngất, rõ ràng hắn không thể nhìn thấy gì nhưng dường như không có thứ gì ngăn cản bước chân của hắn. Hắn từng bước một đi ra ngoài, giống như mắt hắn vốn không bị mù.
Trình Cẩm nhìn hắn từng bước một đi ra ngoài, thân hình cao lớn quay lưng lại quyết tuyệt với nàng, trong lòng liền dâng lên một nỗi sợ hãi, gấp gáp hỏi hắn: “Nhị ca huynh muốn đi đâu?”
Dạ Trọng Hoa vẫn không quan tâm tiếp tục đi về phía trước, cũng không thèm để ý đến nàng, nếu cô ta không đi vậy hắn đi!
Trình Cẩm rất sợ hãi, sợ rằng mình sẽ không được nhìn thấy Dạ Trọng Hoa nữa, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!Gương mặt của nàng ngay lập tức tối lại bất chấp miệng vết thương chưa lành của mình, vội vàng xuống giường chạy ra ngoài đuổi theo hắn.
Mộ Dung Vân Thù vừa mới xoay thân thì đã thấy Trình Cẩm chạy đi ra ngoài cửa thậm chí hắn còn không kịp ngăn cản.
Trình Cẩm chạy ra ngoài nhưng phát hiện không thấy hình bóng của Dạ Trọng Hoa liền đi khắp nơi tìm kiếm. Vết thương ở bụng vốn đã được băng bó kỹ lưỡng nhưng vì vận động chạy quá nhiều cho nên không khống chế được máu liền thấm đẫm lớp băng trắng kia.
Trình Cẩm vừa gắng gượng chạy đi tìm hắn, miệng không ngừng kêu gào vài tiếng Nhị ca, giống như một tiểu hài tử bị bỏ rơi.
Trình Cẩm lấy tay che đi vết thương đang rỉ máu, miệng vết thương càng mãnh liệt trào máu ra ngoài mà nàng dường như vẫn không chịu bỏ cuộc luôn miệng kêu lên vài tiếng tha thiết: “Nhị ca, Cẩm nhi bị thương như vậy, Huynh lại vô tâm bỏ mặc Cẩm nhi lại một mình sao?! Nhị ca, huynh sao lại có thể nhẫn tâm với Cẩm nhi như vậy?”
Bọn họ quen biết nhiều như vậy năm, thân nhau như huynh muội như vậy. Nàng tin chắc rằng Dạ Trọng Hoa tuyệt đối sẽ không bỏ rơi mình. Từ lúc nàng cứu hắn một mạng, hắn lúc đó đã đối xử với mình rất tốt, rất dịu dàng. Nàng tin rằng bây giờ hắn cũng sẽ như lúc đó, ở bên cạnh nàng dịu dàng cười với nàng.
Nhưng, Dạ Trọng Hoa vẫn không có xuất hiện.
Thân thể Trình Cẩm không chịu nổi đau đớn về thể xác lẫn tinh thần liền cảm thấy đầu mình choáng váng, từ từ ngã xuống hôn mê, mà lúc này tuyệt đối không phải là giả vờ.
Mộ Dung Vân Thù nhìn thấy nàng như vậy liền quay đầu nói với Dạ Trọng Hoa: “Cô ta mất máu quá nhiều, đã hôn mê rồi.”
Dạ Trọng Hoa hai hàng lông mày nhíu chặt, thần sắc âm tình bất định, chỉ đơn giản lạnh lùng nói với Mộ Dung Vân Thù: “Trị liệu tốt cho cô ta!”
P/s: Mai có chương mới nghe chị em...Trọng Hoa tuyệt vọng đến nỗi mù mà không thiết gì nữa kiề...