Mục lục
Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc giường, cố ý nói: “Mệt rồi? Cùng bổn vương qua đó nghỉ một chút!”

Nói xong liền đưa cánh tay rắn chắc ôm nàng vào ngực, xoay người mang nàng lên giường, bên môi khẽ cong lên ý cười.

Âu Dương Vũ cảm thấy có chút chột dạ lẫn tức giận, tuy đúng mục đích của nàng bây giờ là muốn cho Dạ Trọng Hoa ngủ, chỉ có điều... Âu Dương Vũ nhìn người đàn ông tuấn tú gần ngay trước mắt, nằm trong ngực hắn, nàng thậm chí có thể nghe thấy được âm thanh mạnh mẽ từ trái tim của hắn. Mặt mày Âu Dương Vũ có chút khô nóng, vừa nhấc đầu thì lại chạm ngay vào ánh mắt nóng rực, sâu thẩm từ đầu vẫn luôn dõi theo từng sự biến hóa trên gương mặt nàng. Sau đó Dạ Trọng Hoa mới thu hồi vẻ mặt trêu chọc, nhìn Âu Dương Vũ nói: “Vũ nhi, vẫn còn có ý định chạy trốn?”

Âu Dương Vũ nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Dạ Trọng Hoa, cảm thấy có chút nghẹn lời, nếu như bình thường nàng có thể hùng hồn đấu võ mồm phản bác câu khẳng định của hắn, thì ngay lúc này đây, nghe xong những lời vừa rồi nàng chỉ biết cúi đầu, cũng không nói lời nào. Chỉ cảm thấy hô hấp Dạ Trọng Hoa càng ngày càng gấp, bên tai nàng có thể cảm nhận được luồng khí nóng rực, nàng nghe được âm thanh trầm thấp của Dạ Trọng Hoa: “Vũ nhi, hứa với bổn vương, không được rời xa bổn vương, được không?”

Lời nói thản nhiên của hắn vờn quanh tai nàng, Âu Dương Vũ không nói gì, chỉ nhắm lại vờ như đang ngủ.

Dạ Trọng Hoa thấy nàng không lên tiếng đáp lại, đành chỉ nhẹ nhàng buông nàng ra, cúi đầu thì chợt phát hiện hai mắt của Âu Dương Vũ nhắm nghiền lại, hô hấp vô cùng trầm ổn. Nàng ngủ rồi sao... Dạ Trọng Hoa thản nhiên nở nụ cười, nhìn thấy mặt nàng trát đầy phấn thế kia, đầu nàng cài nhiều trâm thế kia hẳn là nặng nề lắm đây. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy khăn lau tay nhẹ nhàng lau đi lớp phấn dày trên mặt nàng. Sau khi lau đi thì gương mặt mộc của nàng lộ ra trông thật thanh nghiên đoan trang, như thế này hắn mới cảm thấy thoải mái. Âu Dương Vũ vốn chỉ giả vờ ngủ, cảm giác được Dạ Trọng Hoa lặng lẽ lau nhẹ chà sát khuôn mặt nàng, sau đó mới lặng lẽ nằm xuống bên cạnh nàng, ôm vào trong ngực: “Vũ nhi, nàng nên biết, nàng là người mà ta đã định, ta sẽ không để cho nàng có cơ hội thoát khỏi ta, rõ chưa?”

Âu Dương Vũ nghe Dạ Trọng Hoa bá đạo tuyên bố như vậy khẽ chớp mắt, nói thầm: “Vậy để thử xem!”

Âu Dương Vũ trong lúc vờ ngủ, cố ý giật giật thân thể, ngẩng đầu lên sờ sờ cái mũi, trong nháy mắt, móng tay của nàng đụng phải môi của chính mình. Dạ Trọng Hoa lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn Âu Dương Vũ, trừng mắt liếc nhìn nàng bá đạo nói: “Ngủ!”

Giường ngủ cũng không rộng lắm, chỉ chứa đủ một người, hai người cùng nhau nằm như vậy đương nhiên có chút chật chội.

Giờ phút này Dạ Trọng Hoa gắt gao ôm lấy vòng eo thon gọn của Âu Dương Vũ hận không thể đem nàng cả người nàng nhập vào thân thể của chính mình, mặt của hắn cũng rất gần với mặt của nàng. Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm Dạ Trọng Hoa, ánh sáng bên trong xe ngựa có chút le lói, men theo ánh sáng đó nàng nhìn thấy khuôn mặt ẩn hiện của hắn, mái tóc đen mượt uốn lượn lưu luyến cùng với mái tóc của nàng một chỗ, trông có vẻ mặt rất dày mà tà mị.Ánh mắt Âu Dương Vũ dần dần dần đánh giá khuôn mặt của hắn, đột nhiên chuyển tầm mắt về phía môi hắn, tiếp theo khẽ nhếch cổ lên, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, đem chính môi mình áp lên môi hắn!

Âu Dương Vũ từ lúc nào đã chủ động mà nhiệt tình đến vậy, Dạ Trọng Hoa chỉ cảm thấy có một đôi môi mềm mại ôn nhu hôn lên chính đôi môi của mình, nhu tình đột ngột của nàng khiến hắn không kịp tiêu hóa được cảm xúc phức tạp lúc này. Âu Dương Vũ từ trước đến nay ở phương diện này đều luôn là người bị động, nay lại chủ động với hắn như vậy khiến hắn như uống phải rượu ủ ngàn năm. Dạ Trọng Hoa cũng không muốn mình bị nàng dẫn dắt nữa, thấy nàng không có động tác gì tiếp theo, đôi mắt Dạ Trọng Hoa trở nên u ám, thân thể chặt chẽ ôm sát nàng, hai tay vòng qua cổ của nàng, đầu lưỡi ướt át “tiến quân thần tốc”, trực tiếp tấn công khoang miệng nàng, khi hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau. Nụ hôn của nam nhân này vừa ngang tàng vừa bá đạo,gấp gáp như muốn nghiền nhỏ đôi môi nàng, đi vào khoang miệng, cùng đầu lưỡi nàng quấn quýt. Hơi thở của hai con người giao hòa vào nhau.!

Âu Dương Vũ có chút mê man, lời lẽ trong lúc đó của hắn nhu tình như nước, hắn hô hấp ngày càng nặng nề hơn, nàng lúc này có cảm giác như không khí xung quanh đều bị Dạ Trọng Hoa nuốt hết vào bên trong! Âu Dương Vũ nghĩ chẳng phải mình đang tự rước khổ vào mình sao, nàng rốt cục nhẫn chịu không được, một phen đẩy hắn ra, có chút hung hăng nói: “Ngủ!”

Dạ Trọng Hoa cúi đầu nở nụ cười một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ thoả mãn, hắn cắn nhẹ môi nàng thủ thủ: “Vũ nhi, vừa nhiệt tình như thế, giờ lại nhát như chuột rồi?”

Âu Dương Vũ bĩu môi, hướng lý phiên cái thân, không để ý tới hắn.

Phía sau Dạ Trọng Hoa đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm ảm ách, mang theo một tia trầm thấp dụ hoặc: “Chờ khi đến Tây Lăng, ta nhất định sẽ cho ngươi một đêm động phòng hoa chúc đáng nhớ!”

Âu Dương Vũ khẽ nghiến răng, ngươi đừng hòng mơ tưởng như thế.

Màn đêm sớm buông xuống, bóng tối bao phủ lấy trông thật ảm đạm, đoàn xe vẫn chỉnh tề chậm rãi đi về phía trước. Dạ Trọng Hoa đã sớm ngủ say, Âu Dương Vũ chậm rãi mở to mắt, nhìn thấu ánh trăng bên màn cửa sổ, nhìn sang dung nhan của Dạ Trọng Hoa đang chìm đắm trong mộng đẹp, đôi mi dài như lá liễu đầu mùa hạ, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh nhẹ nhàng khẽ giơ lên, hắn ngủ vô cùng an tĩnh mà anh tuấn. Cổ áo của hắn khẽ hở rộng một ít, lộ ra xương quai hàm khêu gợi nhè nhẹ tà mị dụ hoặc.

Âu Dương Vũ cẩn thận giãy ra khỏi lòng hắn, thử kêu lên tiếng: “Dạ Trọng Hoa, Dạ Trọng Hoa?”

Dạ Trọng Hoa ngủ cực trầm ổn, ánh mắt căn bản không thể mở ra được, mơ hồ không nghe thấy âm thanh từ Âu Dương Vũ phát ra, lầu bầu một câu gì đó, lại vươn tay một lần nữa nắm lấy cái gì, Âu Dương Vũ rất nhanh lấy cái gối mềm bên cạnh bỏ vào lòng hắn, mày hắn khẽ dãn ra tỏ ý hài lòng sau đó tiếp tục ngủ.

Âu Dương Vũ nhìn thấy Dạ Trọng Hoa như vậy, khóe miệng thản nhiên hiện lên ý cười.

Nàng nhẹ nhàng nhích người rời đi, đứng dậy chậm rãi hướng về phía cửa ra, đi đến cửa xe, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Dạ Trọng Hoa còn đang say giấc nồng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lưu luyến, tình cảm phức tạp mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không rõ, một lát sau, nàng kiên quyết mở cửa xe rời khỏi.

Dạ Trọng Hoa tỉnh dậy khi trời đã là hừng đông, cúi đầu nhìn thấy chiếc gối mềm trong lòng mình chợt bừng tỉnh. Hắn vỗ đầu ngồi dậy, nhìn xung quanh xe ngựa, trong xe ngựa căn bản không có người. Giá y đỏ thẫm tung tóe rơi trên mặt đất, đập vào mắt hắn là một mảng đỏ tươi trông hoa mắt vô cùng.Nơi nơi thì tràn ngập khoa trương vui mừng, nhưng vẫn thiếu một thứ quan trọng nhất đối với hắn---- Âu Dương Vũ —— vương phi hắn!

Ánh mắt Dạ Trọng Hoa trở nên sắc bén, khuôn mặt anh tuấn dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc. Bóng lưng thẳng lạnh băng, chiếc cằm kiêu ngạo trở nên cứng ngắc. Hơi thở tàn nhẫn lãnh khốc xuyên qua bộ y phục đỏ rực tuyệt đẹp. Âu Dương Vũ, cô ấy dám biến mất, dám bỏ trốn trước mắt mình!

Hắn đột nhiên nhớ tới nụ hôn kiều diễm tối hôm qua, vừa trúc trắc nhưng lại mang hương vị kiên quyết! Giỏi lắm, ngay lúc đó, nàng đã tính kế với hắn, cố tình hôn hắn để hạ thuốc mê hắn , nàng lợi dụng lòng tin của mình đối với nàng để lừa hắn!

Con ngươi Dạ Trọng Hoa khẽ híp lại, hắn mạnh mẽ xé bỏ bộ giá y trên người, xốc mành che lên, quát: “Dừng xe, tất cả dừng hết lại cho bổn vương!”

Mọi người xung quanh bị giật mình một phen, từng người lần lượt hoảng hốt đưa mắt nhìn chủ tử, Dạ Trọng Hoa đứng trên xe ngựa, sắc mặt lạnh như băng, từ cánh tay của hắn vung xuống từng mảnh vải nhỏ màu đỏ rơi xuống tung bay trong gió trước mặt mọi người.

Những người ở đây bắt đầu giật thót nhận thấy vẻ mặt cực lỳ khó coi của vương gia liền hít một hơi lạnh, dường như đã đoán ra được chuyện gì đã xảy ra!

Vân Thương cùng với đoàn rước ở giữa ngừng lại, phóng ngựa về phía trước, đến trước mặt thì đã nhìn thấy Dạ Trọng Hoa khoanh tay đứng trên xe, bầu không khí như chìm vào một vùng chết chóc đến đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Trọng Hoa quét về phía xa phu, có một tia khắc nghiệt cùng cảnh cáo, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghiêmtrọng, nổi giận: “Vương phi đâu?”

Tên xa phu kia sợ hãi khúm núm lên tiếng: “Tối hôm qua, Vương phi nói với tiểu nhân.... Nói.... Nói vương gia cho phép người ra chỗ này một lát, tiểu nhân không dám ngăn cản, tiểu nhân không biết, không biết vì sao vương phi lại biến mất không thấy tăm hơi, tiểu nhân thật sự không biết...”

Nói xong toàn bộ người ở đây đều run rẩy lo sợ

Vân Thương nghe xong những lời nói kia đều hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì ra nha đầu kia muốn đào hôn bỏ trốn. Có điều tiểu nha đầu này quả thực có năng lực không tệ, ở bên cạnh Dạ Trọng Hoa nhưng vẫn thoát khỏi móng vuốt của hắn, không biết bây giờ nha đầu đó đang ở đâu.

Vân Thương nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị có chút giận dữ của Dạ Trọng Hoa, trong lòng cười thầm: Dạ Nhị ơi là Dạ Nhị, không ngờ cậu cũng có ngày bị phụ nữ ghét bỏ như hôm nay nha. Dù thế nhưng hắn vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên, xuống ngựa đến gần Dạ Trọng Hoa: “Vẫn không thấy?”

Dạ Trọng Hoa hơi cao giọng, mày chau lại thành một đường cong đầy uy nghiêm, giận dữ nói: “Ngươi lập tức mang theo người ngựa đuổi theo hướng Đông Tấn quốc, bằng bất cứ giá nào cũng tìm cẩn thận cho ta!”

Vân Thương biết bây giờ Dạ Trọng Hoa đang rất phẫn nộ nên lập tức nhận lệnh mang theo một toán hộ vệ đuổi về phía Đông Tấn, cảm thấy không khỏi lo lắng cho Âu Dương Vũ, chọc ai không chọc lại đi chọc đến tên đại ma đầu Dạ Nhị này. Ngay cả chính bản thân hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dạng tức giận như vậy của Dạ Nhị!

Dạ Trọng Hoa nhìn Vân Thương đã đi xa, thu hồi tầm mắt, ngữ khí lạnh như băng, ngữ điệu điềm nhiên nhưng đầy tính sát thương: “Vũ nhi, nàng trốn không thoát đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK