Âu Dương Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Trọng Hoa, đôi mắt bình tĩnh có chút buồn rầu, môi cong lên ý cười thản nhiên: “Tôi chỉ tạm thời thay Trọng Hoa giải quyết những chuyện cần thiết thôi.”
Hai người đang suy tính kế sách tiếp theo thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh gấp gáp của tên lính bên ngoài doanh trại: “Cấp báo! Vân đại nhân, kho lương thực của chúng ta bị thiêu cháy!”
Sắc mặt Vân Thương và Âu Dương Vũ đều biến đổi, trong lòng lộp bộp lo lắng, kho lương thực bị thiêu cháy?!
Vân Thương vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, đến khi chạy đến kho chứa lương thực, mắt chỉ thấy một cột khói đen bốc lên tận trời, ánh lửa bùng lên nhuộm đỏ gương mặt đám lính hoang mang xung quanh. Bọn họ liều mạng dập lửa nhưng đám cháy dường như muốn trêu ngươi bọn họ, hung mãnh bùng lên.
Âu Dương Vũ cũng chạy đến, chứng kiến một màn này sắc mặt không khỏi trầm xuống!
Lửa quá lớn, số lương thực trong kho rõ ràng không thể cứu vãn được, chỉ đành trơ mắt nhìn toàn bộ bị đốt sạch. Binh lính không có lương thực cung cấp sẽ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu lòng quân bắt đầu lung lay, hậu quả chắc chắn không lường trước được.
Nhìn đám cháy ngày càng lan rộng, trong mắt Âu Dương Vũ càng lúc càng u ám, mặt mày lạnh đi. Lửa to thế này không thể nào tự nhiên phát sinh, rõ ràng có gì đó không đúng.
Vân Thương tức giận đến mức muốn văng tục, hắn trầm mặt ra lệnh cho ket vừa mới bẩm báo: “Điều tra nguyên nhân phát sinh đám cháy to thế này chưa?”
Tên lính lắp bắp nói: “Vẫn.. Không tìm ra.”
Hai tay Vân Thương nắm chặt thành quyền, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia phẫn nộ, mặt mày đều đỏ bừng, lương thực có ý nghĩa quan trọng như thế nào với bọn họ, hắn đương nhiên biết rõ!
Mất một thời gian dài, ngọn lửa mới được dập tắt, kiểm tra lại số lương thực trong kho. Âu Dương Vũ và Vân Thương vừa nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Số lương thực còn lại nhiều nhất chỉ giúp binh lính cầm cự được năm ngày!
Nếu gọi đội hậu cần tiếp lương thực đến cũng phải mất mấy tuần mới tới nơi!
Âu Dương Vũ lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, Vân Thương sốt ruột đi đi lại lại trong doanh trại, chắc nịch kết luận với Âu Dương Vũ: “Chắc chắn là có gian tế bên địch trà trộn vào, muốn chặt đứt lương thực của chúng ta, chết tiệt, bọn nó thật ti bỉ!”
Mặt mày Âu Dương Vũ chợt cứng lại, đáy mắt xinh đẹp loé lên một tia âm u. Lương thực bị thiêu cháy, thực ra cũng không có vấn đề gì to tát, đồ ăn trong không gian có thể đủ cầm cự thêm vài ngày. Chẳng qua đột nhiên bị mất số lương thực lớn không đáng thế này, không thể ngoảnh mặt làm ngơ!Mà có điều, nàng không ngờ sự việc lại đi xa đến như vậy.
Lương thực bị thiêu cháy cũng không phải là kết quả tệ nhất.
Ngày hôm sau, Bắc Mạc phái quân đến kêu gào chửi bới ầm trời nhằm gây nhụt chí, nản lòng quân đội Tây Lăng.
“Lũ Tây Lăng chúng mày tốt hơn hết là sớm buông kiếm đầu hàng đi, chúng này chống cự không được bao lâu nữa đâu!”
“Pháp sư pháp thuật vô biên của chúng tao nắm chắc vận mệnh trong lòng bàn tay! Lũ Tây Lăng chúng mày bị trời trừng phạt nên ông trời phái người xuống trần đốt trụi nguồn sống của chúng mày!”
“Đúng vậy, gì mà chiến thần bất bại tiếng tăm lừng lẫy, còn nằm chờ chết thế kia, đánh với chiến cái moè gì?”
“Ha ha ha, nhanh chóng giơ tay đầu hàng cút nhanh về nhà ôm vợ con đi!!!!”
Đám binh lính bên Bắc Mạc không ngừng kêu gào buông những lời khiêu khích,trào phúng: “Số phận của lũ Tây Lăng chúng mày đã hết rồi, mau chóng đưa tay chịu trói!”
Sắc mặt Vân Thương vô cùng khó coi, gằn giọng trấn an: “Các huynh đệ, đừng vội nghe bọn nó ăn nói hàm hồ!”
Thì ra trong quân doanh có gian tế, chỉ trong một thời gian ngắn đã có nắm rõ toàn bộ mọi chuyện quan trọng nội bộ trong quân.
Binh lính Tây Lăng sau khi biết tin lương thực bị thiêu cháy, trong lòng hoảng loạn không thôi, nay nghe thêm mấy lời mắng chửi khó nghe từ bọn địch, tâm không khỏi bị lung lay. Nước Tây Lăng là một quốc gia có nền quân sự cường thịnh và ổn định, nhưng khi đánh trận này với Bắc Mạc, chủ tướng Nhị hoàng tử bị trọng thương bất tỉnh nhân sự, tổn thất nối tiếp bất lực, binh linh chịu tổn hại quá nhiều. Lẽ nào đúng như lời lão pháp sư đó nói, vận may của Tây Lăng đã hết. Ông trời đã hoàn toàn vứt bỏ niềm tin vào Tây Lăng bọn họ?
Trong khoảng thời gian ngắn, lòng quân bắt đầu xao động, hoảng loạn.
Vân Thương cố gắng giữ vững tinh thần binh sĩ, lên tiếng khích lệ: “Lũ chó cắn Bắc Mạc đó chỉ là một đám chuột nhắt giỏi đấu võ mồm, không dám đánh cận chiến, chỉ biết đứng ngoài đó bóp méo sự thật. Các huynh đệ, trong tình cảnh này, chúng ta cần phải lên dây cót cho tinh thần, đừng vội nghe bọn hắn phán bậy nhằm thâu tóm lòng kiên định của chúng ta, chúng ta phải cố vững tâm mới đấu lại bọn chúng!”
“Vân đại nhân, lương thực của chúng ta đã bị thiêu trụi, cầm cự không được bao ngày, chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ chết?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tình hình Ninh vương điện hạ vẫn không có gì tiến triển, cộng thêm việc Tôn công công đã từng khiến cho quân ta tổn hại không biết bao nhiêu binh sĩ —— nếu cứ tiếp tục như vậy quân đội Tây Lăng chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều mất.”
Lúc này Vân Thương đau đầu không thôi, trước kia Dạ Trọng Hoa luôn làm người tiên phong bày mưu nghĩ kế, bây giờ mọi áp lực khó khăn đều đặt lên lưng hắn. Nhìn thấy binh lính quân sĩ bắt đầu lên tiếng than thở, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, đầu óc muốn nổ tung!
Nếu lúc này xuất binh đánh trận thì chỉ sợ ăn bại trong gang tấc.
Vân Thương không dám coi thường tình huống trước mắt, quay trở lại doanh trại tìm Âu Dương Vũ, hy vọng nàng ấy có thể đưa ra một vài chiến thuật hữu dụng.Hẳn vì gấp gáp tung tin đồn gây rối loạn lòng quân cho nên không có thời gian thi pháp thuật nguyền rủa Dạ Trọng Hoa, cho nên mấy ngày gần đây tình trạng Dạ Trọng Hoa đã ổn định lên rất nhiều, cũng không có tái phát sốt nóng lạnh nữa, điều này khiến Âu Dương Vũ an tâm đi phần nào.
Chuyện tình hình tiền tuyến lúc này nhanh chóng truyền đến tai Âu Dương Vũ, hai hàng lông mày nàng khẽ nhíu, tên pháp sư ở Bắc Mạc kia xem ra chỉ là một kẻ giả thần giả quỷ, học được chút trò yểm bùa rẻ tiền nhằm mục đích thâu tóm vận mạng con người.
Kế hoạch của quân Bắc Mạc được thực hiện rất tinh vi và cẩn thận, đầu tiên bọn họ tìm mọi cách nguyền rủa Dạ Trọng Hoa khiến cho chàng ấy hôn mê bất tỉnh, dụ dỗ Tôn công công sa vào bẫy làm cho quân ta chịu thiệt hại không nhỏ, bước tiếp theo bọn họ sẽ phái gian tế trà trộn vào quân doanh đốt cháy lương thực rồi bịa đặt lý do hoang đường rằng trời phái người xuống trừng phạt Tây Lăng, làm nhục chí binh sĩ, cuối cùng bọn họ sẽ dễ dàng tiêu diệt quân ta.
Âu Dương Vũ nhìn thấy Vân Thương vội vã chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đều mang vẻ lo âu, đưa đợi hắn mở miệng, nàng đã chậm rãi nói: “Đừng nóng vội.”
Khoé môi của nàng cong lên, thản nhiên liếc mắt Vân Thương một cái, trong mắt ánh lên một tia tự tin, kiên quyết. Nàng là đặc công được huấn luyện toàn diện ở thế kỉ 21, trước kia loại tình huống đánh phủ đầu gây hoang mang thế này nàng đã trải qua vài lần, ánh mắt của nàng cực kỳ đạm mạc, không có một chút cảm xúc, hơn nữa lại còn có một tia hưng phấn. Có vẻ như khúc nhập trận nên được cất lên ngay từ bây giờ.
“Trong quân doanh chúng ta có gian tế của Bắc Mạc, vậy thì cứ tiếp tục tung tin đồn, còn cậu cần phải âm thầm điều tra ai thực sự là gian tế, bắt lại giam giữ.”
“Được!”
“Sau đó, chọn trong số đội quân vài trăm người đáng tin cậy, chúng ta sẽ tiến hành kế sách “ gậy ông đập lưng ông.”
Hai mắt Vân Thương sáng lên: “Kế hoạch của tẩu tử là?”
Vân Thương nghe trong kế hoạch Âu Dương Vũ muốn tự mình mang binh, sắc mặt hắn dần trắng bệch: “Tẩu tử, một mình tôi mang bọn họ đi được rồi, tẩu đang mang bầu, sao có thể...”
Vân Thương không dám nói tiếp lời phía sau, Dạ Nhị đang hôn mê, đứa bé trong bụng Âu Dương Vũ là niềm hi vọng duy nhất của hắn.
Âu Dương Vũ vô cùng bình tĩnh, cong môi cười bên kiên nghị: “Tôi mà không đi, chỉ sợ việc này sẽ không thành công.”
Buổi tối chính là thời cơ thích hợp để bọn họ đánh úp quân địch.
Âu Dương Vũ cùng vài tướng sĩ chia thành năm tiểu đội, từng tiểu đội được phân công làm một nhiệm vụ bí mật. Riêng Âu Dương Vũ mang theo hai mươi người âm thầm trà trộn vào quân doanh của Bắc Mạc, phương pháp chính là nhảy dù.
Những tên lính đi theo Âu Dương Vũ với khả năng tiếp thu cao cùng việc huấn luyện mỉ, động tác bung dù đáp người xuống đất vô cùng nhanh nhẹn, gọn gàng lặng yên không một tiếng động. Sau đó xử lý sạch sẽ vài tên binh lính Bắc Mạc nhằm lấy giáp phục cải trang.Âu Dương Vũ mặc một thân y phục màu đen, bụng nhô lên đã được dùng nịt buộc lại trông nàng có vẻ mảnh mai hơn. Đột nhiên nàng nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đằng xa, bộ dáng đó không ai khác ngoài Tiểu Kỳ Lân. Lúc này nàng cùng với hai mươi người kia chia nhau hành động, nàng lắc mình đến bên cạnh Tiểu Kỳ Lân hỏi: “Có tin tức gì không?”
Tiểu Kỳ Lân nhanh nhẹn nhảy vào không gian tùy thân của Âu Dương Vũ, ấp úng nói: “Chủ nhân, người ta không có đủ năng lượng, vừa nãy bất ngờ ngất đi...”
Trong lòng Âu Dương Vũ dâng lên một cảm giác tức giận không lời nào tả, nàng hận ngay lúc này không lập tức lăng trì tên ngốc Tiểu Kì Lân thành trăm mảnh.
“Chủ nhân, người muốn tìm kho lương thực đúng không? Bên cạnh kia kìa.” Tiểu Kỳ Lân vốc một ngụm nước trong suối uống, tinh thần sảng khoái hẳn lên, hắn rung đùi đắc ý chỉ tay. Quân lính Bắc Mạc đông như kiến, nhưng may mắn thay Tiểu Kỳ Lân từng ở trên lưng Hải Đông Thanh dạo qua một vòng quan sát nên mới không dễ dàng bị người khác phát hiện.
Kho lương thực có rất nhiều lính gác, không cần vội!
Âu Dương Vũ giấu mình ở góc tối, nửa khắc sau, nàng nhìn thấy được ánh lửa bắn ra bốn phía, xem ra người của nàng đã bắt đầu động thủ, lều đựng kho thóc, kho lúa đều bắt đầu bốc cháy, ánh lửa cao ngút tận trời.
Trong chốc lát âm thanh gấp gáp hoảng sợ vang lên, nhiều người nhanh chóng tìm cách dập lửa cho nên kho lương thực giờ chỉ còn lại hai tên lính. Âu Dương Vũ lắc mình, vững thân xuất hiện sau lưng, trực tiếp đánh ngất hai người bọn họ.
Lấy chìa khóa vạn năng trong không gian, mở cửa kho ra, nhìn một vùng lương thực chất đống xung quanh, ý cười bên môi nàng càng thêm rạng rỡ, sau đó chỉ qua một thời gian ngắn, số lương thực đó nằm gọn trong không gian nàng. Có số lương thực khổng lồ đây, vấn đề Tây Lăng quốc đang gặp phải đã dễ dàng được giải quyết, vậy thì..
Kẻ phải lâm vào đói khổ nơi lạnh lẽo này chính là binh lính Bắc Mạc.
Âu Dương Vũ trực tiếp lấy một quả lựu đạn với sức công phá lớn, thản nhiên ném thẳng vào kho lương thực rỗng.
Nàng quay lưng, khoé môi cong lên ý cười nhạt.
Oành một tiếng, một tiếng nổ vang trời phát ra, tất cả đều đổ sụp xuống!
Cùng thời khắc đó, bên trong quân doanh Bắc Mạc bắt đầu trở nên hỗn loạn, người người chạy rối rít chữa cháy, miệng không ngừng gào thét: “Không ổn rồi, không ổn rồi—— “
“Kho lương thực đang bốc cháy!”
Âu Dương Vũ không vội rời đi, căn cứ vào chỉ dẫn của Tiểu Kỳ Lân thì bên trong doanh trại Bắc Mạc cách kho lương thực không xa chính là nơi “ đóng đô” của tên pháp sư. Nghe lời Tiểu Kỳ Lân thuật lại thì tên pháp sư này cũng có chút năng lực, chút năng lực đó khiến cho Tiểu Kì Lân không những không dám lại gần hắn mà ngược lại suýt chút nữa bị dính phải thuật hôn mê của hắn.
“Chủ nhân, người này họ Tào, là kiểu người vô cùng âm hiểm giả dối, nhìn vậy chứ cũng không phải dạng dễ đối phó, ngươi cần phải hành động cẩn thận.””Ta biết rồi.”
Vốn Âu Dương Vũ đến đây định cướp lương thực mang về nhưng có vẻ như nàng cần phải xử sạch sẽ tên pháp sư họ Tào nữa. Đến lúc đó Dạ Trọng Hoa sẽ không còn bị ai khống chế, thuật nguyền rủa sẽ mất tác dụng, chàng sẽ nhanh chóng tỉnh dậy!
Đám binh lính la hét nháo loạn ầm ĩ bên ngoài khiến Tào pháp sư vốn đang yên giâc bên chăn nệm ấm phải giật mình tỉnh giấc, hắn mặc thêm áo khoác ngoài bên người rồi chạy ra ngoài xem tình hình.
Còn chưa bước chân ra khỏi lều trại thì trước mắt hắn thình lình xuất hiện một đôi giày đen. Đem mắt nhìn lên thì phát hiện chủ nhân đôi giày đó chính là một cô gái bịt nửa khuôn mặt, cho nên dung mạo nàng thế nào hắn không biết rõ. Sở dĩ hắn biết nàng là con gái vì con mắt của hắn rất sắc bén.
Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo đầy chết chóc của nàng. Tào pháp sư có chút hoảng sợ, sắc mặt cả kinh, nhưng lập tức tự trấn an,mày gắt gao nhăn lại lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai, tới đây làm gì?”
Một cái món đồ gì đó lạnh lẽo chĩa thẳng vào đầu hắn. Hắn không biết thứ đồ kì lạ trong tay nàng là gì nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đáng sợ kia khiến hắn không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, bất giác lui về sau vài bước. Binh lính Bắc Mạc canh phòng nghiêm mật, vì sao cô gái này có thể dễ dàng lẻn vào đây, không một vật cản, không một tiếng động.
Âu Dương Vũ cười lạnh nói: “Tào pháp sư, chẳng phải ông là người kết nối giữa trần gian và tiên giới sao? Gì đây, không lường trước được à?”
“Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng a...” Tào pháp sư sợ đến mức mất mật, lập tức quỳ gối xuống, dập đầu về phía Âu Dương Vũ cầu xin.
Bên môi Âu Dương Vũ thoáng hiện lên nụ cười chế nhạo, tên pháp sư hàng nhái này thì ra sợ chết đến vậy.
Trong lòng rối bời, Tào pháp sư nhanh trí nắm lấy nhúm cát dưới đất, mạnh mẽ ném lên mặt Âu Dương Vũ.
Tuy đã mang bịt mặt đen nhưng Âu Dương Vũ không ngờ Tào pháp sư lại ra chiêu này, không kịp phòng bị nên nàng nhanh chóng giơ tay che mắt, cả người lui về sau vài bước.
Chạy ra ngoài lều, xung quanh giờ chỉ là một mảng hỗn độn người, lửa cùng khói bụi dày đặc. Tào pháp sư nhân thời cơ Âu Dương Vũ thất thủ, vừa chạy vừa té ngã miệng không ngừng kêu la: “Người đâu, mau tới đây, có gian tế!”
Âu Dương Vũ hé mắt giơ khẩu súng lục lên, nhắm thẳng về phía đầu hắn nổ súng. Nhưng không may một phát đạn vừa bắn lại nằm trong bụi rậm gần đó thay vì là đầu của hắn chỉ nhờ hòn đó ngáng đường hắn khiến hắn ngã bịch xuống đất, vừa kịp thoát một mạng trong gang tấc.
Viên đạn sượt qua tóc hắn bay chếch sang bụi rậm, đất bụi tung toé làm cho hắn không khỏi sợ hãi. Món đồ đó lợi hại như vậy sao?!
Đám người từ xa chạy đến, Âu Dương Vũ không có nhiều thời gian ở lại lâu, nàng híp mắt, nhằm khẩu súng vào đầu Tào pháp sư, chỉ cần giết hắn, Dạ Trọng Hoa sẽ tỉnh lại!
Tào pháp sư đột nhiên nghĩ đến thứ gì, nhanh chóng hét lớn: “Nếu như tôi chết thì hắn ta cũng sẽ không thể sống!”Tâm Âu Dương Vũ như căng ra như dây đàn, điều hắn nói là thật?! Mang theo một mớ hỗn độn rối bời trong đầu, nhìn vẻ mặt run sợ nhưng đầy kiên định của hân, nhìn thấy đám binh lính đang tiến tới mình gần hơn. Nàng không cho phép mình có chút do dự, đánh thẳng một quyền sau gáy hắn, nhét gọn vào không gian. Phát hiện Hải Đông Thanh đang bay lượn quanh đầu mình ở tầng thấp trời, Âu Dương Vũ nhanh chóng vững thân đạp chân ngồi trên lưng nó. Nàng cúi đầu nhìn Tào thiên sư đang lủng lẳng trên không trung, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Tuy rằng hôm nay nàng không thực hiện đúng như kế hoạch, nhưng nàng sẽ không để chuyện này xảy ra lần hai.
“Gian tế ở đâu, gian tế ở nơi nào, mau bắn tên, mau bắn tên!”
Có vài tên lính phát hiện bóng dáng Âu Dương Vũ, bắn hỏa tiễn về phía Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ nhẹ nhàng vỗ đầu Hải Đông Thanh, nó như hiểu ý người dùng tốc độ nhanh như tia chớp, tránh thoát mấy mũi tên lửa đang bay về phía mình * ý ta nói là hỏa tiễn chứ không phải tên lửa hiện đại đâu nha mấy nhóc*. Âu Dương Vũ thản nhiên lấy ra một ống thanh vũ khí nóng hiện đại màu đen, mở chốt mở ném xuống đám người nháo loạn bên dưới. Âm thanh rầm trời cùng vài tia lửa bắn ra tung tóe khiến cho quân lính Bắc Mạc không dám tiến lên, chỉ biết đứng từ xa nhìn mục tiêu biến mất trong vẻ hoảng sợ.
Mặc dù Âu Dương Vũ có chút trì hoãn với việc giải quyết Tào pháp sư nhưng lại là người đến địa điểm tập trung sớm nhất, nàng nhanh chóng vận chuyển lương thực ra ngoài không gian.
Những người khác cũng lục đục quay trở lại, trời lúc này đã tối, cho đến khi bọn họ đến gần nhìn thấy Âu Dương Vũ cùng một đống lương thực bên cạnh, bọn họ tránh không khỏi ngạc nhiên mắt chữ O mồm chữ A.
Vì không muốn người khác hoài nghi, Âu Dương Vũ thản nhiên nói: “Ta âm thầm phái người đột nhập vào trong cướp kho lương thực kẻ địch rồi mang đến đây. Còn lại các ngươi hành động tiến lui đều phải có chừng mực, xử sự cẩn thận, ta nhất định sẽ báo cáo công trạng của các ngươi đến Vân đại nhân.”
Khi Âu Dương Vũ trở lại quân doanh của Tây Lăng thì đã thấy Vân Thương sớm đứng trước cổng quân doanh lo lắng đợi chờ. Mắt thấy Âu Dương Vũ bình an mang theo mọi người trở về, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi
Lúc này Âu Dương Vũ cảm thấy có chút mệt mỏi, bước chân chậm hơn bình thường. Rồi bất chợt đám người phía sau cũng đều chậm lại, chỉnh tề đi theo sau nữ chủ của mình. Âu Dương Vũ đột nhiên cảm thấy một đám người này quả thực không tồi, không thể phủ nhận người của chồng nàng huấn luyện từ bên trong lẫn bên ngoài đều có tố chất rất cao.
Khi Vân Thương nhìn thấy mấy xe lương thực phía sau đám binh đó, hắn không khỏi hưng phấn cao giọng nói: “Lương thực của chúng ta đến rồi, chúng ta có lương thực tiếp tế rồi.”
Những binh sĩ còn lại biết được số lương thực này được cướp từ quân doanh của bên địch thì tinh thần như được bàn tay vô hình nào đó vực dậy, hứng khởi hò reo suốt đêm!
Âu Dương Vũ quay đầu liếc mắt, một tên lính lập tức hiểu ý cất cao giọng truyền đạt những gì mà nàng đã căn dặn: “Pháp sư của Bắc Mạc cố tình dùng những lời lẽ gây hoang mang vô lý nhằm đánh gãy tinh thần của quân chúng ta! Cái gì mà thấu hiểu trời đất, cái gì mà bị trời trừng phạt, chỉ toàn là những lời vô căn cứ, những lời bịa đặt. Đêm nay quân doanh bọn họ được binh sĩ quân ta thắp sáng rực cả một vùng trời, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta phản công giành thắng lợi!”
“Tây Lăng tất thắng!” Không biết là người nào tiên phong trước kêu lên.
Sau đó đám binh sĩ còn lại cũng hưởng ứng đồng thanh hô lên: “Tây Lăng tất thắng, Tây Lăng tất thắng!”
Âu Dương Vũ mặt mang ý cười đứng dậy đi vào trong doanh trại, nhìn thấy Dạ Trọng Hoa nằm yên bất tỉnh trên giường, ánh mắt nàng không khỏi ảm đạm, buồn bã. Vân Thương thấy vậy khẩn trương hỏi: “Tìm thấy tên pháp sư đó chưa?”
Âu Dương Vũ mệt mỏi, ngồi vào một bên ghế tự mình rót một chén trà nói: “Chỉ tiếc là không giết được hắn.”
Âu Dương Vũ nhíu mày nói tiếp: “Vốn ta định trực tiếp giết chết hắn nhưng lại sợ nếu giết hắn rồi mà Trọng Hoa vẫn không tỉnh lại thì biết phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy Dạ Trọng Hoa hai mắt nhắm chặt, Âu Dương Vũ chỉ biết chau mày bất lực. Nàng không am hiểu về cổ thuật cho nên đành phải tính toán chậm một phen.
Ngày hôm sau, Âu Dương Vũ cố tình tung tin truyền vào quân doanh bắc mạc: “Lương thực Tây Lăng từ mất lại phục hồi, pháp sư Bắc Mạc chỉ là một kẻ dối trá lừa lọc truyền giả ý trời nên bị trừng phạt, biến mất không chút tăm hơi, gieo nhân nào gặt quả đó...”
Trong khoảng thời gian ngắn, lòng quân sĩ Tây Lăng dần dần kiên định hứng khởi, còn ngược lại quân địch nơi Bắc Mạc bắt đầu hoảng loạn, Tào pháp sư của bọn họ đột nhiên biến mất!
Lương thực bị thiêu trụi, đường sống đã không còn. Nhớ tới đêm hôm đó, chứng kiến thứ vũ khí lợi hại kì lạ, hơn nữa thần may mắn của bọn họ đột nhiên mất tích, cho nên không một ai lúc này có tâm trí muốn tham gia chiến đấu nữa.
P/s: Dụ các nàng vài spoiler nè:
Đôi tay lạnh lẽo nào đó nắm chặt tay nàng kéo lại, bên tai vang giọng nói quen thuộc, có chút khàn khàn “Vũ nhi?”
Hắn dường như muốn nâng người dậy nhưng cảm thấy sức lực không đủ, âm thanh có chút trầm thấp vang lên như thực như không: “Lại nằm mơ thấy nàng nữa rồi, nhưng có lẽ giấc mơ này thật hơn giấc mơ khác, giấc mơ này quá chân thực!”
Đại ca thật giận bản thân mình vì mải ham chơi nên quên edit truyện, cuối cùng lại thất hứa không thể hoàn thành truyện sớm trước tết được, thật sự...ta lỗi với các nhóc. Chị sẽ cố gắng...thậm chí có thể trong ba ngày tết âm lịch ra thêm một chương nữa cho các nhóc. Lúc đó hẳn chúc Tết cũng chưa muộn nhỉ? Đại ca mong các nhóc phởn đêm giao thừa hết mình đi nha...thực ra đại ca thích không khí trước tết hơn trong hay sau tết cho nên mới lơ là ham chơi thế a...tận hưởng đêm pháo hoa vui vẻ...Tớt vuiiii vỏe nhoa nhoa...hạp pi niu dia...hai không mười bẻy