Nàng một chút cũng không tin rằng Tôn thị lại trở nên nhân từ đến mức sai người hầu mang tổ yến quý giá đến dâng tận miệng mình.
Bát canh tổ yến từ từ đưa tới trước mặt Âu Dương Vũ, nàng tinh tế nhìn thoáng qua, thầm nghĩ trong lòng, thật đúng là tổ yến thượng đẳng, ít nhiều gì cũng năm mươi lượng bạc.
Âu Dương Vũ nhẹ nhàng lấy muỗng bắt đầu nếm thử, lúc này bát tổ yến vẫn còn nóng có chút phỏng tay, nàng nhẹ nhàng thổi một ngụm, mũi liền ngửi sau đó có chút giật mình, bởi vì nàng nhận ra có một mùi hương lạ tỏa ra lượn lờ trong không khí.
Hơn nữa, nếu cẩn thận nhìn kĩ,nàng phát hiện ra bát tổ yến này đã bị ai đó động chạm qua.
Âu Dương Vũ nhíu mày nhìn Mặc Nhi liếc một cái, thấy nàng bất giác nuốt nước bọt, chống đỡ ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình. Nàng không khỏi âm thầm cười lạnh. Âu Dương Vũ suýt chút nữa thôi là bị người khác tính kế..
“Ngũ tiểu thư, người dùng xong chưa?” Đây chính là tổ yến thượng đẳng rất tốt cho việc bổ dưỡng thân thể a. Mặc nhi định mở miệng nói thêm thì nghĩ tới cái gì đó lại đem những lời nói đó nuốt vào.
“Ừ, vì ta thấy miệng lưỡi có chút đắng cho nên đột nhiên cảm thấy ăn gì cũng không ngon.” Âu Dương Vũ lấy khăn lụa tinh tế lau môi, bình tĩnh nói.
“Vậy nô tỳ có thể mang bát cháo đó đi được chưa?” Mặc nhi đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn
Âu Dương Vũ môi bạn nở ra nụ cười yếu ớt nói: “Thật đáng tiếc, thế này đi, bát cháo tổ yến này ta thưởng cho ngươi, vì ngươi nói nó rất quý giá nên đừng có lãng phí.”
Mặc Nhi đáy mắt hiện lên một tia kích động, sợ Âu Dương Vũ đổi ý, nhanh chóng cảm tạ nói: “Nô tỳ cảm tạ Ngũ tiểu thư đã ban cho. Đúng lúc nô tỳ cũng cảm thấy có chút đói bụng.”
Âu Dương Vũ môi bạc cong lên ý cười khinh mạc, nàng đứng dậy, chậm rãi nói: “Ngươi cứ từ từ ăn, không cần vội. A Tú, ngồi tâm sự cùng Mặc nhi đi.”
Để lại hai nha hoàn ngồi đó, Âu Dương Vũ đứng dậy đi vào nội viện.
Ứớc chừng được nửa canh giờ, A Tú lúc này chậm rãi tiến vào, vẻ mặt có chút phức tạp, muốn nói lại thôi.
Âu Dương Vũ một bên chải đầu một bên nhíu mày nhìn nàng một cái: “Muốn nói gì thì nói đi, ấp a ấp úng không ra cái bộ dáng gì hết?”
A tú nghĩ nghĩ, cố lấy dũng khí hỏi: “Tiểu thư, bát tổ yến kia thực quý báu a, thân thể tiểu thư trong thời gian này lại càng phải được tẩm bổ, sao người có thể nhường cơ hội tốt này cho Mặc Nhi? Nếu lúc đó người chưa muốn ăn thì giữ lại tối nô tỳ sẽ hâm nóng cho người rồi thưởng thức sau cũng được mà.”
Từ nhỏ đến lớn, tiểu thư chưa bao giờ được hưởng những của ngon vật lạ bao giờ, hôm nay vất vả lắm mới nhận được thứ đồ tốt mà tiểu thư nhà mình lại lãng phí như thế. Có trời mới biết ngay khi Mặc Nhi mang bát canh tổ yến đi, tim của nàng dường như muốn rỉ máu.
Âu Dương Vũ không nhanh không chậm nhìn bộ dạng đầy vẻ tiếc rẻ của A Tú, gương mặt lạnh lùng của nàng dần trở nên sáng lạn hơn, tươi cười bảo: “Nha đầu ngốc, cũng may là ta biết bản chất con người của em chứ nếu là người khác nhìn vào còn nghĩ rằng em đang tiếc của, à đúng hơn là em đang hận chủ tử của em vì đã thưởng bát canh tổ yến đó cho Mặc Nhi mà không phải cho em nữa đó.”
“Tiểu thư...” A Tú có chút ngượng ngùng cầm lấy cây lược gỗ, một chút một chút chải lên mái tóc đen dài mềm mại như tơ lụa kia.
“Em nghĩ rằng ai cũng có thể dễ dàng thưởng thức được bát canh tổ yến quý giá đó sao? Huống chi là Mặc Nhi, cô ta chưa đủ phúc phận đó đâu.” Sau một lúc lâu, Âu Dương Vũ cầm lấy sợi tóc lên trêu đùa không một chút do dự đem những lời này nói ra.
A tú có chút hiểu được, lại tựa hồ có chút không hiểu... Nàng đang định hỏi lại, Âu Dương Vũ lại lắc đầu: “Đi, chuẩn bị chút nước ấm, chủ tử em muốn tắm rửa thay quần áo.”
A Tú mang theo một bụng đầy hoài nghi rời đi, Âu Dương Vũ trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày, đôi mắt nàng hiện lên chút hàn băng.
Vì sao Tôn thị lại ra tay với nàng?
Âu Dương Vũ nhớ lại có lần A Tú có đề cập đến một số thông tin có liên quan đến Hoàng tử Dạ Nhị của Tây Lăng quốc Dạ Nhị, trong lòng nàng đột nhiên có linh cảm.Lần này Tôn thị đích thân ra tay,chẳng lẽ có liên quan đến sự xuất hiện của tên hoàng tử Dạ Nhị đó?