Mục lục
Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Tùy Vân nhìn thấy người con gái mà mình ngày đêm nhung nhớ đang đứng trước mặt mình, tâm không khỏi bị cái gì đó nhấc bổng lên.

Lần gặp mặt ngày hôm nay, hắn đã mong đợi từ rất lâu, có thể được nhìn lại gương mặt rạng ngời của nàng, hắn cảm thấy có chút bối rối trở tay không kịp. Hắn si ngốc nhìn rõ dung nhan tuyệt diễm của nàng, bên tai nghe được âm thanh xào xạc rơi của những cánh hoa anh đào trong gió, hình ảnh bộ dáng dịu dàng với nụ cười nhàn nhạt của nàng như hằn sâu trong tâm trí hắn.

Dung Tùy Vân khẽ mỉm cười yếu ớt: “Tiểu Ngũ, gần đây nàng sống thế nào?”

Âu Dương Vũ còn chưa kịp mở miệng trả lời thì đã cảm nhận được có một ánh mắt đâu đó đang nhìn chằm chằm về phía mình không có ý định buông bỏ, lạnh như băng, có chút xơ xác tiêu điều khiến cho lưng nàng không khỏi rét run.

Theo bản năng, nàng quay đầu lại sau đó da đầu chợt run lên.

Trong màn đêm cô độc với ánh trăng soi mờ ảo, một cơn gió vô tình thổi qua, âm thanh xào xạc rơi của cánh hoa trên cây anh đào, ẩn ẩn còn có một luồng sát khí nồng đậm. Dạ Trọng Hoa vẻ mặt lạnh như băng sương đứng cách dưới tán cây anh đào đó không xa, dáng người hắn vô cùng anh tuấn, đôi môi lộ vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng; toàn thân tỏa ra khí chất bức người, khiến người khác cảm thấy xa cách, không dám đến gần.

Âu Dương Vũ đột nhiên có cảm giác chột dạ, giống như cảm giác của một người vợ bị chồng bắt gặp mình đi ngoại tình, trong lòng hoang mang có chút không xác định được mình phải làm gì tiếp theo, nàng theo bản năng muốn tạo khoảng cách với Dung Tùy Vân một chút liền lùi về phía sau hai bước nhưng lại không cẩn thận vấp phải tảng đá nhỏ bên cạnh, cả người mất thăng bằng liền theo đà ngã xuống. Dung Tùy Vân thấy vậy liền vội vàng vươn tay bắt lấy cánh tay nàng giữ chặt!

Sắc mặt Dạ Trọng Hoa càng lúc càng âm trầm, đôi mắt xanh biếc mà thâm thúy, lạnh lùng tựa như ngọc trong băng, lại sắc bén như chim ưng, không lưu chút tình cảm. Âu Dương Vũ rất nhanh phản ứng lại vội vàng rút tay mình ra khỏi tay Dung Tùy Vân, lưng đưa về phía sau, cười có chút mất tự nhiên: “Dung Thất, ta phải về trước đây.”

“Nếu như có thời gian rảnh, ta sẽ cùng với Trọng Hoa đưa huynh đi dạo phố Tây Lăng.”

Đôi mắt Dung Tùy Vân không khỏi có chút ảm đạm, sau đó cũng nhanh chóng giấu đi vẻ thất vọng, khóe môi cong lên ý cười ôn nhuận nho nhã: “Được.”

Đúng lúc này, Dạ Trọng Hoa đã đến gần, cánh tay thon dài của hắn vươn lên bá đạo bắt lấy cánh tay Âu Dương Vũ, nhẹ nhàng kéo nàng về phía mình, đôi mắt quá mức lạnh lùng, âm trầm của Dạ Trọng Hoa, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng lại càng thêm đẹp. Hắn ngạo nghễ nhìn Dung Tùy Vân, trong mắt vừa mang ý cảnh cáo vừa mang ý chiếm giữ đánh dấu quyền sở hữu của hắn đối với người phụ nữ bên cạnh hắn.

Dạ Trọng Hoa lạnh nhạt không hề lên tiếng, kéo Âu Dương Vũ bước đi, Âu Dương Vũ đi theo sau hắn, nhìn thẳng vào tấm lưng vững chắc của hắn, trong lòng lại phát lạnh. Mọi khi Dạ Trọng Hoa rất ít khi biểu hiện quá mức lãnh khốc như thế này với nàng, mà mỗi khi vậy nàng cũng có chút cùng hắn ầm ỹ, hắn cũng chỉ khẽ lắc đầu rồi bỏ qua, nhưng thái độ bộ dáng của hắn hôm nay, trong lòng nàng vẫn không khỏi có chút sợ hãi.Biểu cảm lạnh lùng của hắn dưới ánh trăng mờ ảo khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh. Rồi đột nhiên nàng chợt bừng tỉnh, mặc dù nàng một chút cũng không làm sai thứ gì nhưng phải tìm cách thỏa hiệp làm lành với hắn. Chỉ có điều nàng chưa kịp mở miệng thì Dạ Trọng Hoa liền buông tay nàng sau đó đi nhanh về phía trước.

Âu Dương Vũ há hốc mồm, hành động của hắn không cần phải quá mức trẻ con như vậy chứ!

Âu Dương Vũ thấy thế, vội vội vàng vàng đuổi theo, nắm chặt ống tay áo Dạ Trọng Hoa: “Này, chàng đi chậm một chút.” Sắc mặt Dạ Trọng Hoa vẫn khó coi như cũ, tay áo mặc dù bị giữ chặt nhưng căn bản lại không thèm quan tâm đến nàng, đầu cũng không thèm quay lại, thấp giọng nói: “Buông tay!”

“Không buông!” Âu Dương Vũ bước nhanh đi theo sau hắn, không khỏi cười nịnh: “Ta biết chàng đang rất giận ta, cho nên nếu bây giờ Ta mà buông tay, chắc chắn chàng sẽ lại càng giận ta hơn a.”

Âu Dương Vũ vốn phải dùng sức đuổi theo Dạ Trọng Hoa nhưng không ngờ Dạ Trọng Hoa vừa nghe xong câu này liền mạnh mẽ dừng lại. Không biết phải bắt chuyện thế nào, Âu Dương Vũ đột ngột va đầu vào tấm lưng của hắn, còn chưa kịp hỏi nguyên do thì đã nghe được âm thanh lạnh nhạt của Dạ Trọng Hoa: “Đúng, như nàng nói, tức giận đến mức muốn hắn ta biến mất khỏi thế gian!”

“Aida, vì cớ gì phải giận huynh ấy như vậy a, huynh ấy là em họ của chàng a... Hôm nay là ngày vui của hoàng tổ mẫu, chàng đừng có bày ra cái bộ mặt khó coi như vậy a, dễ sợ chết đi được.” Âu Dương Vũ nhìn thấy khuôn mặt đầy sát khí âm lệ của Dạ Trọng Hoa liền nhẹ nhàng hòa hoãn lấy lòng hắn “Hơn nữa, ta đối với hắn không có chút tình cảm nam nữ, chàng vô cớ tức giận cái gì?!”

“Nếu Ta biết có gì đó xảy ra, nàng thử dùng đầu nghĩ xem hắn còn có thể sống để đến tận đây được không?!” Dạ Trọng Hoa cất giọng lạnh lùng, đôi mắt u ám, đôi môi mỏng manh nhếch lên.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy bộ dáng này của Dạ Trọng Hoa, tâm của Âu Dương Vũ có hai thái cực đan xen vừa vui vừa lo, nàng biết hắn trực tiếp thẳng thắn nói rằng hắn đang tức giận chính là hắn đang khẳng định cho nàng biết rằng hắn đang ghen nên mới sinh ra cái thái độ mới mẻ này với nàng, mới bực bội với nàng. Nhưng nàng cũng có chút lo lắng khổ não ôm trán, Dạ Trọng Hoa quả nhiên trời sinh ra tính chiếm hữu quá bá đạo, nàng không thể chống đỡ nổi a!

Dạ Trọng Hoa đứng yên tại chỗ, Âu Dương Vũ cũng đứng yên cùng hắn, nhìn đối diện với khuôn mặt hắn, thật lâu nhưng tảng băng tuyết đó vẫn không có bất kỳ dấu hiệu tan chảy. Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng mà nàng cho rằng trước đây nàng không hề nghĩ đến việc phải sử dụng nó, thậm chí còn cảm thấy rất khó coi. Nhớ đến bộ dáng của Dạ Diêu khi làm nũng, nàng liền quyết tâm kiềm chế cái cảm giác rợn gáy đang lan tỏa toàn thân, chuyện gì cũng phải thử. Dạ Trọng Hoa ta không tin chàng lại là một con người lãnh khốc vô tình đến mức không thể mềm lòng. Nghĩ vậy liền nắm lấy tay áo Dạ Trọng Hoa lắc qua lắc lại, hai con mắt tròn xoe có chút ủy khuất nhìn hắn, mặt mày cố làm ra vẻ đáng thương đến cùng cực.

Âu Dương Vũ sau khi làm ra một loạt hành động điên rồ kia xong liền hận không thể chặt đứt hai bàn tay mình...à không phải đợi đào cái lỗ nẻ nào đó chui vào trước sau đó mới chặt đi hai cánh tay mình. Là một đặc công tuy không hẳn là siêu cấp ở thế kỷ hai mươi mốt nhưng loại chuyện làm nũng tỏ vẻ mềm yếu đáng thương thế này có đánh chết nàng nàng cũng không muốn làm dù chỉ là một chút, cùng lắm thì diễn kịch thì tỏ vẻ một chút có chừng mực đủ để khiến người khác không thể chống cự được! Còn loại chuyện này làm ngay trước mặt người đàn ông của mình chẳng phải quá mức...sến sẩm sao..Có điều nếu như đã quyết tâm thử một phen thì phải cố gắng, dù sao cũng phải khiến cho Dạ Trọng Hoa chàng ấy không còn tức giận nữa. Nghĩ vậy liền tiếp tục động tác vừa rồi, lên tiếng nỉ non: “ Đừng giận nữa có được không?!”

Ngay khi thấy bộ dáng quá sức mới lạ của Âu Dương Vũ, hắn cảm thấy vô cùng buồn cười. Kỳ thực hắn vốn không phải người tức giận vô cớ, nhưng đã từng mặt đối mặt với cái tên ân nhân cứu nàng, là chồng nàng hắn biết ánh mắt của tên kia có vài phần tình cảm nam nữ với nàng, không những thế còn sâu đậm không kém gì tình cảm của hắn. Hắn ta còn đã từng đấu võ miệng nói lý với hắn này nọ rằng không thể mang lại hạnh phúc cho Vũ nhi. Một màn vừa nãy thử hỏi đến hắn không sao khỏi tức giận đây. Vốn khi nàng phân rõ quan hệ với hắn ta, hắn thật sự không nghĩ tên kia có thể buông tha phần tình cảm đơn phương ấy, sợ mất đi nàng, hắn mới nhân cơ hội này không để ý đến nàng để xem phản ứng của nàng. Khi thấy nàng làm đủ trò để khiến hắn hết giận, Dạ Trọng Hoa sắc mặt cũng dịu đi một ít, chủ động cầm lấy tay nàng: “Thứ nhất,Ta hứa với nàng sẽ không quên dáng vẻ đáng yêu này của nàng đâu, thứ hai quan trọng hơn là từ nay về sau ta không muốn loại chuyện như thế này lại tái diễn nữa.”

“Ơ...ờ...Được rồi...” Âu Dương Vũ có chút khó xử lúng túng trả lời, ta cũng hứa với chàng nếu chuyện này ta làm thêm một lần nữa ta sẽ không chần chừ rời khỏi chàng đâu. Rồi đột nhiên trong lòng cười khổ, có lẽ việc thực hiện lời hứa đó sẽ khó khăn hơn khi thứ tình cảm ràng buộc giữa nàng và hắn ngày càng thắt chặt.

Bữa tiệc đại thọ của Thái hậu cuối cùng cũng chấm dứt qua loa, hoàng thượng lại giận dữ!

Vì đã lâu mẫu hậu hắn mới trở về hoàng cung, lại nhân dịp đại thọ của bà muốn tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng để chúc mừng, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện khiến cho người trong hoàng thất không khỏi hổ thẹn. Người trong Phủ Tứ hoàng tử gần đây đều cư xử không nể nang đến bất cứ ai, càng ngày càng kỳ cục! Vì Dạ Phi Hi bị giam lỏng trong phủ trước cho nên hoàng thượng không biết tìm đến ai để phát tiết cho nên trước mặt mọi người có liên quan quở trách hoàng hậu, Dạ Nhiêu một chút. Đơn giản vì con hư tại mẹ, Dạ Phi Hi ngày càng hư hỏng, không chịu an phận, gây xấu hình ảnh người khác trong mắt mọi người, Dạ Nhiêu thì vẫn cứ phóng đáng không thể kiềm chế được một phần cũng là do sai lầm của hoàng hậu thân là một người mẹ gây ra!

Hoàng hậu nghe được bản thân mình bị hoàng thượng lôi ra mắng, làm trò cười trước mặt mọi người, ánh mắt lập tức đỏ lên nhưng vì danh dự cho nên không dám để cho nước mắt lưng tròng rơi xuống.

Dạ Nhiêu là người phụ nữ phóng đãng vốn không quan tâm đến suy nghĩ dị nghĩ của người khác về mình thế nào, dù sao việc bị khiển trách, quở mắng này đâu chỉ là lần đầu, đáy lòng nàng chỉ là vô cùng chán ghét Lý Vân Phỉ, thậm chí còn cảm thấy rõ ràng chuyện lần này đều là do ả ta gieo gió gặt bão.

Khi Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa rời đi, vài vị công chúa hoàng tử đón tiếp thăm hỏi thái hậu vài câu. Vì bữa tiệc đại thọ bị náo loạn như vậy cho nên cũng không còn hứng thú gì liền rời khỏi bữa tiệc về cung.Ngồi trên xe ngựa trở về, Dạ Trọng Hoa nhắm mắt dưỡng thần tựa lưng trên vách xe, chỉ hờ hững không nói gì, cũng không có ý định cùng Âu Dương Vũ nói chuyện. Âu Dương Vũ không khỏi cảm thấy đau đầu. Nàng nhịn không được ngồi bên cạnh Dạ Trọng Hoa bên cạnh, dùng tay kéo ống tay áo hắn: “Ninh vương điện hạ, ngài là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng trong thiên hạ, có chuyện nhỏ gì khiến ngài cảm thấy canh cánh trong lòng sao?”

Dạ Trọng Hoa tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, vẫn là hề để tâm đến từng lời nói đến hành động của nàng.

Âu Dương Vũ khẽ thở dài, không phải theo kinh nghiệm của những cặp đôi yêu đương đặc biệt là các cặp vợ chồng thì khi làm nũng với người đàn ông của mình thì ngay lập tức hàng phòng thủ sắc đá của hắn sẽ bị đánh bại sao, hay là Dạ Trọng Hoa là một trong số ít kiểu người đàn ông ngoại lệ? Nàng thuận tay từ trong không gian lấy ra một cái bật lửa zippo, đặt trước lòng bàn tay Dạ Trọng Hoa nói: “Ta cho chàng xem thứ này, nếu chàng không muốn xem thì ta ném nó đi đấy.”

Âu Dương Vũ còn không kịp cầm cái bật lửa kia lên thì đã thấy tay Dạ Trọng Hoa vung lên giữ lấy cánh tay không an phận của nàng, hắn lười biếng mở mắt tò mò đánh giá chiếc hộp nhỏ hình góc cạnh trong tay mình chất liệu rất lạ trông rất khác biệt mà tinh tế: “Đây là cái gì?”

“Cái bật lửa.” Âu Dương Vũ cầm lấy bật lửa làm mẫu cho hắn xem cách sử dụng “Cứ làm như vậy là chàng có thể tự tạo ra lửa.”

“Rất thú vị.” Dạ Trọng Hoa vươn tay thử nghiệm, sau khi cảm thấy hài lòng mới cất vào trong người, trên mặt cũng dịu đi không ít, đồ mèo ngốc, nàng là vô tình hay có quan tâm đến chuyện từ ngày đầu tiên quen biết hắn đến nay nàng chưa bao giờ tặng một món quà gì cho hắn, mặc dù là món quà đầu tiên của vợ chồng hắn nhưng vẫn còn chưa đủ đề tha thứ cho nàng đâu. Nhưng mắt thấy cô mèo nhỏ này dường như cũng rất quan tâm đến cảm nhận của hắn nên tạm tha cho nàng: “ Ngốc nghếch!”

“Ta...” Dạ Trọng Hoa, não chàng có vấn đề đúng không, không tha thứ thì thôi bảo ta ngốc nghếch làm gì, chán sống rồi à!

Dạ Trọng Hoa cũng không còn nhắm mắt dưỡng thần như ban nãy, đưa đôi mắt nhu hòa dịu dàng nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ đột nhiên nhớ ra đây là thứ đồ vật đầu tiên mà nàng tặng cho hắn, còn nhớ hắn có lần hờn giận nàng vì chút chuyện không tặng quà cho hắn, haizz EQ chàng thật kém a!

Vừa mới trở về Ninh vương phủ thì đã có hạ nhân chạy vội đến bẩm báo, nói có người tên là Vệ Lâm – thuộc hạ của Thất hoàng tử Dung Tùy Vân có việc gấp muốn gặp nàng. Vì ở bữa tiệc hắn biết nàng ăn không nhiều, vả lại hắn cũng không thích ăn ngọt nên hầu như chỉ uống trà là chính, vốn định lệnh cho người đến phòng bếp chuẩn bị ít thức ăn rồi cùng Âu Dương Vũ ăn nhẹ qua. Ngay khi nghe được mấy chữ Thất hoàng tử Dung Tùy Vân thì sắc mặt hắn bắt đầu trầm xuống, phất tay: “Không gặp!”

“Nếu như có việc gấp, hay là chúng ta đến hỏi rõ ràng xem tình hình thế nào.”

Âu Dương Vũ mới đi tới cửa đã bắt gặp vẻ mặt vội vàng gấp gáp của Vệ Lâm: “Ninh vương phi, bệnh cũ của Thất hoàng tử lại bắt đầu tái phát, mời người đến xem bệnh!”Âu Dương Vũ sắc mặt cả kinh, hốt hoảng thốt lên: “Dung Tùy Vân?”

“Từ sau khi Ninh vương phi rời đi, hoàng tử đã lâu vẫn chưa phát bệnh. Chỉ có lần này vì đường xá xa xôi, việc ngồi xe ngựa quá lâu dẫn đến tinh thần mệt nhọc, cơ thể không kịp thích ứng với hoạt động quá sức thế này liền cảm thấy khó chịu trong người. Ngài ấy vừa mới đến nơi thì sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch, hô hấp không thông, Vệ Lâm đã mời thái y đến xem nhưng vẫn vô phương cứu chữa.”

Vệ Lâm gấp đến mức mặt mày tái nhợt, giọng điệu nói chuyện cũng vừa nhanh vừa gấp hơn thường ngày. Hắn căn bản không dám nói cho Âu Dương Vũ biết một bí mật đó chính là chỉ vì Dung Tùy Vân muốn sớm đến được Tây Lăng quốc, cho nên ngày đêm không nghỉ bất chấp đường xá xa xôi, bất chấp sức khỏe vốn yếu ớt của mình.

Vệ Lâm hắn sợ người đứng trước mặt hắn bây giờ không phải là cô gái Dương Ngũ ngày xưa nữa mà thân phận chính là Ninh vương phi - Âu Dương Vũ. Trong lòng hắn có chút lo sợ, sợ Âu Dương Vũ sẽ không đồng ý chữa bệnh cho chủ tử, đến biện pháp quỳ lạy hắn cũng đã tính toán dùng đến.

Âu Dương Vũ sốt ruột lập tức nói: “Bây giờ Ta đi cùng ngươi.”

“Không được phép đi!” Âu Dương Vũ vừa dứt lời, thì Dạ Trọng Hoa người từ đầu cuộc đối thoại cho đến bây giờ vẫn đứng yên đó lạnh lẽo nghe ngóng kiên định lên tiếng, cầm lấy cánh tay Âu Dương Vũ.

Khi trước bệnh của Dung Tùy Vân là do chính tay Âu Dương Vũ trị liệu, nàng biết bệnh của hắn rất nặng, nếu như có sơ suất gì hoặc một tác nhân bên ngoài ảnh hưởng vào thì hắn sẽ bỏ mạng như chơi. Âu Dương Vũ quay đầu, sắc mặt có chút sốt ruột, ôn nhu nói: “Bệnh của huynh ấy nếu như không kịp thời điều trị, sợ là sẽ không ổn.”

Dạ Trọng Hoa nắm chặt cánh tay Âu Dương Vũ không hề có ý định buông lỏng. Nhớ lại hình ảnh chói mắt đến khó chịu dưới gốc cây hoa anh đào kia, nhớ tới bộ dáng ôn nhu của Dung Tùy Vân khi vươn tay chạm vào vai nàng khẽ gạt đi cánh hoa mỏng manh, hắn lúc đó hận không thể —— giết chết hắn!

Vừa rồi chẳng phải còn rất khỏe mạnh sao, chưa được nửa ngày đã đổ bệnh?! Tin được sao? Là hắn ta đang cố ý giả bệnh để nhân cơ hội gặp riêng Vũ nhi hay sao, sau đó tìm được sự đồng cảm từ nàng, dù sao hắn ta cũng đã từng cứu nàng một mạng, Vũ nhi đương nhiên sẽ không thể từ chối việc dốc sức chữa bệnh cho hắn khi có thỉnh cầu.

Âu Dương Vũ giãy dụa cố gắng thoát khỏi cánh tay Dạ Trọng Hoa, trịnh trọng nói: “Trọng Hoa, ta chỉ đi một lát thôi rồi về ngay, bệnh của hắn không thể trì hoãn thêm được nữa.”

Dạ Trọng Hoa trầm mặc không nói gì, tay vẫn không buông, Vệ Lâm đứng một bên thấy vậy sốt ruột, đưa ánh mắt tràn ngập tia hi vọng nhìn Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa hít một hơi thật sâu cố gắng kiềm chế cảm giác muốn giét người của mình, mặc dù trong lòng không hề muốn nhưng buông tay là điều không thể tránh khỏi, khó chịu nói: “Về sớm.”

Nếu như tên đàn ông yếu ớt kia có mệnh hệ gì, Vũ nhi chắc chắn sẽ rất thương tâm, rồi trong lòng sẽ nhớ hắn khôn nguôi.Âu Dương Vũ nói vài câu dặn dò bảo hắn đừng lo và đáp lại nàng đó chính là khuôn mặt như quỷ dữ dưới địa ngục của Dạ Trọng Hoa.

Âu Dương Vũ cùng với Vệ Lâm ngồi lên ngựa khởi hành, xe ngựa chạy rất nhanh tới chỗ của Dung Tùy Vân. Trong lòng Vệ Lâm hối hả gấp gáp không thôi vội vàng đánh xe ngựa chạy như điên cho nên từ điểm xuất phát là Ninh vương phủ đến nơi của Dung Tùy Vân cũng chỉ chưa bằng thời gian cháy nửa nén nhang.

Khi Âu Dương Vũ nhìn thấy tình trạng của Dung Tùy Vân thì phát hiện ra sắc mặt hắn tái nhợt nằm vô lực trên giường, mặt cắt không một chút máu, hô hấp của hắn mỗi lúc một mỏng manh. Âu Dương Vũ ngồi ở đầu giường, giúp hắn xem mạch xong mới nhẹ nhàng thở phào, may là chưa ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến tính mạng.

Đôi chân tật của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn cần phải có nhiều thời gian để tĩnh dưỡng. Nhưng Dung Tùy Vân lại có thể vất vả đi một chặng đường xa xôi để đến Tây Lăng, có nên cơ thể không thể chịu nổi áp lực này, chút phản ứng như thế cũng bình thường.

Âu Dương Vũ nói đơn giản sơ lược về bệnh tình của Dung Tùy Vân với Vệ Lâm. Vệ Lâm lập tức yên lòng thở phào, Âu Dương Vũ nhanh chóng kê đơn thuốc dưỡng sức cùng vài đơn thuốc bổ máu hồi sức đưa cho Vệ Lâm, Vệ Lâm sốt ruột chạy ra ngoài bốc thuốc.

Âu Dương Vũ giúp hắn châm cứu, nhìn thấy gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của hắn, không khỏi thở dài, cái người này đúng thật là không biết quý trọng bản thân!

Vệ Lâm sau khi bốc thuốc trở về thì đã nhìn thấy Âu Dương Vũ đang tập trung châm cứu, liền mở miệng nói: “Không biết Ninh vương phi có thể giúp tiểu nhân chăm nom chủ tử một lát được không? Tiểu nhân đi sắc thuốc xong rồi sẽ nhanh chóng trở về, vì Thất hoàng tử đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại nên trong lòng tiểu nhân thực vẫn không yên tâm.”

“Đi đi.” Âu Dương Vũ cũng không từ chối, nàng đi về phía bàn trà tay vươn lên khẽ day trán. Vì phải dốc hết sức chuẩn bị thực đơn cho bữa tiệc đại thọ của Thái hậu khiến cho Âu Dương Vũ mệt nhọc vô cùng, không chịu được nổi mệt mỏi Âu Dương Vũ liền nằm sấp xuống bàn thiếp đi.

Khi Dung Tùy Vân từ từ tỉnh lại thì đầu liền cảm thấy có chút choáng váng, ngón tay thon dài tái nhợt xoa xoa huyệt thái dương, cả người chậm rãi ngồi lên, vừa quay đầu sang thì đã thấy có một cô gái đang nằm sấp trên bàn trà, trông có vẻ như đang ngủ —— là Tiểu Ngũ!

Coi bộ nàng trông có vẻ mệt mỏi, cửa sổ bên cạnh vẫn chưa đóng lại, gió nhẹ nhàng khẽ vô tình mơn trớn từng sợi tóc nghịch ngợm của nàng. Hắn chưa bao giờ thấy qua gương mặt khi ngủ của nàng, không còn vẻ lạnh lùng đạm mạc như ngày thường, mà là vẻ tĩnh lặng có chút đáng yêu, hắn không dám thở mạnh, giống như hắn đang nằm mơ gặp mộng, mộng đẹp mà hắn đã rất nhiều lần mơ đến, rồi mộng tan, nàng biến mất.

Dung Tùy Vân như ngừng thở, chậm rãi đứng lên, đóng cửa sổ lại. Cầm áo choàng khoác lên người nàng, mặt nàng nghiêng qua một bên, hắn cúi đầu xuống, lúc này hắn mới cảm nhận được nàng với hắn gần nhau đến mức nào, tim hắn đập liên hồi không phanh, trên gương mặt tái nhợt kia cũng có chút ửng hồng.Hắn đứng yên ở đó si ngốc nhìn khuôn mặt bình yên của nàng, trong mắt chỉ còn lại nhu tình với yêu thương.

Rồi đột nhiên một ý tưởng điên rồ nảy sinh trong đầu hắn, nếu như nàng chính là Tiểu Ngũ, không phải là Ninh vương phi gì đó kia thì tốt biết bao. Nếu lúc trước hắn giữ chặt lấy nàng, cất giữ nàng để nàng mãi luôn bên cạnh hắn, vĩnh viễn không bao giờ để cho Dạ Trọng Hoa có cơ hội tìm thấy thì tốt biết bao.

Nhớ lại lúc đó, nàng nắm lấy ống tay áo Dạ Trọng Hoa, bộ dáng trông vừa đáng yêu lại có chút lay động. Trong lòng hắn không khỏi dập dờn gợn sóng, vừa chua xót mà đắng chát. Tay hắn không khống chế được vươn ra nhẹ nhàng vuốt nhẹ từng sợi tóc của nàng, từng đầu ngón tay theo đó mà rung động theo.

Biết rõ là không thể ——

Nhưng lại không khống chế được bản thân.

Một lần thôi, chỉ cần một lần!

Hắn biết nàng là một cô gái quá hoàn hảo, quá tốt bụng. Hắn yêu tính cách quật cường của nàng, hắn yêu dáng vẻ những lúc nàng dịu dàng sắc thuốc cho hắn, hắn thích nhìn ngắm gương mặt tinh nghịch lém lỉnh của nàng khi tìm ra được một phương thuốc mới quái dị. Hắn còn in sâu trong trí nhớ của mình những giọt nước mắt của nàng – những giọt nước mắt vừa đau đớn, vừa nhớ nhung khi nghe khúc sáo mà hắn thổi, Một người con gái đủ vị để khiến người như hắn không cảm thấy nhàm chán, một người con gái chu đáo để khiến cho hắn cảm thấy muốn mỗi ngày được nàng ở bên chăm sóc, một người con gái mạnh mẽ đủ để hắn thấy những năm tháng sống chật vật với đôi chân tàn tật kia hắn thật vô dụng. Rồi hắn sẽ rất nhanh quay trở về Nam Phong quốc, sẽ không được nhìn thấy nàng, được nhìn thấy nụ cười của nàng.

Hơi lạnh từ nơi đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của nàng, trong lòng như có cái gì đó đang điên cuồng thét gào, khuôn mặt hắn nhìn nàng đến dại đi, luyến tiếc không rời, ngón tay hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nõn nà của nàng, động tác hắn cẩn thẩn giống như đang nâng niu vuốt ve món bảo vật quý của mình.

Ninh vương phủ

Vũ nhi nói đi một chút sẽ trở về, nhưng Dạ Trọng Hoa lại cảm thấy thời gian đã qua lâu như vậy, nàng vẫn chưa chịu quay về!

Hắn có chút sốt ruột ngồi lặng lẽ trước sảnh chính nhấp một ngụm trà lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí nơi xe ngựa ban nãy rời đi, nửa canh giờ rồi một canh giờ trôi qua vẫn không có dấu hiệu Âu Dương Vũ xuất hiện.

Trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng, bồn chồn. Nhớ tới dáng vẻ thâm tình ôn nhu của Dung Tùy Vân kia, cơn ghen tuông không dưng lại bộc phát.

“Chuẩn bị ngựa!”

Hắn giục ngựa đi thẳng đến chỗ của Dung Tùy Vân. Và khi hắn tìm được Vũ nhi của hắn thì lại bắt gặp được một màn mà ngay cả tưởng tượng hắn cũng không bao giờ muốn vẽ ra!

Vũ nhi của hắn ngủ ngon trong phòng của Dung Tùy Vân không chút phòng bị, mà Dung Tùy Vân thì đứng bên cạnh nàng, ôn nhu vươn tay xoa hai gò má của nàng! Chứng kiến một màn này, hai tay hắn nắm lại thành quyền, ánh mắt trầm thấp, thâm thúy, lạnh lùng xâm nhập tận xương tủy, nháy mắt như lưỡi dao sắc bén nhuốm đầy máu tươi!Dạ Trọng Hoa giương đôi mắt tràn đầy uy hiếp và băng lãnh, hắn đứng yên ở đó tay tụ khí lực vung lên đánh dứt điểm thẳng vào bụng của Dung Tùy Vân, Dung Tùy Vân không kịp trở tay cũng không có kịp phản kháng, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, máu tươi lập tức trào ra nơi khóe miệng, bờ môi cong lên ý cười vừa thản nhiên vừa đạm mạc.

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy nụ cười kích thích của hắn, trong lòng liền cảm khái cười lạnh, còn cười được sao? Dám động vào Vũ Nhi của hắn ngươi chỉ có một con đường duy nhất...”CHẾT”

Âu Dương Vũ cảm giác được sát khí sắc bén ở xung quanh, đôi mắt đột nhiên mở ra, sau đó chứng kiến được một màn thế này. Dạ Trọng Hoa không biết khi nào đã xuất hiện ở trong này, trên mặt âm trầm tràn ngập lửa giận, lãnh khốc tung bay trong không khí, cực kỳ bá đạo mang theo hơi thở thô bạo. Còn Dung Tùy Vân thì bị hắn tung chưởng đánh cho hộc máu, nằm ngã sấp ở dưới đất!

Sắc mặt hắn càng lúc tái nhạt, máu nơi khóe môi không ngừng trào ra, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống!

“Dạ Trọng Hoa, chàng làm cái gì vậy?!” Âu Dương Vũ kinh hãi, không khỏi hét lên một tiếng!

Dung Tùy Vân thân thể suy yếu, lại bị Dạ Trọng Hoa dùng nội lực đánh hắn mấy chưởng, không thể nghi ngờ là như đổ dầu thêm lửa. Lúc này Dung tùy Vân ôm ngực khó khăn thở kịch liệt, dường như đến nói cũng không ra hơi. Nàng thật vất vả mới có thể cứu hắn mà Dạ Trọng Hoa lại đánh hắn trọng thương đến vậy, còn muốn mạng của hắn nữa?

Dạ Trọng Hoa đen mặt đi về phía Âu Dương Vũ vốn đang che chắn trước mặt Dung Tùy Vân, Âu Dương Vũ không khỏi tức giận đến đỏ bừng mặt: “Chàng điên rồi sao? Huynh ấy sẽ chết mất!”

Âu Dương Vũ vội hỏi: “Dung Thất, huynh cảm thấy thế nào? Vẫn ổn chứ!”

Dung Tùy Vân mạnh mẽ cố gắng chống đỡ, lắc lắc đầu, chứng tỏ với nàng rằng mình không có việc gì. Âu Dương Vũ tức chết mất thôi, Dạ Trọng Hoa sao lại có thể hành xử không chừng mực như vậy, cách làm như vậy không giống với tác phong bình thường của hắn, nàng liền vội vã lấy một viên thuốc trị nội thương đưa cho Dung Tùy Vân uống vào, bảo vệ tâm mạch hắn sau đó dìu hắn lên giường.

Dạ Trọng Hoa đứng lặng lặng gần đó, lạnh lùng nhìn về phía Âu Dương Vũ, giọng nói hắn đột nhiên cao lên, kiên quyết, lạnh băng: “Vũ nhi, về nhà!”

Âu Dương Vũ nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa: “Chàng hơi quá đáng rồi đó, sao lại đánh người đến mức này!”

Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày, hình như không vui với thái độ gắt gỏng này của nàng, nàng lại bảo vệ quan tâm hắn ta đến mức này sao, hắn thật sự rất muốn ngay tại đây mắng cho nàng một trận chỉ vì một chút không phòng bị, ngủ một giấc ngon lành nơi này trong phòng một một tên đàn ông mang một trái tim si tình hướng về phía nàng mà suýt nữa hắn đã làm gì với nàng, nàng có biết không? Không thèm để ý đến lời của nàng, nặng nề buông một câu, âm điệu cũng không quá cao nhưng lại có vẻ cường thế: “Ta nói lại lần nữa, về nhà!”

Dạ Trọng Hoa từng bước một đi đến bên Âu Dương Vũ, muốn lôi nàng đi, thì đột nhiên miệng Dung Tùy Vân lại phun ra một ngụm máu to sau đó là hôn mê bất tỉnh.Nàng vất vả lắm mới cứu được huynh ấy, bây giờ lại bị Dạ Trọng Hoa đánh đến trọng thương.

Cơ thể Dung Tùy Vân vốn yếu ớt, lúc này đang trên bờ vực sống chết, sao nàng lại có thể mặc kệ sự an nguy của huynh ấy được? Âu Dương Vũ lo lắng, giãy ra khỏi bàn tay Dạ Trọng Hoa: “Ta muốn cứu huynh ấy!”

Âu Dương Vũ thần sắc kiên định, một chút cũng không từ bỏ.

Dạ Trọng Hoa nhìn dáng vẻ quật cường của nàng liền biết rằng một khi nàng đã quyết định điều gì thì ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản, hắn khẽ cười lạnh, xoay người lạnh lùng nói: “Được, muốn cứu thì cứu đi.”

Âu Dương Vũ tập trung hết tinh thần trị liệu cho Dung Tùy Vân. Dung Tùy Vân bị Dạ Trọng Hoa đánh trọng thương, nếu như không kịp thời chữa trị chắc chắn hắn sẽ không đủ sức lực cầm cự qua đêm nay.

Âu Dương Vũ chữa trị một lúc lâu, cuối cùng cũng đã có thể kéo lấy sinh mạng mỏng manh của hắn trở về từ cõi chết, quay đầu nhìn về phía Vệ Lâm đang đứng ở cửa, trên mặt tràn ngập áy náy.

Nàng không biết phải giải thích mọi chuyện với hắn thế nào, nàng đến là để cứu người, nhưng cuối cùng lại thành ra khắp phòng toàn là máu tươi.

Âu Dương Vũ nàng thực sự chưa bao giờ có cảm giác chán nản, ảo não như hôm nay.

Nàng ấp úng giải thích mơ hồ mọi chuyện, Dung Tùy Vân nhẹ nhàng ho khụ một tiếng: “Vũ nhi, nàng quay trở về đi, trời đã muộn rồi.”

Âu Dương Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, lúc này mới yên tâm rời đi.

Lúc này, nàng trong lòng loạn thật sự, Dạ Trọng Hoa, Dạ Trọng Hoa, ai!

Chàng ấy sao có thể ghen đến mức này cơ chứ!

Nàng mới đi tới cửa thì đột ngột một bàn tay to lớn lạnh lẽo nào đó nắm chặt lấy tay nàng, sức lực rất lớn, dường như muốn bẻ gãy cổ tay nàng. Nàng kinh ngạc cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ra Dạ Trọng Hoa với dáng người cô độc thẳng tắp đứng dưới bóng đêm đầy thâm thúy, phía trên là ánh trăng lưỡi liềm. Ánh trăng kia mặc dù sáng tỏ như thế nhưng vẫn không thể xua tan đi luồng khí u tịch xung quanh hắn. Vẻ lạnh băng trên mặt hắn tràn đến đáy mắt.

“Chịu trở về rồi?” Giọng nói lạnh lùng đến cực độ của hắn lạnh như băng trên đỉnh núi Tuyết.

“Chàng...”

Dạ Trọng Hoa ngay cả để cho nàng có vài lời giải thích cũng không, vác nàng đặt lên lưng ngựa, phi nước đại bay nhanh trở về Ninh vương phủ, gió thổi vù vù khiến hai tai Âu Dương Vũ như ù đi. Âu Dương Vũ đột nhiên nghe được loáng thoáng âm thanh giọng nói hắn mạnh mẽ, lãnh đạm nhưng cũng có vẻ cô đơn: “Âu Dương Vũ, trong lòng của nàng, rốt cuộc ai quan trọng hơn?”

Âu Dương Vũ trong lòng cả kinh, nhất thời xuất hiện một loại cảm giác có tên là mất mát, loại mất mát trống trải này ngay cả chính nàng cũng không thể nào hiểu được, rõ được, còn có chút hờn giận ủy khuất hắn.

Khi ngựa đã dừng trước cổng Ninh vương phủ, Dạ Trọng Hoa bế Âu Dương Vũ lên mang với tốc độ nhanh nhất vào phủ. Đám hạ nhân nhìn thấy một màn này, vương gia điện hạ khuôn mặt thì lạnh lẽo như vừa mới bước ra từ địa ngục liền biết điều tự giác cúi đầu ngoan ngoãn lui ra ngoài. Ngay cả Trúc Lục muốn hầu hạ hỏi thăm chủ tử mình cũng không dám tiến vào.

Âu Dương Vũ không giãy dụa cũng không chống cự mặc Dạ Trọng Hoa bế nàng vào phòng.

Cửa phòng đóng sầm lại, Âu Dương Vũ còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy không gian xung quanh mình chợt tối sầm lại, sau đó liền bị Dạ Trọng Hoa ném lên giường.

Âu Dương Vũ theo bản năng muốn ngồi dậy, Dạ Trọng Hoa dùng chút lực kéo lấy nàng lại, thân hình cao lớn như che đi cả người nàng, đặt nàng hoàn toàn ở dưới thân mình. Mái tóc dài của Dạ Trọng Hoa khẽ rủ trên trán hắn, ái muội nhưng lại lạnh như băng. Âu Dương Vũ dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi giam cầm của hắn nhưng Dạ Trọng Hoa lại mạnh mẽ ôm chặt nàng gắt gao giữ trong ngực không có ý định buông tay, hai tay chống đỡ hai bên mạn sườn nàng khiến cho nàng không còn khả năng trốn thoát.

Ánh mắt của Dạ Trọng Hoa sâu thẳm lại đầy dục vọng không chút che giấu kia khiến cho Âu Dương càng thêm sợ hãi. Bên môi hắn khẽ cong lên ý cười như không, vừa tà mị quyến rũ, vừa phẫn hận giận dữ: “Vũ nhi, phải cho đến khi nàng chính thức trở thành người phụ nữ của ta thì nàng mới bằng lòng toàn tâm toàn ý ở bên cạnh ta?”

Âu Dương Vũ vừa nghe lời này, trong lòng liền lộp bộp thoáng chột dạ, còn chưa kịp định thần thì Dạ Trọng Hoa lại tiếp tục nói: “Chỉ có như vậy, nàng mới không vì một thằng đàn ông khác mà chọc giận ta!”

Âu Dương Vũ cắn chặt môi, ánh mắt có chút đau đớn, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất, oan ức.

P/s: Cảnh báo đỏ, Ta sắp cải tiến lại chất xám nơi trung khu não mình lại, từ chế độ “ chong sáng “ chuyển sang chế độ “ Xám “ theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn..nhiều nàng thèm thịt lắm rồi. Ta cũng sẽ từ từ mà đáp ứng tất...Cơ mà mai bão rồi...có ai được nghỉ học như Ta hơm nè..* mOa mOa*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK