• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huyền tuy không hiểu lời giải thích của nữ tử thần bí cho lắm nhưng quyết định không cần rối rắm thêm nữa, dù sao không làm hại gì đến hắn là được.

Như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: "Tiền bối, người cũng gặp được nữ tử kia rồi, thấy nàng ta thế nào?"

Nàng ta ở đây hiển nhiên đang nói đến An Lan Tú.

Nữ tử thần bí nhàn nhạt đáp: "Thế này đi, hai huynh muội ngươi không hề thua kém nàng ta, nhất là muội muội ngươi, con bé còn hơn cả cô ta."

"Muội muội ta?"

Diệp Huyền ngạc nhiên: "Tiền bối có ý gì?"

Nàng ta đáp: "Tạm thời ngươi đừng quan tâm. Bây giờ ngươi đã nắm được kiếm thuật cơ bản, có thể thử tu luyện một vài kiếm kỹ rồi."

Diệp Huyền nghe vậy thì vội hỏi: "Kiếm kỹ gì?"

Kiếm kỹ, những đồ vật hiếm hoi vô cùng!

Ngay cả Diệp gia bao nhiêu năm qua tích trữ nhiều của cải như vậy mà chỉ có khoảng mười loại võ kỹ, mà tất cả đều là cấp thấp.

Võ kỹ được chia thành các cấp bậc như Thiên, Địa, Linh, Huyền, Nhân, Tục.

Võ kỹ có cấp bậc cao nhất mà Diệp gia sở hữu là hạ phẩm bậc Nhân, chỉ có tộc trưởng mới được quyền tu luyện. Trong toàn bộ Thanh Thành, võ kỹ tốt nhất là hạ phẩm bậc Linh thuộc về phủ thành chủ.

Có thể nói võ kỹ là thứ còn quý giá hơn cả đan dược, mà kiếm kỹ thì lại càng hiếm hoi hơn, e rằng toàn bộ Thanh Thành cũng không có.

Nữ tử thần bí mở lời: "Ta có hai loại kiếm kỹ cho ngươi lựa chọn. Loại thứ nhất là kiếm kỹ tương đối tốt, sát thương rất lớn nhưng tu luyện đến tầng nhất định là cực hạn. Loại còn lại là dạng tiến hóa, không có cấp bậc, không có giới hạn, ngươi càng mạnh thì nó càng mạnh, có thể bầu bạn với ngươi cả đời. Nhưng kiếm kỹ này có một điểm yếu chết người, đó là nếu như sát niệm và lòng tin vào kiếm đạo của ngươi không đủ mạnh thì nó sẽ càng lúc càng yếu đi. Ngược lại, hai thứ đó của ngươi càng mạnh thì nó sẽ càng mạnh lên, không có giới hạn!"

Diệp Huyền thấp giọng hỏi: "Ta có thể luyện cả hai không?"

Nữ tử đáp: "Không, tham quá nuốt không hết, một nghề cho chín còn hơn chín nghề. Về sau ngươi có thể tu luyện những loại kiếm kỹ khác, nhưng bây giờ tốt nhất chỉ luyện một mà thôi. Bởi vì kiến thức và hiểu biết của ngươi về kiếm đạo không sâu, học thêm nữa cũng không tiêu nổi. Mỗi một loại kiếm kỹ - đặc biệt là loại ta truyền cho ngươi - cũng không phải chỉ là kiếm kỹ, mà chính là một loại thái độ, một loại nhân sinh, một loại ý tưởng về kiếm đạo, ngươi hiểu chứ?"

Diệp Huyền nhìn bốn phía một lượt, hỏi: "Tiền bối cũng là Kiếm Tu?"

Nhận được một câu trả lời lạnh nhạt: "Ngươi hỏi nhiều quá."

Diệp Huyền:...""

Nàng ta thúc giục: "Ngươi chọn đi, chọn loại nào?"

Diệp Huyền cười khổ: "Tất nhiên là loại thứ hai."

Nữ tử bình phẩm: "Ngươi có lòng tham, nhưng hãy nhớ kỹ: lòng tham phải đi liền với sức mạnh."

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Ta biết."

Nàng ta tiếp lời: "Kiếm kỹ này có tên Nhất Kiếm Định Sinh Tử, tinh túy của nó nằm ở chỗ một khi xuất kiếm ắt sẽ quyết định sống chết của ngươi. Phương thức tu luyện kiếm kỹ này cũng khác những loại khác, nó là niềm tin vào kiếm đạo. Vì vậy ngươi có thể tu luyện thành công hay không đều phải dựa vào vận may!"

Theo từng lời từng chữ của nàng ta, động tác thi triển một loại kiếm kỹ xuất hiện trong đầu Diệp Huyền.

Hắn vội vàng cầm kiếm Linh Tiêu lên làm theo từng động tác, nhưng sau đó kinh hãi phát hiện chúng không hề có hiệu quả gì, thậm chí còn khiến lồng ngực hắn trở nên nghẹn ứ, khó chịu vô cùng.

Diệp Huyền ngơ ngác nhìn bốn phía: "Tiền bối, đây là?"

Nữ tử thần bí lên tiếng: "Phương pháp tu luyện kiếm kỹ này chia làm sáu giai đoạn, hiện giờ ngươi còn chưa mở khóa được giai đoạn thứ nhất, tất nhiên sẽ không thi triển được. Còn khi nào ngươi có thể thì phải xem bản thân ngươi."

Diệp Huyền lộ ra vẻ quái đản. Kiếm kỹ kiểu quái gì mà còn cần phải mở khóa vậy?

Đột nhiên, nữ tử lại nói: "Kiếm Tu không xuất kiếm thì thôi, một khi đã xuất ắt sẽ quyết định sống chết của kẻ địch. Nền tảng của kiếm kỹ này nằm ở sát niệm và lòng tin vào kiếm đạo, ngươi cũng đừng nên quyết liệt theo đuổi, cơ duyên đến tự nhiên sẽ thành công thôi."

Diệp Huyền cười khổ, trước mắt hắn chỉ có thể làm vậy.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Diệp Huyền không hề ngơi nghỉ mà điên cuồng so chiêu cùng cái bóng kia. Tốc độ, sức mạnh và khả năng phản ứng của hắn đều được nâng cao rất nhiều lần.

Hắn vốn đã thân kinh bách chiến, hiện giờ không chỉ tu luyện được cảnh giới ẩn mà còn trở thành kiếm khách. Sức mạnh của hắn so với ngày xưa không khác gì một trời một vực, tuy chỉ mới đến Khí Biến Cảnh cấp sáu nhưng Ngự Khí Cảnh căn bản không phải đối thủ của hắn.

Thời gian chớp mắt đã qua, ngày hẹn tỉ võ sinh tử giữa Diệp Huyền và Diệp Lang đã đến.

Dưới sự tác động của Diệp Lang và sự lan truyền của một số đệ tử trong tộc, toàn bộ Thanh Thành gần như đều biết đến sự kiện này.

Diệp Huyền!

Người dân Thanh Thành cũng không xa lạ gì với cái tên này. Trước kia, Diệp Huyền là người đã cứu Diệp gia khỏi tình thế bất lợi ở nơi đây, trở thành công thần lớn nhất trong gia tộc, nhưng đáng tiếc bây giờ họ lại có Diệp Lang.

Hoàng gia không kể thân tình, thế gia cũng vậy, thậm chí còn tàn khốc hơn. Ai mạnh thì được gia tộc chọn, mà chuyện tối kỵ trong tộc chính là để một núi có hai hổ, dù sao thì chức vị tộc trưởng chỉ có một mà thôi. Nói đơn giản hơn, Diệp gia sẽ lựa chọn giữa Diệp Huyền và Diệp Lang, mà họ chọn ai thì đến thằng đần cũng biết.

Đối với trận quyết chiến sinh tử này, Diệp gia không chỉ mời các đại thế gia khác trong Thanh Thành đến xem mà còn dời địa điểm tỉ thí đến bên ngoài phủ, cho xây dựng một đài tỉ võ rộng mười mấy trượng.

Một vài người đã nhìn thấu ý đồ của Diệp gia. Hiện giờ Diệp Lang đang trên đà nổi danh, gia tộc muốn nhóm một mồi lửa, đưa uy danh của hắn ta lên thêm một bậc, tất nhiên cũng có ý giương oai trong đó.

Diệp Lang rất ít khi lộ mặt, lần này xuất hiện chính là để thị uy.

Sự sắp xếp của Diệp gia rất được lòng nhiều người trong Thanh Thành. Ai cũng muốn chiêm ngưỡng xem Thiên Tuyển Nhân rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, vì vậy gần như toàn bộ người dân trong thành đều đổ xô đến bên ngoài Diệp phủ.

Cảnh tượng lúc này có thể nói là chật như nêm cối, biển người đông nghịt, nhốn nháo tưng bừng.

Diệp phủ.

Toàn bộ trưởng lão trong tộc và Diệp Lang đều đang có mặt ở từ đường.

Diệp Lang mặc trường bào đen tuyền thêu chỉ vàng có thể ngăn cản đao kiếm bên trong, ngoài ra còn đeo một khối ngọc bài màu xanh bên hông. Ngọc bài này không phải vật thường mà được làm từ một loại ngọc tên Ngưng Thần, có tác dụng giúp tỉnh táo tập trung, việc vô cùng quan trọng vào những thời khắc mấu chốt. Hơn nữa trong ngọc Ngưng Thần còn chứa đựng lượng linh khí tinh khiết. Diệp Lang hiện giờ đã đến Ngự Khí Cảnh, có thể ngự khí, thêm ngọc bài này chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.

Có thể nói Diệp gia đã đầu tư rất nhiều cho Diệp Lang, cả gia tộc đều cho rằng việc này là đáng giá.

Đại trưởng lão cung kính bái lạy bài vị tổ tiên: "Trời xanh thương xót, tổ tiên phù hộ, Diệp gia ta đã cho ra đời một Thiên Tuyển Nhân, từ hôm nay sẽ đưa gia tộc về lại cảnh huy hoàng năm ấy."

Ông ta vừa dứt lời, những người còn lại lập tức khom lưng vái.

Đại trưởng lão nhìn Diệp Lang: "Diệp Lang, hôm nay là lần đầu tiên ra mắt của cháu, không cần phải nương tay với Diệp Huyền."

Những trưởng lão khác gật gù đồng ý. Kẻ khó xơi như Diệp Huyền thì cứ nhổ tận gốc là tốt nhất.

Diệp Lang mỉm cười: "Tất nhiên rồi."

Đại trưởng lão gật đầu: "Ta đã nhận được tin tức, gần đây có người từ Viêm Thành và La Thành đến Thanh Thành, có lẽ chính là người do những thế lực ở nơi đó phái đến. Trận tỉ thí giữa cháu và Diệp Huyền chính là cơ hội, sau khi cháu giết hắn, những thế lực kia chắc chắn sẽ lôi kéo gia tộc ta, cũng có thể lan truyền tên tuổi của cháu. Có sự hỗ trợ của họ, cháu sẽ hấp dẫn được sự chú ý của các vị trên núi, thậm chí là của học viện Thương Mộc!"

Diệp Lang khẽ gật: "Cháu biết."

Đại trưởng lão đi đến trước mặt cháu trai, vỗ nhẹ vào vai hắn ta: "Thiên Tuyển Nhân sở hữu trí nhớ của kiếp trước. Mặc kệ kiếp trước cháu là ai, dòng máu chảy trong huyết quản cháu kiếp này là của Diệp gia, cháu không phản đối điều này chứ?"

"Dĩ nhiên, linh hồn và máu thịt của cháu đều mang họ Diệp", gương mặt Diệp Lang tuy đang cười nhưng khóe môi lại vẽ ra một nét giễu cợt. Đối với hắn ta, Diệp Huyền là hòn đá kê chân, Diệp gia cũng chỉ là bàn đạp mà thôi.

Đại trưởng lão hài lòng: "Vậy là tốt. Đi đi."

Dưới sự hướng dẫn của các trưởng lão, Diệp Lang bước ra khỏi phủ, đi đến đài tỉ võ vừa được dựng lên kia.

Hắn ta vừa xuất hiện, đám đông xung quanh lập tức sôi trào.

Thiên tài yêu nghiệt!

Một thiên tài yêu nghiệt đến mức có thể đưa đến thiên địa dị tượng, một sự tồn tại Thanh Thành trước giờ chưa từng có.

Diệp Lang đảo mắt nhìn những người đứng dưới võ đài, môi cong cong. Kiếp trước, hắn ta cũng từng đứng xen lẫn trong họ; kiếp này, trời cao đối đãi hắn ta không tệ, để hắn ta dẫn đến thiên địa dị tượng.

Kiếp này, hắn ta chính là viên ngọc sáng nhất Thanh Thương giới, chắc chắn sẽ chiếm một vị trí trong bảng Yêu Nghiệt kia!

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Lang càng nở rộng hơn, bỗng nhiên quay về phía Diệp phủ hô to: "Diệp Huyền! Ra đây chịu chết đi!"

Rền vang như sấm, vang vọng chân trời.

Diệp Huyền!

Đám đông cũng rối rít đưa mắt nhìn vào Diệp phủ.

Diệp Huyền đâu rồi?

Hắn vẫn chưa bước ra.

"Chẳng lẽ hắn sợ?"

"Không thể nào, hắn có biệt hiệu Diệp Ác Nhân đấy, không giống như loại người tham sống sợ chết."

"Diệp Ác Nhân? Hừ, nhìn lại xem đối thủ lần này của hắn là ai? Là Thiên Tuyển Nhân! Thiên Tuyển Nhân đưa đến thiên địa dị tượng đấy!"

"Đừng nói nữa, cứ quan sát tiếp xem, Diệp gia sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."

Trên lầu quan sát cách đó không xa, Đại trưởng lão nhíu mày nhìn về phía phủ: "Đi xem xem hắn đang giở trò quỷ gì."

Diệp Khổ gật đầu, xoay người rời đi.

Diệp phủ.

Trong căn phòng nhỏ, Diệp Huyền một tay bưng chén thuốc, một tay tỉ mẩn bón từng muỗng cho Diệp Liên.

Hắn đã ở đây từ một giờ trước.

"Đại ca, hôm nay là ngày tỉ võ sinh tử giữa huynh và Diệp Lang", Diệp Liên khẽ khàng.

Diệp Huyền mỉm cười: "Muội đừng lo. Há miệng uống thuốc nào, ngoan..."

Một hồi sau, hắn đứng dậy: "Đại ca ra ngoài một chuyến đây."

Diệp Liên ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Huyền cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán muội muội rồi xoay người rời đi. Vào giây phút chân hắn sắp bước qua bậc cửa, giọng nói của Diệp Liên vang lên: "Huynh sẽ trở về đúng không?"

"Nhất định."

Diệp Huyền gật đầu chắc nịch rồi đẩy cửa ra ngoài.

Diệp Liên ngồi trên giường, chậm rãi khép mắt lại, đôi tay lần mò dưới tấm trải, chạm vào một chiếc kéo. Rất lâu trước đây, cô bé đã từng định tự sát vì không muốn làm liên lụy đến ca ca, nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Huyền, cô bé lại không muốn chết nữa.

Không phải Diệp Liên sợ chết, cô bé chỉ sợ mình chết rồi, ca ca sẽ chỉ còn lại một mình.

Diệp Liên lấy chiếc kéo kia ra, siết chặt trong tay.

Nếu Diệp Huyền không còn, nàng cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.

Sống, nàng sẽ sống cùng ca ca; chết, nàng cũng sẽ chết cùng ca ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK