Vì không có hoạt động giải trí, những ngày trên vân thuyền trôi qua một cách tẻ ngắt và nhạt nhẽo.
Hoạt động mỗi ngày của Diệp Huyền, ngoại trừ chơi đùa cùng Diệp Liên ra, chỉ có điên cuồng tu luyện.
Kể từ khi nắm được chiến ý, hắn đã có thể dễ dàng đánh bại cái bóng trong những lần giao đấu.
Chiến ý!
Thật ra Diệp Huyền cũng không hiểu về thứ mới lĩnh ngộ này lắm, hắn chỉ biết khi thúc giục nó trong lúc giao đấu thì sức mạnh sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa càng đánh càng mạnh, một phát hiện khiến hắn phấn khích đến run cả người.
Điều duy nhất đáng tiếc là nó không phải kiếm ý, bằng không thì hắn đã trở thành Tông Sư Kiếm đạo chân chính chứ không chỉ là Chuẩn Tông Sư Kiếm đạo nữa.
Ngược lại, tuy đã lĩnh ngộ được chiến ý nhưng hắn vẫn không thể tự xưng là Tông Sư Võ Đạo, vì hiểu biết của hắn về võ đạo chẳng được bao nhiêu.
Kiếm ý và chiến ý đều là biểu tượng cho thân phận Tông Sư Kiếm đạo và Tông Sư Võ Đạo, nhưng không có nghĩa rằng lĩnh hội được chúng thì chắc chắn là tông sư.
Chuyện này có rất nhiều môn đạo, chỉ có thể nói rằng Diệp Huyền hiện giờ đã lĩnh ngộ được ý cảnh mà hắn đáng lẽ không nên lĩnh ngộ, sau đó vẫn phải trải qua quá trình trung gian.
Dĩ nhiên, việc hắn trở thành Tông Sư Võ Đạo chỉ là vấn đề thời gian. Từ trình độ mà nói, một khi đạt đến Ngự Khí Cảnh, biết ngự khí thì đã là Tông Sư Võ Đạo, còn thực lực đến đâu thì phải xem người ấy am hiểu võ đạo như thế nào.
Cho dù thế nào đi nữa, lần này hắn cũng đã thỏa mãn.
Kiếm tâm sáng tỏ và chiến ý.
Điều hắn muốn làm nhất hiện giờ chính là đánh một trận cùng người con gái áo trắng như tuyết kia, An Lan Tú!
"Ngươi lúc này chưa phải là đối thủ của nàng ta."
Như đọc được suy nghĩ Diệp Huyền, nữ tử thần bí lập tức lên tiếng: "Trong lần đầu tiên giao đấu với ngươi, nàng ta không chỉ áp chế cảnh giới mà còn áp chế cả một số năng lực đặc biệt khác. Tóm lại xem như tàm tạm."
Tàm tạm?
Gương mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ quái dị: "Tiền bối à, nàng ta trong mắt người chỉ xứng với hai chữ tàm tạm thôi sao?"
Nữ tử nhàn nhạt đáp: "Tàm tạm trong mắt ta đã đủ để nàng ta vùng vẫy khinh thường vô số thiên tài khác dưới vòm trời này rồi."
Lòng hiếu kỳ của Diệp Huyền nảy lên: "Vậy trước kia tiền bối lợi hại lắm đúng không?"
"Ngươi đoán xem?"
"..."
Nữ tử thần bí lại nói: "Tiểu tử, thấy ngươi thương em như vậy nên ta tặng ngươi mấy câu. Trên đời này, thiên phú và thể chất đều là mây trôi. Tự cổ chí kim, có vô số kẻ có thể dùng nhục thể phàm thai mà sánh ngang với thần. Võ đạo, Kiếm đạo, trăm nghìn đạo trên thế gian đều không có điểm dừng. Sở hữu thể chất thiên phú chỉ là một chút ưu thế mà thôi, còn có thể đi tiếp tới đâu thì phải xem nghị lực và tâm tính."
Diệp Huyền im lặng.
Nghị lực và tâm tính?
Cái trước hắn hiểu, vì hắn đã dựa vào nó mà sống cùng muội muội đến giờ phút này, nhưng tâm tính thì hắn không rõ lắm. Hắn chỉ biết bản thân làm việc không hỏi đúng sai, chỉ nghe theo trái tim mình mà thôi.
Cảm thấy đúng thì làm, cảm thấy sai thì không làm.
Chuyện trên thế gian khó theo ý người, miễn không thẹn với lòng là được.
Nữ tử thần bí tiếp tục: "Hiện giờ ngươi đã lĩnh ngộ chiến ý thì có thể học thêm chút võ đạo để không lãng phí nó. Còn về bản thân võ đạo thì hãy tự mình tìm tòi học tập."
Diệp Huyền sửng sốt, vội vàng nói: "Tiền bối không am hiểu võ đạo ư?"
"Không phải không hiểu mà là quá hiểu. Về sau, cho dù là võ đạo hay Kiếm đạo thì ngươi cũng phải tự mình nghiên cứu, ta chỉ có thể dẫn đường cho ngươi khi ngươi mê man trong bóng tối mà thôi."
Nàng ta khựng lại một hồi: "Đường người khác đi không phải đường của ngươi, đừng bắt chước theo họ. Chỉ có con đường ngươi tự mình đi, những gì ngươi tự lĩnh ngộ mới là của ngươi. Tựa như chiến ý này, ngươi đã lĩnh ngộ nó từ lựa chọn của bản thân. Nếu ta nói cho ngươi cách làm thì ngươi sẽ không bao giờ lĩnh ngộ được nó. Trong rất nhiều trường hợp, cố ý sẽ chỉ khiến tốt quá hóa lốp... Ôi trời, không tin được ta lại đang giảng những thứ căn bản này cho ngươi nghe. Nhanh chóng gia nhập học viện kia đi, bớt làm phiền ta!"
Diệp Huyền:...""
Hắn đã hiểu ra điều mà nữ tử thần bí muốn nói, vì vậy không quấy rầy nàng ta nữa.
Cũng giống như khi nghe người khác nói leo núi rất mệt, rất khó vậy, ngươi sẽ không có được cảm giác ấy. Chỉ khi nào tự thân trải nghiệm, ngươi mới biết mệt ở đâu, khó ở chỗ nào.
Võ đạo và Kiếm đạo cũng tương tự, hắn chỉ có thể tự mình trải nghiệm mới thấu hiểu chỗ mệt, chỗ khó trong đó.
Một lúc sau, Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục tháp, vừa khéo cũng chính là lúc nhóc béo Lục Minh đến phòng hắn chơi.
Kể từ sau khi Diệp Huyền đại triển thần uy ở Lưỡng Giới Thành, sự sùng bái của cậu bé này dành cho hắn đã lên đến mức điên cuồng.
Với một người vốn đã ngưỡng mộ Kiếm Tu, việc Diệp Huyền ra mặt vào thời điểm đó khiến hình ảnh của hắn trong mắt Lục Minh không khác gì cây cao bóng cả.
Chỉ có thể nói là sùng bái, vô cùng sùng bái.
Nhóc béo cũng quen cửa quen nẻo, sau khi vào phòng thì đặt một mớ trái cây lên chiếc bàn trước mặt huynh muội Diệp Huyền, cười hì hì: "Đại ca, Liên tỷ, ăn đi, ngon lắm."
Huynh muội họ Diệp nhìn nhau cười.
Lục Tiêu Nhiên cũng bước vào, ôm quyền với Diệp Huyền, cười hỏi: "Không quấy rầy chứ?"
Diệp Huyền đáp: "Tất nhiên là không, mời Lục tiền bối ngồi."
Hai đứa bé ngoan ngoãn lùi sang một bên khi Lục Tiêu Nhiên ngồi xuống, ông ta nói: "Còn nửa ngày nữa là đến Đế Đô, chẳng hay tiểu hữu có người quen ở đó?"
Diệp Huyền lắc đầu.
Hắn hoàn toàn không quen biết ai ở Đế Đô cả.
Lục Tiêu Nhiên mỉm cười: "Đế Đô là nơi vàng thau lẫn lộn. Nếu tiểu hữu không chê, có thể tạm dừng chân ở nhà ta, sau khi gia nhập học viện Thương Mộc rồi thì đi ở thế nào do tiểu hữu quyết định, được chứ?"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Vậy xin làm phiền tiền bối."
Tục ngữ có câu "Thêm một người bạn là thêm một con đường", đối phương đã có lòng thì hắn còn từ chối làm gì?
Thấy Diệp Huyền đồng ý, nụ cười của Lục Tiêu Nhiên càng sâu thêm.
Ông ta là người đứng đầu một thành, sở hữu vô vàn quyền lực là điều tất nhiên, việc kết bạn với Diệp Huyền tất nhiên là vì tán thưởng tiềm lực của hắn.
Lục Tiêu Nhiên chỉ ngồi lại thêm chốc lát rồi dẫn nhóc béo Lục Minh đi, để lại Diệp Huyền và Diệp Liên trong phòng.
Diệp Liên nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên ca ca, thỏ thẻ: "Đại ca, có phải vì muội mà huynh từ chối làm Tham tướng không?"
Thấy Diệp Huyền nhìn sang, cô bé tiếp lời: "Muội có hỏi nhóc béo, hắn nói Tham tướng là một chức quan rất lớn. Là quan đấy đại ca! Vậy mà huynh lại từ chối, sao huynh khờ quá vậy?"
Diệp Huyền dịu dàng xoa đầu em: "Ta làm Tham tướng thì muội biết làm sao bây giờ?"
Diệp Liên nhìn hắn: "Muội là gánh nặng của huynh, đúng không?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Muội là người quan trọng nhất đời này của ta. Ta có thể làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể buông bỏ bất cứ thứ gì vì muội."
Hắn nắm chặt lấy tay cô bé: "Nếu không có muội, ta có thành Kiếm Tiên cũng vô nghĩa."
Hai dòng lệ chảy dài trên má Diệp Liên, cô bé không nói gì, chỉ ôm ghì lấy Diệp Huyền, chốc lát sau đã thiếp đi.
Diệp Huyền nhìn muội muội trên giường, mặt trầm như nước. Diệp Liên thích ngủ hơn trước kia nhiều lắm, tuy có Thiên Hỏa Noãn Ngọc giúp cô bé bớt lạnh nhưng tình hình cũng không thật sự tốt, vì sắc mặt cô bé càng lúc càng nhợt nhạt.
Diệp Liên ngày thường rất ít nói, nhưng Diệp Huyền biết đó là vì cô bé không muốn khiến hắn lo lắng.
Hắn nhẹ nhàng đắp mền cho muội muội rồi rời khỏi phòng, đi lên boong thuyền.
Đứng ở mũi thuyền, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa. Mặt trời đã sắp về Tây, nhuộm kín bầu trời bằng màu đỏ thắm như phủ lên tấm lụa đào, che phủ dãy Thiên Sơn bên dưới.
Sắp đến Đế Đô rồi!
"Tiểu hữu!"
Giọng nói của Lục Tiêu Nhiên truyền đến.
Diệp Huyền quay lại, nhìn thấy ông ta đã đi đến bên người với nụ cười trên môi: "Trông tiểu hữu như đang rất nóng lòng muốn đến Đế Đô."
Diệp Huyền gật đầu: "Tiền bối có thể kể ta nghe một chút về học viện Thương Mộc không?"
Lục Tiêu Nhiên gật đầu: "Học viện Thương Mộc không phải là một thế lực ở Khương Quốc như Túy Tiên Lâu mà trải rộng khắp nhiều quốc gia. Nguyên nhân mà họ được hoan nghênh nhiệt liệt như vậy, ngoại trừ các vị Đạo Sư mạnh mẽ ra và tài nguyên tu hành ra, chính là sự tượng trưng cho thân phận. Chỉ cần vào được học viện là sẽ có cái mác thiên tài, về sau đi đến đâu cũng được các thế lực khắp nơi mời chào."
Ông ta vừa nói vừa mỉm cười: "Người của học viện Thương Mộc đi đâu cũng được chào đón, thậm chí từ Hoàng thất. Đối với con cháu nhà bình dân, đây là lối tắt để đổi đời; đối với con cháu Hoàng thất và thế gia, thân phận của học viện chính là một loại bảo đảm cho họ. Hơn nữa, vào được đó rồi, họ có thể kết giao với rất nhiều thiên tài. Ngươi phải biết rằng, ở Đế Đô này, mạng lưới giao thiệp là quan trọng nhất!"
Diệp Huyền khẽ gật đầu rồi hỏi: "Vậy quốc sĩ An Lan Tú cũng từ học viện Thương Mộc mà ra?"
Không ngờ Lục Tiêu Nhiên lại lắc đầu: "An quốc sĩ thì không."
Diệp Huyền kinh ngạc: "Vì sao?"
Lục Tiêu Nhiên cười: "Viện trưởng đích thân tìm đến, đề nghị nàng ta gia nhập học viện, nhưng nghe nói đã bị từ chối."
"Từ chối ư?", Diệp Huyền sửng sốt: "Vì sao chứ?"
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu: "Vì học viện Thương Mộc không có vị Đạo Sư nào có thể dạy nàng ta cả! Nói đúng hơn là nàng ta có thể dạy dỗ người khác rồi, lại bảo gia nhập học viện thì chẳng phải hạ thấp quá ư?"
Diệp Huyền:...""
Lục Tiêu Nhiên lại nói: "Tuy không gia nhập nhưng học viện Thương Mộc vẫn tặng nàng ta chức danh Đạo Sư danh dự, tuy không có thực quyền nhưng những người khác trong học viện đều phải hành lễ khi gặp nàng ta, chỉ trừ viện trưởng và những vị quan trọng khác."
Ông ta khẽ dừng lại một thoáng: "Theo ta được biết, bối cảnh sau lưng An quốc sĩ cũng không hề đơn giản, nhưng đây lại không phải chuyện chúng ta nên quan tâm đến."
Diệp Huyền gật đầu: "Tiền bối, nghe nói học viện Thương Mộc có y sĩ tài ba nhất, có đúng thế không?"
Lục Tiêu Nhiên gật đầu: "Không dám nói là tài ba nhất, nhưng phương pháp điều trị của họ xem như là tốt nhất Khương Quốc ta, cho dù là ngự y ở Hoàng cung cũng thường xuyên đến thỉnh giáo, thậm chí còn có không ít ngự y xuất thân từ nơi ấy."
Những lời này khiến cõi lòng thấp thỏm của Diệp Huyền được trấn an. Hắn nhìn về phương xa, vượt qua dãy núi, dường như có thể thấy được đường nét mơ hồ của một ngôi thành cổ kính hùng vĩ.
Đế Đô!