• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Kiếm Tu?

Đương nhiên hắn không phải đại Kiếm Tu. Sở dĩ kiếm của hắn có thể tỏa ra ánh sáng chủ yếu là vì hắn thúc giục Nhất Kiếm Định Sinh Tử, mà việc toả ra ánh sáng là dấu hiệu đặc trưng của kiếm kỹ này.

Tuy bản thân hắn còn chưa đạt tới cảnh giới đại Kiếm Tu, nhưng cũng không còn quá xa nữa!

Linh kiếm trong tay Diệp Huyền tản ra ánh kiếm nhàn nhạt, gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại!

Mấy cường giả chạy đến trước mặt Diệp Huyền đều khựng lại, ánh mắt ai nấy đều đầy vẻ hoảng hốt và nghiêm nghị!

Mặc dù trong suy nghĩ của bọn họ, muốn làm Kiếm Tu rất khó, Kiếm Tu bình thường cũng không phải hiếm, nhưng đại Kiếm Tu thì lại khác.

Cả Khương Quốc có được bao nhiêu người chứ?

Số đại Kiếm Tu được ghi lại trong sách chỉ có hơn một trăm người, vậy mà thiếu niên trước mắt này còn trẻ như vậy đã là đại Kiếm Tu?

Thế lực kinh khủng cỡ nào mới có thể bồi dưỡng ra một đại Kiếm Tu trẻ tuổi như vậy chứ?

Lúc này, nữ tử che mạng đột nhiên nhìn sang hai thi thể dưới đất, nói: "Ném hai thi thể này ra cho chó ăn. Còn nữa, bắt kẻ vừa bỏ chạy lại, đánh chết rồi ném xuống thuyền bay!"

Dứt lời, nàng nhìn Diệp Huyền nói: "Thu xếp cho vị công tử này một gian phòng hạng nhất, chớ có thất lễ!"

Dứt lời, nàng ta quay lưng rời đi.

Trong phòng, những thị vệ cường giả kia đều hơi khom lưng với Diệp Huyền rồi xoay người rời đi. Một thị vệ cung kính nói: "Xin mời công tử đi theo ta."

Diệp Huyền hơi trầm ngâm một chút rồi dẫn Diệp Liên đi theo.

Thị vệ kia dẫn hai huynh muội đến một gian phòng hạng nhất. Bước vào trong, cả hai huynh muội đều hoàn toàn ngây dại.

Lớn!

Vô cùng lớn!

Gian phòng hạng nhất này ít nhất phải lớn gấp mười gian phòng lúc trước bọn họ ở, mà đồ đạc bên trong vô cùng xa hoa, bố trí bên trong chẳng khác nào một cung điện, ngay cả dưới chân cũng được trải một tấm da lông thú không biết tên, dẫm lên chỉ thấy rất mềm.

Thị vệ hơi thi lễ với huynh muội Diệp Huyền rồi lui ra ngoài.

"Oa!"

Diệp Liên kinh thán nhìn bốn phía: "Ca, gian phòng này lớn quá, muội phải ngắm cho kỹ mới được!"

Diệp Huyền nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Liên, khẽ cười không nói gì.

Hình như nghĩ tới chuyện gì đó, Diệp Liên ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Diệp Huyền hỏi: "Ca, vì huynh là đại Kiếm Tu gì đó nên bọn họ mới đối xử tốt với chúng ta như vậy sao?"

Diệp Huyền khẽ gật đầu.

"Vì sao vậy?", Diệp Liên không hiểu lắm.

Diệp Huyền cười nói: "Vì cuộc sống vốn thế!"

Diệp Liên còn muốn hỏi gì nữa, đột nhiên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ, Diệp Huyền quay lại nói: "Mời vào!"

Cửa mở ra, một nữ tử bước vào!

Chính là nữ tử váy tím che mạng lúc trước.

Nữ tử che mặt ngồi xuống, đưa tay mời: "Mời công tử ngồi!"

Diệp Huyền ngồi xuống đối diện với nữ tử. Diệp Liên ngoan ngoãn ngồi xuống cách đó không xa, tò mò nhìn nàng ta.

Nữ tử che mặt rót cho Diệp Huyền một chén trà, nói: "Đây là Tiên Trúc Tiêm, mời công tử nếm thử!"

Diệp Liên khẽ gật đầu nói: "Cô nương khách khí rồi."

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nước trà vào cổ họng vừa ngọt vừa mát, thoải mái dễ chịu vô cùng.

Trà ngon!

Diệp Huyền đặt chén trà xuống, nhìn nữ tử che mặt trước mặt, tự giới thiệu: "Tại hạ là Diệp Huyền, người Thanh Thành."

Nữ tử che mặt nhìn Diệp Huyền, nói: "Hàn Hương Mộng."

Diệp Huyền cười cười, không nói gì. Đối phương chỉ nói một cái tên, rõ ràng không muốn để lộ quá nhiều thông tin.

Hàn Hương Mộng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi nói: "Công tử còn nhỏ tuổi đã trở thành đại Kiếm Tu, chắc hẳn sư thừa là danh môn, không biết sư thừa của công tử ở nơi nào?"

Muốn thăm dò lai lịch đây!

Diệp Huyền lắc đầu mỉm cười.

Thấy vậy, Hàn Hương Mộng khẽ cau làn mi dày hỏi lại: "Công tử có ý gì?"

Diệp Huyền nhìn thẳng vào Hàn Hương Mộng, nói: "Hàn cô nương, thứ cho ta hỏi thẳng, cô nhìn vào bối cảnh để kết giao sao?"

Hàn Hương Mộng khép hờ hai mắt, rõ ràng nàng ta không ngờ dược Diệp Huyền sẽ hỏi như thế.

Diệp Huyền lại nói: "Hàn cô nương, kết giao với người khác quý ở chỗ chân thành, chứ không phải dùng tiểu xảo, càng không phải nhìn vào bối cảnh thế gia nhà người ta. Đương nhiên, nếu đây là quy tắc cô nương kết giao bằng hữu thì thứ cho ta không thể phụng bồi."

Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn Diệp Liên cách đó không xa, gọi: "Chúng ta đi!"

Diệp Liên ngoan ngoãn chạy theo bên cạnh Diệp Huyền.

Diệp Huyền nói đi là đi, không một chút do dự, nhưng hai huynh muội vừa ra đến cửa, Hàn Hương Mộng đột nhiên gọi lại: "Công tử, xin dừng bước!"

Diệp Huyền dừng chân, Hàn Hương Mộng khẽ nói: "Lúc trước là ta đường đột, công tử chớ trách."

Diệp Huyền quay sang nhìn Hàn Hương Mộng, đáp lời: "Hàn cô nương, chuyện giết người lúc trước, cô nương không tính toán với ta, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ, ngày khác tất sẽ báo đáp!"

Những lời này thực chất chính là ngầm tỏ ý xa cách.

Đương nhiên Hàn Hương Mộng cũng nghe ra được ý của Diệp Huyền, nhưng nàng ta cũng không giải thích gì mà chỉ khẽ gật đầu: "Sắc trời đã tối, công tử nghỉ ngơi sớm đi."

Thấy vậy, Hàn Hương Mộng khẽ cau làn mi dày hỏi lại: "Công tử có ý gì?"

Diệp Huyền nhìn thẳng vào Hàn Hương Mộng, nói: "Hàn cô nương, thứ cho ta hỏi thẳng, cô nhìn vào bối cảnh để kết giao sao?"

Hàn Hương Mộng khép hờ hai mắt, rõ ràng nàng ta không ngờ dược Diệp Huyền sẽ hỏi như thế.

Diệp Huyền lại nói: "Hàn cô nương, kết giao với người khác quý ở chỗ chân thành, chứ không phải dùng tiểu xảo, càng không phải nhìn vào bối cảnh thế gia nhà người ta. Đương nhiên, nếu đây là quy tắc cô nương kết giao bằng hữu thì thứ cho ta không thể phụng bồi."

Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn Diệp Liên cách đó không xa, gọi: "Chúng ta đi!"

Diệp Liên ngoan ngoãn chạy theo bên cạnh Diệp Huyền.

Diệp Huyền nói đi là đi, không một chút do dự, nhưng hai huynh muội vừa ra đến cửa, Hàn Hương Mộng đột nhiên gọi lại: "Công tử, xin dừng bước!"

Diệp Huyền dừng chân, Hàn Hương Mộng khẽ nói: "Lúc trước là ta đường đột, công tử chớ trách."

Diệp Huyền quay sang nhìn Hàn Hương Mộng, đáp lời: "Hàn cô nương, chuyện giết người lúc trước, cô nương không tính toán với ta, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ, ngày khác tất sẽ báo đáp!"

Những lời này thực chất chính là ngầm tỏ ý xa cách.

Đương nhiên Hàn Hương Mộng cũng nghe ra được ý của Diệp Huyền, nhưng nàng ta cũng không giải thích gì mà chỉ khẽ gật đầu: "Sắc trời đã tối, công tử nghỉ ngơi sớm đi."

Dứt lời, nàng ta quay người rời khỏi phòng.

Ngoài cửa phòng, một lão giả xuất hiện sau lưng Hàn Hương Mộng, lên tiếng hỏi dò: "Tiểu thư?"

Hàn Hương Mộng dừng chân lại, nói: "Không hổ là Kiếm Tu, tính tình không giống người thường."

Lão giả gật đầu: "Kiếm Tu vốn độc lai độc vãng, tính tình có hơi quái dị. Tiểu thư nói ra tên của mình trước đã là rất có thành ý rồi, thế mà tên nhóc này còn cảm thấy tiểu thư cao ngạo. Thật là..."

Hàn Hương Mộng lắc đầu nói: "Không sao. Tính tình kẻ này ngay thẳng, mặc dù khiến người ta hơi khó chịu nhưng vẫn hơn đám miệng nam mô bụng một bồ dao găm nhiều. Truyền lệnh của ta, trước khi bọn họ tới đế đô thì cứ ở lại phòng hạng nhất, dịch vụ hàng ngày cũng là hạng nhất, không được thất lễ!"

Dứt lời, nàng ta nhanh chóng rảo bước đi xa.

Trong phòng.

"Ca, đại Kiếm Tu lợi hại lắm sao?"

"Hẳn là rất lợi hại!"

"Không phải ca là đại Kiếm Tu sao?"

"Đương nhiên ca là đại Kiếm Tu, à, sắp rồi."

"Oa, ca gạt người ta..."

"Hừ... Muội biết quá nhiều, ca phải giết người diệt khẩu!"

"Hì hì, muội không sợ..."

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền dặm kín chăn cho Diệp Liên đã ngủ say rồi tiến vào tháp Giới Ngục.

Tu luyện!

Chỉ có cường giả mới được tôn trọng!

Hiện thực xã hội không giây phút nào không nhắc nhở hắn đạo lý này.

Hiện giờ hắn đã là đỉnh cao Khí Biến Cảnh, cũng là tiểu Kiếm Tu đỉnh phong, tốc độ, sức mạnh bản thân và năng lực phản ứng gần như đã đạt tới cực hạn.

Có thể nói, hiện giờ mặc dù hắn là Khí Biến Cảnh nhưng cường giả Ngự Khí Cảnh chưa chắc đã có thể địch lại hắn, còn xét trong cùng cảnh giới, tuy không thể nói vô địch nhưng chắc chắn là rất ít người có thể địch lại!

Nhưng hắn hiểu rất rõ, võ đạo như đi ngược dòng nước, không tiến tức lùi, bởi vậy hắn không dám lơ là chút nào.

Hiện giờ, nếu đối kháng với cái bóng, hắn đã có thể ngang sức cân tài với nó, nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ để hắn có thể hài lòng. Mục tiêu của hắn là đánh bại cái bóng!

Trong tháp Giới Ngục chỉ có một mình Diệp Huyền, mà hắn cũng quen ở một mình rồi. Còn về nữ tử thần bí, trong tình huống bình thường, nếu nàng ta không lên tiếng Diệp Huyền cũng sẽ không đi quấy rầy nàng t. Bởi vì hắn biết, chắc chắn đối phương sẽ không tán gẫu với mình.

Tu luyện rất buồn tẻ, cũng rất tịch mịch.

Sau hai canh giờ, Diệp Huyền ngừng lại, cầm kiếm đứng tại chỗ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Diệp Huyền nhìn Linh Tiêu kiếm trong tay mình rồi nói: "Tiền bối, vì sao lần nào đối luyện với cái bóng ta cũng có cảm giác như lần này đã là cực hạn hết sức rồi, nhưng đến lần đối luyện tiếp theo lại tiếp tục cảm thấy như thế. Tiền bối tăng cường thực lực của cái bóng sao?"

Một lát sau, giọng nói của nữ tử thần bí vang lên: "Ngươi có cảm giác này chứng tỏ lần nào ngươi cũng tiến bộ, còn về cực hạn, không có cực hạn. Nền tảng hiện tại của ngươi không tệ, nhưng cũng chỉ là xét trong phạm vi Thanh Thành và Khương Quốc thôi, nếu mở rộng tới các tông môn lớn ở nước lớn thì chỉ là người bình thường. Cho nên, hiện giờ ngươi dừng lại ở Khí Biến Cảnh một thời gian cũng tốt, đương nhiên không thể ngừng quá lâu. Chuyện của linh kiếm còn cần ngươi nghĩ cách giải quyết".

Diệp Huyền khẽ gật đầu nói: "Ta hiểu".

Hiện giờ việc hắn cần làm là phải tăng thực lực cùa mình trên mọi phương diện trước khi đạt tới Ngự Khí Cảnh.

Dừng tu luyện, Diệp Huyền tắm rửa một lát rồi đi nghỉ ngơi.

Tu luyện cũng phải có mức độ, nếu không chẳng khác nào tự sát.

Một canh giờ rưỡi sau, Diệp Huyền tỉnh lại.

Mà Diệp Liên cũng tỉnh.

Chẳng mấy chốc đã có người đưa bữa sáng tới. Đồ ăn phong phú, hai huynh muội ăn gần như sạch sẽ.

Cũng chịu thôi, nghèo khó quen rồi, chẳng mấy khi được ăn ngon như thế, đương nhiên không thể lãng phí.

Ăn xong, Diệp Huyền đưa Diệp Liên ra khỏi phòng, quay lại boong thuyền mây.

Lúc này thuyền mây đã bay lên không trung, cách mặt đất ít nhất mấy trăm trượng.

Trên boong thuyền đã có vô số người tụ tập, hai huynh muội đi tới đầu thuyền. Khu này chỉ có người của phòng hạng nhất mới có thể vào được, cũng có vị trí tốt nhất.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, xa xa dãy núi vờn quanh, thi thoảng có bóng chim bay từ trong núi ra.

"Oa!"

Diệp Liên đứng bên cạnh hưng phấn hô lên: "Ca, huynh xem, những ngọn núi kia đều bé tí".

Diệp Huyền nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Liên, sau đó ngẩng đầu nhìn xa xăm, ngắm núi xanh mây trắng đến thất thần.

Khi ở dưới mặt đất, phong cảnh hắn ngắm được cũng chỉ có hạn, nhưng hiện giờ bay giữa không trung, những gì hắn nhìn thấy hoàn toàn khác biệt.

Thanh Thành rất nhò, thế giới rất lớn.

Mình rất nhỏ, thiên địa rất lớn!

Thấy Diệp Huyền ngơ ngẩn, Diệp Liên lập tức im lặng. Cô bé biết rất có thể ca ca đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên bèn đi tới một góc cách đó không xa vịn vào lan can thở dài cảm thán: "Thật là đẹp quá!"

"Đúng là đồ nhà quê!"

Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vọng vào tai Diệp Liên. Cô bé quay đầu nhìn lại thì thấy một thằng nhóc đứng cách mình không xa, chừng tuổi như cô bé, ăn mặc cực kỳ lộng lẫy. Chỉ có điều thằng nhóc quá mập, hai mắt sắp bị đống thịt bịt kín không thấy đường nữa!

Diêp Liên nhìn đi chỗ khác. Cô bé cũng không muốn tìm phiền toái cho ca ca mình.

Nhưng thằng nhóc kia lại đi tới bên cạnh Diệp Liên, đánh giá cô bé một chút, rồi lên tiếng, giọng nói đầy vẻ xem thường: "Xem bộ y phục này của ngươi đi, lại còn có cả miếng vá nữa, chẳng lẽ ngươi không mua nổi một bộ y phục à?"

Diệp Liên đứng bên cạnh hưng phấn hô lên: "Ca, huynh xem, những ngọn núi kia đều bé tí".

Diệp Huyền nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Liên, sau đó ngẩng đầu nhìn xa xăm, ngắm núi xanh mây trắng đến thất thần.

Khi ở dưới mặt đất, phong cảnh hắn ngắm được cũng chỉ có hạn, nhưng hiện giờ bay giữa không trung, những gì hắn nhìn thấy hoàn toàn khác biệt.

Thanh Thành rất nhò, thế giới rất lớn.

Mình rất nhỏ, thiên địa rất lớn!

Thấy Diệp Huyền ngơ ngẩn, Diệp Liên lập tức im lặng. Cô bé biết rất có thể ca ca đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên bèn đi tới một góc cách đó không xa vịn vào lan can thở dài cảm thán: "Thật là đẹp quá!"

"Đúng là đồ nhà quê!"

Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vọng vào tai Diệp Liên. Cô bé quay đầu nhìn lại thì thấy một thằng nhóc đứng cách mình không xa, chừng tuổi như cô bé, ăn mặc cực kỳ lộng lẫy. Chỉ có điều thằng nhóc quá mập, hai mắt sắp bị đống thịt bịt kín không thấy đường nữa!

Diêp Liên nhìn đi chỗ khác. Cô bé cũng không muốn tìm phiền toái cho ca ca mình.

Nhưng thằng nhóc kia lại đi tới bên cạnh Diệp Liên, đánh giá cô bé một chút, rồi lên tiếng, giọng nói đầy vẻ xem thường: "Xem bộ y phục này của ngươi đi, lại còn có cả miếng vá nữa, chẳng lẽ ngươi không mua nổi một bộ y phục à?"

Diệp Liên thản nhiên nói: "Y phục này thì sao, mặc được là được. Có ca ca là đủ rồi!"

Thằng nhóc vỗ vỗ y phục của mình đắc ý nói: "Biết đây là cái gì chưa? Bộ y phục này được may từ da yêu thú linh hồ đấy, có thể mua được mười vạn bộ như của ngươi!"

Diệp Liên nhìn thoáng qua bộ quần áo của thằng nhóc rồi nói: "Không thèm. Ta có ca ca rồi!"

Thằng nhóc lại lấy ra một viên ngọc thạch sáng óng ánh long lanh, ánh mắt Diệp Liên lập tức bị nó thu hút.

Ngọc thạch thuần khiết không tì vết, rất đẹp!

Thấy Diệp Liên đã chú ý tới, thằng nhóc đắc ý nói: "Đây chính là linh ngọc tốt nhất đấy, đáng giá ngàn vàng, ngươi có không?"

Diệp Liên hừ một tiếng, trả lời: "Ta có ca ca!"

Thằng nhóc cả giận: "Có thể đừng có nhắc tới ca ca của ngươi nữa không?"

Diệp Liên mặc kệ thằng nhóc, chỉ ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, khẽ nói: "Ta chỉ có ca ca..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK