Xung quanh yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Khiêu chiến!
Diệp Huyền khiêu chiến Đại trưởng lão!
Cả Diệp phủ đều ngạc nhiên đến mức ngây người.
Ở Diệp phủ, người có thực lực mạnh nhất đương nhiên là tộc trưởng bế quan kia, thứ hai là trưởng lão hộ tộc Diệp Kình, mà Diệp Kình cũng không ở trong phủ, có nghĩa Đại trưởng lão là người mạnh nhất.
Mà bây giờ Diệp Huyền lại khiêu chiến với Đại trưởng lão!
Không biết tự lượng sức mình?
Có vài người cảm thấy thế, nhưng cũng có người cảm thấy có khi Diệp Huyền thật sự có thể đánh một trận.
Diệp Huyền từng là người được Diệp phủ tập trung bồi dưỡng, hơn nữa hắn cũng không sống thoải mái cả năm trong Diệp phủ như Đại trưởng lão, gần như mỗi ngày hắn đều sống trên lưỡi dao. Sự tàn nhẫn và hăng hái là thứ Đại trưởng lão không có.
Ở trong mắt người Diệp gia, tuy Diệp Huyền chỉ là Bất Tức Cảnh hạng năm, nhưng nếu liều mạng, hắn vẫn có chút phần thắng!
Đại trưởng lão ở đối diện nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ông ta không ngờ Diệp Huyền lại thách đấu mình!
Đồng ý hay không đây?
Không đồng ý, tin này truyền ra ngoài ông ta sẽ càng mất mặt hơn nữa! Chẳng những thế, uy danh của ông ta trong Diệp gia cũng sẽ giảm nhiều, e rằng sau này sẽ có người không phục.
Đồng ý?
Vừa nghĩ đến sức chiến đấu của Diệp Huyền, ông ta lại hơi do dự. Tuy cảnh giới của ông ta cao hơn Diệp Huyền, nhưng đã rất nhiều năm rồi không liều mạng với người khác, chỉ thỉnh thoảng luận bàn với người trong phủ, nhưng những lúc ấy đều có chừng có mực! Mà Diệp Huyền này thì khác, mỗi một lần ở bên ngoài đều là trận chiến sinh tử.
Ông ta hiểu rõ điều này có nghĩa là gì!
Hơn nữa, dù thắng Diệp Huyền, người ngoài cũng chỉ có thể nói là ông ta ỷ lớn hiếp nhỏ, còn nếu thua thì chẳng còn chút mặt mũi nào nữa. Khi đó, vị trí trưởng lão cũng khó giữ được!
Sắc mặt của Đại trưởng lão vô cùng u ám!
Diệp Huyền vốn dĩ đang ở bước đường cùng, nhưng lúc này, Diệp Huyền lại đẩy ông ta đến bước đường cùng!
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Không phải ta và ngươi còn có giao hẹn một tháng sao?"
Mọi người nhìn lại, Diệp Lang chậm rãi đi đến từ cách đó không xa!
Diệp Lang, bây giờ là Thế tử của Diệp phủ!
Đại trưởng lão đang định lên tiếng thì chợt trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin: "Diệp Lang… Cháu đã đến Khí Biến Cảnh rồi sao?"
Khí Biến cảnh!
Tất cả mọi người xung quanh đều thất thần.
Trong ánh nhìn của mọi người, Diệp Lang gật nhẹ đầu: "Cháu bất tài, cần tận mười ngày mới lên được Khí Biến Cảnh, có hơi chậm."
Nghe vậy, mọi người hít một hơi khí lạnh.
Như thế mà còn chậm à?
Phải biết rằng trước khi Diệp Lang tỉnh lại, hắn ta mới chỉ là Kiêm Tu Cảnh cấp bốn, mà lúc này mới chỉ mười ngày ngắn ngửi mà Diệp Lang này đã đạt đến Khí Biến Cảnh rồi! Tốc độ tu luyện này có thể nói là chưa từng có ở Diệp gia!
Nghe thấy lời Diệp Lang, Đại trưởng lão bỗng nhiên cười ha ha: "Trời phù hộ Diệp gia ta, ha ha…"
Mọi người trong phủ cũng vui mừng không thôi, với tốc độ tu luyện này của Diệp Lang, tương lai chắc chắn Diệp gia có thể trở thành gia tộc lớn đương thời!
Diệp Lang nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: "Ngươi có tư cách gì khiêu chiến Đại trưởng lão? Thắng ta rồi, ngươi mới có tư cách khiêu chiến. Giao hẹn sống chết của ta và ngươi chỉ còn chưa đến hai mươi ngày thôi, không phải sao?"
Diệp Huyền nhìn Diệp Lang, cười nói: "Ngươi xem ta này, suýt quên mất luôn rồi."
Nói xong, hắn nhìn về phía Đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, khi nãy đắc tội hơi nhiều. Ừ, đợi ta luận võ với cháu của ông xong rồi thỉnh giáo ông sau nhé, tạm biệt!"
Nói xong, hắn kéo Diệp Liên xoay người bỏ đi.
"Đợi đã!"
Lúc này, Đại trưởng lão giận dữ nói: "Ngươi giết một trưởng lão, chẳng lẽ chuyện này…"
Diệp Huyền đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào ông ta: "Đại trưởng lão, hay là bây giờ chúng ta đấu đơn luôn đi? Hoặc bây giờ cháu ông luận võ với ta cũng được, chẳng lẽ ông cháu các người sợ nên mới phái Diệp Khổ đến cố ý kiếm chuyện với ta, sau đó tìm cớ muốn đánh chết ta? Nếu là như thế, Đại trưởng lão hoàn toàn không cần tốn công như thế đâu, hai người cứ cùng tấn công, chắc chắn Diệp Huyền ta sẽ đánh không lại!"
"Ngươi!", Đại trưởng lão tức giận đến mức xanh cả mặt.
Lúc này, Diệp Lang lạnh lùng nhìn Diệp Huyền một cái: "Ngươi đi đi, hai mươi ngày sau, gặp nhau trên Sinh Tử Đài."
Diệp Huyền nhún vai một cái: "Đại trưởng lão, vẫn là cháu ông hiểu lý lẽ, ông đó, càng già càng lú lẫn rồi!"
Nói xong, hắn kéo Diệp Liên xoay người rời đi.
Đại trưởng lão giận tím mặt, như nghĩ đến điều gì, ông ta nhìn về phía mấy người Lý Mộc: "Các ngươi đúng là đồ ăn hại, thấy trưởng lão bị đánh cũng không ra tay giúp đỡ, người đâu, kéo ra ngoài đánh đến chết cho ta!"
Nghe vậy, sắc mặt mấy người Lý Mộc trở nên trắng bệch.
Đúng lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa chợt dừng lại, hắn xoay người nhìn về phía Đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, nhắc nhở thân thiện một câu, mấy người Lý Mộc này là thân vệ của tộc trưởng, tuy ông là Đại trưởng lão, nhưng tộc trưởng vẫn chưa chết, bây giờ ông động vào thân vệ của ông ấy, chuyện này…"
Nói đến đây, hắn vờ giật mình: "Chẳng lẽ Đại trưởng lão muốn ra tay với tộc trưởng… Ông…"
"Nhảm nhí!"
Đại trưởng lão giận dữ hét: "Diệp Huyền, ngươi mà nói thêm câu nào nữa, hôm nay dù lão phu có liều mạng cũng muốn giết chết ngươi!"
Diệp Huyền cười nói: "Đại trưởng lão bớt giận, ta chỉ nhắc nhở thôi, đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, nếu không ta sẽ vui vẻ lắm, à không đúng, là đau lòng lắm."
Nói xong, hắn kéo Diệp Liên bỏ đi.
Mấy người Lý Mộc nhìn Diệp Huyền, trong mắt đầy vẻ biết ơn, nếu không nhờ một câu của Diệp Huyền, e rằng hôm nay mấy người họ chết chắc.
Đại trưởng lão tức đến mức cả người đều run rẩy, người xung quanh hoàn toàn không dám nói một câu.
Như nghĩ đến điều gì đó, Đại trưởng lão đột nhiên nhìn về phía Diệp Lang: "Sao khi nãy không lập tức luận võ với cậu ta? Cần gì phải kéo dài đến hai mươi ngày sau?"
Diệp Lang nhìn đại trưởng lão, nói khẽ: "Vì cháu sắp đột phá lên Ngự Khí Cảnh rồi!"
Nghe vậy, Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó, ông ta kích động hỏi: "Thật ư?"
Diệp Lang gật nhẹ đầu: "Sắp đột phát rồi, nếu không khi nãy cháu đã giết chết hắn. Bây giờ không phải lúc thích hợp để ra tay, không thể vì một nhân vật nhỏ bé mà làm hỏng đến việc cháu đột phá được."
Đại trưởng lão vội gật đầu: "Đúng thế đúng thế, cứ để Diệp Huyền này sống thêm mấy ngày nữa đi, dù gì tên này cũng đã trở thành một phế nhân rồi!"
Diệp Lang gật nhẹ đầu: "Bây giờ hắn đã là chó cùng rứt giậu, khoảng thời gian này không nên kiếm chuyện với hắn, tránh người khác nói Diệp Lang cháu sợ hắn, cố ý cho mọi người đến tìm hắn gây sự, sau đó giết hắn!"
Đại trưởng lão nói với giọng điệu nặng nề: "Lần này là ta suy nghĩ không chu đáo, yên tâm, trong vòng hai mươi ngày, ta sẽ không cho người đến gây sự với hắn nữa."
Diệp Lang gật đầu: "Đúng rồi, lần này cháu tu luyện có lẽ sẽ cần rất nhiều linh thạch."
Đại trưởng lão hơi khó xử, linh thạch là một loại tinh thạch quý giá, bên trong có linh khí, Diệp gia cũng không có bao nhiêu. Không những thế, linh thạch bình thường chỉ cho tộc trưởng và Thế tử sử dụng, nhưng Diệp Huyền chưa từng dùng linh thạch, đương nhiên là vì bọn họ chặn lại.
"Có vấn đề gì sao?", Diệp Lang hỏi.
Đại trưởng lão lắc đầu: "Không thành vấn đề, nhưng e rằng không còn nhiều linh thạch nữa."
Diệp Lang cười nói: "Yên tâm, chỉ là Ngự Khí Cảnh thôi, cũng không cần bao nhiêu linh thạch".
Nghe vậy, Đại trưởng lão thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt!"
Diệp Lang ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nở nụ cười châm chọc, thầm nói trong lòng: "Thâm sơn cùng cốc… Nhưng tạm thời lợi dụng cũng được…"
…
Diệp Huyền kéo Diệp Liên về trạch viện của mình, vừa đến thì mấy người Lý Mộc cũng đã chạy tới.
Diệp Huyền nhìn bọn họ: "Đến chỗ ta lúc này sẽ không có lợi với các ngươi".
Từ sau khi hắn bị phế chức Thế tử, những huynh đệ từng vào sinh ra tử với hắn trước đây gần như đều biến mất. Vì những người kia đều hiểu rõ chủ nhân tương lai của Diệp gia sẽ không là Diệp Huyền hắn, mà là Diệp Lang kia.
Lý Mộc chắp tay với Diệp Huyền: "Diệp ca, cảm ơn chuyện khi nãy".
Diệp Huyền gật nhẹ đầu: "Các ngươi không ra tay, phải là ta cảm ơn các ngươi mới đúng, về đi, nếu bị người của Đại trưởng lão nhìn thấy thì các ngươi sẽ gặp phiền phức đấy".
Lý Mộc chần chừ một lát, sau đó nói: "Diệp ca, sau này có cần gì cứ dặn dò một tiếng, huynh đệ chúng ta sẽ không chối từ".
Nói xong, hắn ta dẫn mấy thị vệ xoay người rời đi.
Diệp Huyền lắc đầu, thấy hắn lắc đầu, Diệp Liên ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ca, huynh không tin tưởng bọn họ sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Nếu ca ca của muội mạnh, lời bọn họ nói khi nãy mới là thật, còn nếu yếu, không có cơ hội vươn mình, như vậy mọi thứ đều là giả thôi".
Diệp Liên nhìn Diệp Huyền, cực kỳ nghiêm túc nói: "Muội là thật, muội sẽ mãi mãi đứng về phía ca ca!"
Diệp Huyền cười ha ha, kéo Diệp Liên đi vào trạch viện của mình, vừa bước vào, người của Diệp Liên đã bắt đầu run rẩy dữ dội, không những thế, trên người còn có khí lạnh tản ra!
Diệp Huyền hoảng hốt, hắn vội bế Diệp Liên lên giường, sau đó lấy một cái bình bạch ngọc, đổ một viên đan dược màu trắng ra cho cô bé ăn vào, sau khi ăn đan dược, sắc mặt của Diệp Liên mới tốt hơn được một chút.
Diệp Liên từ từ mở mắt, tay phải của cô bé nắm chặt lấy tay Diệp Huyền, giọng nói nhỏ như muỗi: "Ca ca, muội... Muội cảm thấy có lẽ mình không sống được bao lâu nữa. Nếu… Nếu muội chết rồi, huynh mang tro cốt của muội theo bên người có được không? Muội muốn ở mãi bên cạnh huynh, huynh…"
"Không được nói bậy!"
Diệp Huyền đột nhiên quát lên, hắn trừng Diệp Liên một cái: "Muội không được chết, huynh chắc chắn sẽ không để muội chết, tin tưởng huynh, huynh nhất định sẽ chữa khỏi cho muội! Đợi huynh đạt đến Ngự Khí Cảnh, huynh sẽ dẫn muội đi Đế Đô, có được không?"
Nói đến đây, giọng nói của hắn dần dịu dàng hơn: "Huynh chỉ có một người thân là muội thôi, coi như vì huynh, muội phải cố gắng sống tiếp, có được không?"
Diệp Liên nhìn Diệp Huyền, nước mắt của cô bé cứ thế tuôn rơi.
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé: "Đừng khóc, khóc mãi xấu lắm, sau này còn phải lấy chồng nữa!"
Diệp Liên lắc đầu: "Không lấy chồng, muội chỉ thích mỗi ca ca thôi!"
Diệp Huyền cười bảo: "Đồ ngốc. Nào, để ta kể chuyện cho muội nghe… Lúc trước có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu…"
Mười lăm phút sau, Diệp Liên ngủ thiếp đi.
Nhìn Diệp Liên trên giường, sắc mặt Diệp Huyền rất nặng nề, vì gần đây thời gian cô bé ngủ ngày càng dài. Hơn nữa, đan dược trong bình ngọc của hắn cũng chỉ còn chưa đến ba viên!
Một lát sau, Diệp Huyền cất bình ngọc đi, hắn nhẹ nhàng đắp kín chăn cho Diệp Liên, sau đó tiến vào tháp Giới Ngục.
Tuy luyện!
Việc hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, mau chóng đạt đến Ngự Khí Cảnh, sau đó dẫn Diệp Liên đến Đế Đô. Ngoài ra Diệp phủ cũng muốn giết hắn, hai mươi ngày sau là luận võ sinh tử, không chỉ có mình phải chết mà muội muội cũng phải chết.
Diệp Huyền đang định tìm cái bóng kia để luyện tập, lúc này, giọng nói của nữ tử thần bí đột nhiên vang lên: "Ngươi có thể tu luyện cảnh giới ẩn rồi".
Diệp Huyền ngơ ngác: "Cảnh giới ẩn? Cảnh giới ẩn gì?"
Cô gái đáp: "Nhục Thân Cảnh chia làm cấp một đến cấp sáu, nhưng rất nhiều người đều không biết sau Khí Biến Cảnh cấp sáu còn có một cảnh là Kim Thân Cảnh, sau Kim Thân Cảnh mới là Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh".
Diệp Huyền hơi nhíu mày: "Kim Thân Cảnh? Tiền bối, sao ta chưa từng nghe nói thế?"
Nàng ta hờ hững trả lời: "Đã nói là cảnh giới ẩn rồi, người bình thường hoàn toàn không biết. Nếu ngươi đạt đến Kim Thân Cảnh, thực lực tổng hợp của ngươi ít nhất tăng gấp đôi, luyện không? Nếu không luyện, sau này đi tìm linh kiếm cũng có thể vượt qua cảnh giới này, bước thẳng vào Tiên Thiên Ngự Khí cảnh luôn".
Diệp Huyền hưng phấn hỏi: "Thực lực tăng lên gấp đôi? Thật sao?"
nữ tử thần bí đáp: "Đương nhiên!’
Diệp Huyền vội nói: "Luyện, ta luyện!"
nữ tử thần bí giảng giải: "Trong người ngươi đã có kiếm khí, tuy ngươi không thể truyền cái khí này ra ngoài, nhưng có thể sử dụng nó kích thích kinh mạch và ngũ tạng trong người. Lúc trước thân thể ngươi là ngoại tu, bây giờ là nội tu, nội ngoại cùng tu mới là hoàn hảo. Nhưng sẽ hơi đau đớn đấy".
Diệp Huyền vung tay, sảng khoái nói: "Một chút đau đớn đã là gì, ta bắt đầu đây".
Cô gái nói: "Được, rất đơn giản, chỉ cần thôi thúc những kiếm khí kia, để chúng nó tự động lan ra khắp người ngươi là được".
Diệp Huyền nghe theo, vừa ngồi xuống, hai mắt hắn đã trợn to lên: "A…"
Lúc này, Diệp Huyền cảm thấy trong người mình như bị mấy chục nghìn cây kim đâm vào vậy, suýt ngất đi.
"Tiền bối, đây mà là một chút đau đớn ư!"
"Đau lắm à? Ta còn tưởng chỉ đau một chút thôi…"
"Tiền bối, đừng nói là chưa từng có ai tu luyện cảnh giới ẩn này nhé!"
"Rất lâu trước đây có một người từng tu luyện, nhưng lúc đó chẳng mấy chốc hắn đã chết, ta cho rằng là nguyên nhân khác…"
"Ta…"
"Thấy nguơi đau đớn như thế, mà ta lại không thể giúp gì cho ngươi, chỉ có thể dùng nụ cười để bày tỏ sự áy náy của mình thôi. Hahaha…"
Diệp Huyền: "…"