• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Boong vân thuyền đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Lão giả áo xám trầm mặc không nói gì, thần sắc vẫn vô cùng bĩnh tĩnh, không rõ vui giận.

Đương nhiên trong lòng ông ta vẫn đang nóng như lửa đốt. Tuý Tiên Lâu chưa bao giờ bị đối xử như thế, mặc dù đang nổi giận nhưng ông ta cũng không dám phát tác.

Kiếm Tiên!

Nữ tử thần bí kia có thể là một vị Kiếm Tiên. Nếu quả là vậy, Tuý Tiên Lâu không thể chọc vào bừa bãi được.

Tuý Tiên Lâu có thể dốc tất cả sức lực để chống lại một vị Kiếm Tiên, nhưng chỉ là chống lại mà thôi, chưa kể không ai biết vị Kiếm Tiên này có bằng hữu hay không? Hay có thế lực lớn nào nữa không?

Dù không có bằng hữu, không có thế lực, nhưng chỉ một mình nàng ta thôi cũng đã có thể khiến cho Tuý Tiên Lâu sụp đổ!

Kiếm Tiên đó!

Người như vậy sức chiến đấu sẽ kinh khủng đến mức nào chứ!

Trên đời này, những kẻ không nên trêu chọc nhất, ngoài người hộ đạo của thiên địa ra thì chính là Kiếm Tu. Mà cực kỳ không dễ chọc chính là người hộ đạo Kiếm Tu.

Bởi vậy, dù nữ tử thần bí kia nói chuyện khó nghe cỡ nào đi nữa, lão giả áo xám cũng không dám nói gì.

Phải biết, tính tình Kiếm Tu vô cùng cổ quái, nếu ông ta dám nói một câu thôi, không chừng hôm nay cũng phải bỏ cái mạng già lại nơi này.

Lão giả áo xám không nghĩ nữa, nhìn thoáng qua Diệp Huyền. Hiển nhiên, hơn phân nửa nguyên nhân nữ tử thần bí kia ra tay lại là vì thiếu niên trước mắt đây.

Kiếm Tu vốn độc lai độc vãng, nhưng một khi có đệ tử thì không phải độc lai độc vãng nữa.

Đệ tử của một vị Kiếm Tiên!

Sắc mặt lão giả áo xám có hơi phức tạp. Ông ta vốn phải nên tận lực lôi kéo những người thế này, nhưng bây giờ lại ầm ỹ tới mức độ này đây.

Nghĩ tới đây, lão giả áo xám bèn đi tới trước mặt Diệp Huyền, đánh giá hắn một chút, rồi bấm ngón tay, một tấm thẻ màu tím xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: "Tiểu hữu, chuyện giữa ngươi và Tuý Tiên Lâu ta coi như đã qua rồi, đây là thẻ khách quý của Tuý Tiên Lâu ta. Chút tâm ý nho nhỏ, xin tiểu hữu nhận lấy."

Hàn Hương Mộng bên cạnh bất ngờ lên tiếng giải thích: "Đây là thẻ tím, có được tấm thẻ này, sau này nếu ngươi tới Tuý Tiên Lâu ta mua hàng đều được giảm giá năm mươi phần trăm. Ngoài ra, nếu ngươi tới bán đồ ở Tuý Tiên Lâu ta, Tuý Tiên Lâu sẽ hoàn toàn không thu bất kỳ phí thủ tục gì. Không chỉ vậy, tấm thẻ này còn có rất nhiều quyền lợi, sau này Diệp công tử sẽ biết."

Đương nhiên Diệp Huyền không từ chối. Hắn nhận lấy tấm thẻ tím rồi ôm quyền nói: "Vãn bối xuống dưới nghỉ tạm trước. Cáo từ!"

Dứt lời, hắn kéo tay Diệp Liên quay người rời đi.

Hai huynh muội Diệp Huyền đi rồi, Hàn Hương Mộng và lão giả bên cạnh chậm rãi quỳ xuống.

Lão giả áo xám chậm chậm khép hai mắt lại. "Ông nội con đã từng là thủ hạ của ta, đương nhiên, ta không coi y là thủ hạ, mà coi là huynh đệ. Con là cháu gái của y, cũng coi như nửa cháu gái của ta."

Hàn Hương Mộng hơi cúi đầu, không dám nói lời nào.

Lão giả áo xám lắc đầu: "Con là huyết mạch duy nhất của y, ta không muốn giết con, nhưng tạm thời con đừng tham dự vào chuyện ở Tuý Tiên Lâu nữa, quay về Đế Đô tự xem xét lại bản thân đi."

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Hương Mộng trắng bệch.

Nỗ lực suốt nhiều năm, lúc này đều tan thành bọt nước!

Lão giả áo xám nhìn thoáng qua con sông lớn bên dưới, tay phải chậm rãi siết chặt lại: "Kiếm Tiên... không ngờ đời này lại có thể nhìn thấy một vị Kiếm Tiên, nhưng lại là với phương thức này..."

Dứt lời, ông ta quay người, biến mất ở chân trời.

Trên boong vân thuyền, Hàn Hương Mộng nở nụ cười thê lương tự hỏi: "Ta sai rồi sao?"

Lão giả bên cạnh Hàn Hương Mộng trầm giọng nói: "Tiểu thư, thế sự vô thường, không nên tự trách mình quá."

Hàn Hương Mộng lắc đầu: "Nếu trước đó ta chân thành kết giao cùng hắn, với tiềm lực của người đứng sau lưng hắn, sau này ta muốn gia nhập vào vòng trung tâm của Tuý Tiên Lâu hẳn là dễ như trở bàn tay… Đáng tiếc, ta tính toán quá, lại bỏ qua cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của ta, thay đổi vận mệnh của gia tộc ta."

Lão giả hơi cúi đầu, không nói gì.

Hàn Hương Mộng đứng dậy, nhìn thoáng qua nơi chân trời xa xa: "Thôi được, hôm nay coi như một bài học."

Dứt lời, nàng ta quay người rời đi.

Diệp Huyền dẫn theo muội muội Diệp Liên về tới phòng của mình, là một gian phòng bình thường. Cả hai huynh muội đều không muốn ở phòng hạng nhất gì đó!

Trong phòng, sau khi dỗ dành Diệp Liên ngủ, Diệp Huyền bèn tiến vào Giới Ngục tháp. Vừa vào trong đó hắn đã phát hiện có gì không ổn!

Hắn phát hiện tầng thứ hai bỗng hơi nhúc nhích!

Phát hiện điều này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, hắn đang định nói chuyện thì giọng nói của nữ tử thần bí lại vang lên: "Hả giận chứ?"

Diệp Huyền thi lễ: "Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp!"

Nữ tử thần bí lạnh lùng nói: "Cứu giúp? Ngươi có biết vì sao ta lại ra tay không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Nữ tử thần bí nói: "Trước hết phải hỏi ngươi một câu. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết hậu quả nếu đánh kiếm kia ra không?"

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử thần bí nói: "Nếu lúc ấy ngươi không ra một kiếm kia, hôm nay ta sẽ không ra tay!"

Diệp Huyền ngây cả người, không hiểu lắm, hỏi lại: "Vì sao? Nếu ta không xuất kiếm, sự tình có thể lắng lại."

"Hừ!"

Giọng nói của nữ tử thần bí lạnh lùng vang lên: "Lắng lại sao? Làm người khéo đưa đẩy cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu người thân nhất bị đối đãi như vậy mà mình vẫn còn suy nghĩ đến hậu quả gì đó thì ngươi có tư cách gì mà cầm kiếm? Còn nữa, nếu ngươi không xuất kiếm kia ra, trong lòng ôm nỗi ấm ức, tâm kiếm đạo sẽ vỡ nát, cả đời này không có cơ hội trở thành một Kiếm Tu cường đại."

"Kiếm tâm vỡ nát? Vì sao vậy?" Diệp Huyền không hiểu lắm.

Nữ tử thần bí nói: "Kiếm Tu Kiếm Tu, chính là tu kiếm, cũng là tu tâm, mà bản tâm mới là "Tâm"Chân thật nhất. Một khắc này, ngươi muốn lấy lại công bằng cho muội muội, ngươi muốn giết người, nhưng nếu ngươi quá bận tâm đến hậu quả, vi phạm bản tâm, khéo đưa đẩy muốn lắng lại chuyện lần này, cũng chính là vi phạm bản tâm. Đương nhiên, chính ngươi có thể sẽ không cảm thấy làm vậy sẽ có ảnh hưởng gì, nhưng sự thật là kiếm của ngươi sẽ bị chính ngươi trói buộc, kiếm tâm sáng tỏ mà ngươi vừa đạt được cũng sẽ tiêu tán từ chớp mắt này."

Diệp Huyền cười khổ: "Tiền bối, nếu Kiếm Tu cứng rắn như vậy sợ là sẽ không sống được bao lâu!"

Nữ tử thần bí khẽ nói: "Đây chính là nguyên nhân vì sao trên thế giới này có ít Kiếm Tu như vậy, đặc biệt là Kiếm Tiên thật sự thì lại càng ít hơn! Đây cũng chính là điều mà ta đã nói với ngươi lúc trước, con đường kiếm đạo còn khó đi hơn ngươi tưởng tượng nhiều!"

Diệp Huyền hít sâu một hơi. Hiện giờ hắn đã có thể cảm giác được một chút.

Lúc này, nữ tử thần bí lại nói: "Ta vốn không thể ra tay. Ngươi có biết hậu quả của lần ra tay này không?"

Hậu quả?

Diệp Huyền ngây cả người, vô thức hỏi lại: "Hậu quả gì?"

Nữ tử thần bí nói: "Trước đó ta đã nói với ngươi, phong ấn của tháp này đã buông lỏng, mà lần này ta ra tay, mỗi một tầng phong ấn của tháp này đều bị ảnh hưởng, nói một cách đơn giản, những phong ấn kia sẽ được giải sớm hơn. Vào một thời điểm không xa, phong ấn tầng thứ hai sẽ được giải, nhiều nhất là bốn tháng đến sáu tháng, phong ấn tầng thứ hai sẽ hoàn toàn biến mất. Khi đó, nếu ngươi không tìm được đạo tắc, chắc chắn ngươi sẽ chết. Cũng đừng có nghĩ ỷ vào ta, nếu ta thay người ra tay đối phó với những thứ ở tầng thứ hai, tất cả phong ấn của tháp này đều sẽ buông lỏng, khi đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Còn nữa, ta sẽ không vì ngươi khiến cho phong ấn của tháp này bị huỷ. Ngươi hiểu chưa?"

Diệp Huyền trầm mặc một lát mới hỏi: "Hiện giờ tiền bối không thể ra tay sao?"

Nữ tử thần bí đáp: "Chí ít là trước khi ngươi tìm được đạo tắc thì ta không thể ra tay nữa, thậm chí không thể ra ngoài một lần nữa. Đương nhiên, dù có thể ra tay cũng sẽ không làm. Thứ cho ta nói thẳng, lúc trước ta ra tay là vì coi trọng việc ngươi dám rút kiếm đòi công bằng cho muội muội, cũng là muốn nhìn thấy đám người kia khó chịu, ngươi hiểu chưa?"

Diệp Huyền khẽ gật đầu "Ta hiểu!"

Hắn hiểu rõ người nhất định phải dựa vào chính mình, cũng vô cùng rõ ràng, người ta giúp mình một lần không có nghĩa là sẽ giúp lần thứ hai, mình cũng không có tư cách để người ta giúp lần thứ hai!

Người ta giúp mình một lần đã là ân tình quá lớn rồi!

Diệp Huyền hắn không phải loại sói mắt trắng, sẽ không cho rằng người ta giúp mình là chuyện đương nhiên, cũng sẽ không định sau này cứ có phiền phức là nhờ người ta ra tay!

Mình mạnh mới là lẽ phải!

Bởi vậy, hắn không có tí tâm lý ỷ lại nào, ngược lại, câu nói sau cùng của nữ tử thần bí lại khiến cho hắn hiểu ra một điều, chính là vạn sự đều phải tự dựa vào chính mình! Ký thác hy vọng lên người khác là không thực tế, cũng là ngu xuẩn!

Có điều, vấn đề của phong ấn này… Đạo tắc đạo tắc, muốn tìm được đạo tắc, hắn nhất định phải mau chóng đạt tới Ngự Khí Cảnh, thậm chí là Lăng Không Cảnh, bởi vị hiện giờ nữ tử thần bí đã nói hắn không đủ thực lực đi thu phục đạo tắc!

Thực là một chuyện phiền phức!

Diệp Huyền lắc đầu thở dài. Hiện giờ hắn đang gặp phải rất nhiều chuyện, chủ yếu nhất là bệnh của muội muội, sau đó là phong ấn của Giới Ngục tháp này.

Hắn đã cảm nhận được Giới Ngục tháp có gì đó không bình thường, cũng cảm giác được rõ ràng giọng nói của nữ tử thần bí có vẻ nghiêm trọng hơn. Hắn biết, nữ tử thần bí không nói đùa với hắn. Nếu phong ấn bị phá giải, chắc chắn nàng sẽ không vì hắn mà ra tay!

Hắn nhất định phải tự giải quyết việc này!

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, Diệp Huyền vội hỏi: "Tiền bối, kiếm tâm sáng tỏ là gì vậy?"

Hắn không quên, lúc trước hắn đã tiến vào một trạng thái cực kỳ huyền ảo.

Trầm mặc một lát, nữ tử thần bí mới giải thích: "Kiếm tâm sáng tỏ giống như một tấm gương vậy, bình thường ngươi không biết mình cao thấp thế nào, nhưng sau khi soi gương sẽ biết rõ mình trông ra sao. Mà kiếm tâm sáng tỏ cũng có đạo lý tương tự như vậy. Hiện giờ ngươi đã hiểu rất rõ phương hướng kiếm đạo của mình, cũng biết kiếm đạo của mình như thế nào. Nói đơn giản một chút là ngươi tự biết bản thân mình, tự nhận ra kiếm đạo của mình!"

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: "Cái này có ích không?"

Nữ tử thần bí nói: "Hình như ngươi quên một điều, lúc trước, vừa rồi ngươi thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử thân thể cũng không bị phản phệ quá lớn phải không?"

Nghe vậy, Diệp Huyền ngẩn tò te.

Đúng vậy!

Lúc trước hắn đã thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử nhưng bây giờ thân thể không thảm như trước kia, chỉ thấy hơi mệt chút thôi.

Giọng của nữ tử thần bí lại vang lên: "Kiếm tâm sáng tỏ chính là một loại tâm cảnh trong kiếm đạo. Sau này khi đối địch với kẻ khác, tất cả giả tượng và huyễn cảnh đều vô hiệu với ngươi. Đương nhiên, nếu thực lực của kẻ địch vượt xa rất xa ngươi thì lại là chuyện khác. Ngoài ra, tâm ngươi trong suốt, thì độ phù hợp với kiếm càng cao, thi triển kiếm kỹ cũng sẽ làm ít công to… Mệt rồi, không muốn giải thích mấy thứ đơn giản này với ngươi nữa, ngươi tự đối luyện thêm với cái bóng đi sẽ hiểu!"

Diệp Huyền:...""

Một lát sau, Diệp Huyền bắt đầu đi tìm cái bóng đối luyện.

Khi hắn ra kiếm thứ nhất, ngây ngẩn cả người.

Bởi vì cảm giác thực sự không giống lúc trước, không chỉ vậy, khi cái bóng ra kiếm thứ nhất, hắn lại tiếp tục ngẩn người. Bởi vì lần này hắn cảm thấy rất khác, hắn cũng không miêu tả được cảm giác này thế nào, nhưng nếu nhất định phải nói ra, thì hắn cảm thấy một kiếm này… đơn giản hơn.

Sau một khắc đồng hồ, Diệp Huyền ngừng lại.

Mà trước ngực cái bóng có cắm một thanh trường kiếm!

Thoáng một cái, cái bóng chậm rãi tiêu tán.

Diệp Huyền hơi cúi đầu, trầm mặc.

Một lát sau, hắn thu Linh Tiêu kiếm lại. Nhìn thanh kiếm trong tay, trầm mặc một hồi, hắn mới khẽ lẩm bẩm: "Giờ mới cảm thấy kiếm này là của ta…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK