• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Diệp Huyền phóng kiếm ra, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Ca..."

Mặc dù tiếng nói nhỏ như muỗi kêu nhưng lại khiến toàn thân Diệp Huyền run lên.

Hắn ngừng lại, xoay người chạy tới bên cạnh Diệp Liên, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô bé bằng đôi tay run rẩy.

Cả đời này hắn ra kiếm vì muội muội, cũng có thể thu kiếm vì muội muội!

Thấy Diệp Huyền không ra tay nữa, Hàn Hương Mộng và lão giả bên cạnh đều thở dài một hơi.

Chỉ cần Diệp Huyền ra tay thì sẽ không còn bất kỳ đường sống nào có thể cứu vãn được nữa.

Cũng may cô bé kia còn sống.

Nếu không, kết quả xấu nhất sẽ là Diệp Huyền chết, bọn họ cũng sẽ bị nghiêm trị, thậm chí còn bị thế lực sau lưng Diệp Huyền điên cuồng trả thù đến chết!

Dù là kết quả nào đi nữa thì cũng không phải kết quả mà bọn họ muốn!

Cố trưởng lão bên cạnh muốn chuồn đi nhưng lại bị lão giả bên cạnh Hàn Hương Mộng vỗ cho ngã xuống đất. Hàn Hương Mộng lạnh lùng liếc nhìn lão: "Chờ phán xét đi!"

Nghe vậy, sắc mặt Cố trưởng lão xám như tro tàn!

Bên cạnh, Diệp Huyền cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Diệp Liên. Thấy sắc mặt cô bé tái nhợt, người thiếu niên dù đã trải qua bao tổn thương cũng chưa từng rơi nước mắt lại đang khóc như mưa.

Diệp Liên nhìn Diệp Huyền, dịu dàng nói: "Ca, đừng khóc. Muội... Muội không đau lắm đâu, muội..."

Diệp Huyền ôm chặt Diệp Liên vào lòng, khóc như một đứa trẻ: "Là ca không tốt. Là ca không tốt..."

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn theo thằng nhóc mập mạp đi tới trước mặt Diệp Huyền: "Vị tiểu hữu này, ta có mang theo y sư bên cạnh, có thể để y xem thử cho không?"

Diệp Huyền vội vàng nói: "Được, được, đa... Đa tạ!"

Người đàn ông trung niên mỉm cười quay sang nhìn lão giả áo đen bên cạnh. Lão giả áo đen khẽ gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Liên, một lát sau khẽ nói: "Không sao. Đều là chút ngoại thương thôi, lão phu cũng đã chỉnh lại khớp cho tay cô bé này rồi, tĩnh dưỡng một thời gian là được. Chỉ có điều trong cơ thể cô bé có một luồng hơi lạnh, cái này... Lão phu chưa bao giờ thấy!"

Lão nhìn sang Diệp Huyền.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không sao, chỉ cần những chỗ khác không có vấn đề gì là được. Còn về hàn khí này sau này ta sẽ nghĩ biện pháp!"

Lão giả áo đen khẽ gật đầu, không nói gì nữa, lui sang một bên.

Diệp Huyền ôm quyền nói với người đàn ông trung niên kia: "Tại hạ Diệp Huyền, các hạ là..."

Người đàn ông trung niên cười nói: "Thành chủ Thiên Sơn Thành, Lục Tiêu Nhiên!"

Thành chủ!

Diệp Huyền hơi ngẩn ra, nhưng hắn lập tức ôm quyền đáp lại: "Về chuyện của tiểu muội, xin cảm tạ ngài."

Lục Tiêu Nhiên cười nói: "Việc nhỏ thôi."

Diệp Huyền khẽ gật đầu, cầm kiếm quay sang Cố trưởng lão cách đó không xa.

Thấy cảnh tượng này, Lục Tiêu Nhiên hơi ngẩn ra. Không chỉ ông ta, tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt. Tên này còn không bỏ qua sao?

Sắc mặt Hàn Hương Mộng cùng lão giả bên cạnh cũng trầm xuống. Lục trưởng lão này chính là trưởng lão Túy Tiên Lâu, mặc dù chỉ là một trưởng lão nhỏ ngoài lâu nhưng cũng là trưởng lão Túy Tiên Lâu đó!

Dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng không thể để cho Diệp Huyền giết người trước mặt mình! Nếu không, chẳng khác nào tát vào mặt Túy Tiên Lâu!

Diệp Huyền đi tới trước mặt Cố trưởng lão, Hàn Hương Mộng đứng trước mặt hắn ngăn lại: "Diệp công tử, việc này Túy Tiên Lâu ta sẽ xử lý, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ nghiêm trị lão ta, sẽ cho Diệp công tử một câu trả lời thỏa đáng. Lão..."

Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn Hàn Hương Mộng. "Cút xa một chút!"

Hàn Hương Mộng nhướn mày, đang định nói gì đó, Diệp Huyền đã đi tới trước mặt nhìn thẳng vào nàng ta mà nói: "Là ngươi bảo chúng ta vào đó ở, nhưng lão ta lại tới gây khó dễ cho hai huynh muội chúng ta, vậy mà ngươi không ngăn cản. Để ta đoán thử nhé, hẳn là ngươi muốn xem thử thực lực và bối cảnh thực sự của chúng ta, đồng thời nghĩ cách để chúng ta trở mặt với người này, để chúng ta lưỡng bại câu thương, sau đó ngươi làm ngư ông đắc lợi, phải không?"

Hàn Hương Mộng chậm rãi siết chặt hai tay, trong lòng hơi hoảng hốt.

Vì những gì Diệp Huyền đã nói chính là suy nghĩ của nàng ta!

Bên cạnh hai người, Cố trưởng lão cười to nói: "Ý của nàng ta chẳng phải đúng như thế sao? Chỉ là nàng ta đã đánh giá quá thấp tình cảm của ngươi với nha đầu kia, càng đánh giá thấp thực lực của ngươi. Nếu ta đoán không lầm, nàng ta định sẽ cứu mạng tiểu nha đầu kia rồi kết giao với ngươi, bán cho ngươi một nhân tình. Đáng tiếc, nàng ta đã tính sai, ha ha..."

Đúng lúc này, thanh kiếm Diệp Huyền đã xuyên thủng giữa hai lông mày Cố trưởng lão.

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe!

Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc. Đây là công nhiên khiêu khích Túy Tiên Lâu đó!

Sắc mặt Hàn Hương Mộng cũng tái đi.

Mọi chuyện còn chưa kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu!

Diệp Huyền thu kiếm lại, quay người đi tới trước mặt Diệp Liên nói: "Ca muốn tất cả những kẻ dám bắt nạt muội trên đời này đều không thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau!"

Diệp Liên ứa nước mắt.

Đúng lúc này, vân thuyền đột ngột dừng lại. Đối diện vân thuyền, một con tiên hạc rất lớn bay tới, sải cánh của nó phải lớn chừng mười trượng. Một người đàn ông trung niên nho nhã đứng trên lưng nó, tay cầm một cây quạt bằng bạch ngọc.

Trước mắt vô số người, tiên hạc hạ cánh xuống vân thuyền, một luồng kình phong mạnh mẽ đẩy vô số người liên tục lùi lại.

Người đàn ông trung niên chậm rãi bước xuống khỏi tiên hạc. Hàn Hương Mộng và lão giả bên cạnh biến sắc. Hai người không ngờ nổi người này lại tới, vội vàng thi lễ: "Xin chào Hàn lâu chủ!"

Nghe vậy, sắc mặt Thành chủ Thiên Sơn Thành Lục Tiêu Nhiên lập tức đanh lại.

Túy Tiên Lâu có chín tầng, mỗi một tầng lại có một vị lâu chủ, mà quyền lực của mỗi vị lâu chủ đều cực lớn, thực lực thâm sâu khó lường.

Mà vị Hàn lâu chủ này chắc hẳn chính là người chưởng quản tất cả sự vụ của Túy Tiên Lâu ở Khương Quốc, dù là Quốc chủ Khương Quốc nhìn thấy cũng phải giữ lễ ba phần!

Hàn lâu chủ khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua thi thể Cố trưởng lão cách đó không xa, nói: "Chết rồi sao?"

Hai người Hàn Hương Mộng không dám trả lời, hơi cúi đầu.

Hàn lâu chủ quay sang nhìn Diệp Huyền cách đó không xa, đánh giá hắn một chút, ánh mắt có vài phần kinh ngạc: "Nền tảng vững chắc như thế thật hiếm thấy. Chưa kể còn là một vị Kiếm Tu, lại có kiếm tâm sáng tỏ, coi như khó được. Không ngờ Khương Quốc này lại có nhiều nhân tài đến vậy!"

Dứt lời, y nhìn thoáng qua bốn phía, nói: "Chư vị, đây là việc tư của Túy Tiên Lâu ta, chư vị đi nghỉ ngơi đi!"

Nghe vậy, những người kia nào dám đứng ở đây nữa, đều vội vàng xoay người quay về phòng mình.

Mà thành chủ Thiên Sơn thành Lục Tiêu Nhiên đang nhìn Diệp Huyền cũng không tình không nguyên dẫn theo nhóc béo quay về phòng mình. Trên boong vân thuyền chỉ còn lại rải rác mấy người.

Hàn lâu chủ lại nhìn sang Diệp Huyền, nói: "Nơi bình thường không thể xuất hiện người như vậy. Nói thử xem, ngươi là người của thế lực phương nào? Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mà dám giết người của Túy Tiên Lâu ta?"

Diệp Huyền lắc đầu cười nói: "Sao nào? Nếu thế lực sau lưng ta lớn thì ta có thể sống sao?"

Hàn lâu chủ lắc đầu: "Không thể. Ngươi đã quang minh chính đại giết trưởng lão Túy Tiên Lâu ta. Đây là hành vi miệt thị Túy Tiên Lâu. Cho nên, chẳng cần biết ngươi là ai, sau lưng có ai, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết. Mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, Túy Tiên Lâu ta không thể khiến thể diện mình bị mất sạch trong chư quốc địa giới Thanh Châu được."

Dứt lời, dường như nghĩ tới điều gì, ông ta lại nói: "Ta hỏi thế lực sau lưng người là để quyết định xem có nên đuổi theo truy cứu trách nhiệm thế lực đứng sau lưng ngươi không, chứ không phải sợ thế lực sau lưng ngươi. Trong Khương Quốc này không có thế lực nào Túy Tiên Lâu ta không thể chọc nổi!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Thế lực?

Hắn nào có thế lực gì, sau lưng của hắn đến cái bóng quỷ cũng không có.

Nhưng hắn vẫn không hối hận vì lúc trước đã giết những kẻ kia.

Không có não ư? Xúc động ư?

Hắn thừa nhận mình không có não, cũng thừa nhận mình đã xúc động, nhưng nếu cho hắn lựa chọn lại một lần nữa, hắn cũng sẽ không chút do dự mà làm như vậy. Bởi vì nếu hắn không giết những kẻ kia, nhiều nhất là Túy Tiên Lâu sẽ trừng phạt bọn chúng một chút, thậm chí còn không trừng phạt, mà dù có trừng phạt đi nữa, mấy năm sau những kẻ kia sẽ sống vô cùng thoải mái!

Mà muội muội hắn lại phải chịu đánh vô ích sao?

Không!

Đánh hắn, hắn còn có thể vì muội muội mà nhịn, nhưng đánh muội muội hắn, Diệp Huyền chết cũng không đành lòng!

Hàn lâu chủ nhàn nhạt nói: 'Thế nào, không muốn nói hả?"

Diệp Huyền cười nói: "Không có thế lực gì. Thật, ta không lừa ngươi!"

Hàn lâu chủ nhắm mắt lại hỏi: "Không có cái gì ỷ vào mà ngươi dám giết người của Túy Tiên Lâu ta sao?"

Diệp Huyền nhìn thẳng vào người đàn ông nho nhã thâm sâu khó lường trước mắt này: "Túy Tiên Lâu ỷ thế hiếp người nên ta giết. Chỉ đơn giản vậy thôi."

Người đàn ông nho nhã kia cười khẽ, hỏi lại: "Ỷ thế hiếp người sao? Trên thế giới này kẻ mạnh là tất cả. Túy Tiên Lâu ta ỷ thế hiếp người, ngươi nhịn một chút, sau này sẽ đánh ra được một mảnh thiên địa của riêng mình. Nhưng vì xả giận mà chôn vùi tương lai tươi đẹp, ngươi ngu xuẩn lắm, biết không?"

Diệp Huyền ưỡn thẳng sống lưng: "Sống lưng của Kiếm Tu làm sao có thể cong?"

Người đàn ông nho nhã kia mỉm cười nói: "Kiếm Tu, điều này cũng đúng. Kiếm Tu mà yếu đuối thì cũng không phải Kiếm Tu. Được rồi, nếu ngươi đã nói sau lưng mình không có thế lực gì thì chỉ có thể một mình gánh chịu việc này."

"Ta... Ta sẽ chịu cùng ca ca."

Diệp Liên đột nhiên ôm lấy Diệp Huyền, gắt gao nhìn người đàn ông nho nhã kia: "Huynh muội chúng ta cùng gánh chịu!"

Hàn lâu chủ liếc nhìn Diệp Liên, cười nói: "Được, ta sẽ thành toàn cho hai huynh muội các ngươi."

Dứt lời, y nhìn sang lão giả cách đó không xa: "Treo thi thể hai người kia trên đầu vân thuyền, để cho mọi người trên đời đều biết kết cục của kẻ dám xúc phạm tới Túy Tiên Lâu ta, cũng cho người trên đời đều biết, Túy Tiên Lâu ta chính là muốn dùng thế khinh người, ai không phục, cứ tới thử xem!"

Dứt lời, y xoay lưng muốn rời đi.

Đúng lúc này, thanh kiếm bên hông Diệp Huyền đột nhiên rung động kịch liệt.

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Mà Hàn lâu chủ bỗng nhiên quay đầu nhìn lên đầu thuyền. Không chỉ Hàn lâu chủ, mấy người giữa sân cũng đều nhìn lên đầu thuyền.

Chẳng biết từ khi nào có một nữ tử xuất hiện trên đầu thuyền.

Nàng có mái tóc dài tới tận eo, thân mang váy trắng, quay lưng về phía mọi người, tay phải thả lỏng, giữa đầu ngón tay có hai vật một đen một trắng xoay tròn.

Nàng cứ như vậy đứng trên đầu thuyền nhìn xuống bên dưới vân thuyền, mặc cho gió mát khẽ thổi bay vạt áo mái tóc.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Người kia là ai?

Sắc mặt Hàn lâu chủ sa sầm xuống, bởi vì chính y cũng không phát hiện ra nữ tử này xuất hiện ở đó từ lúc nào.

Hàn lâu chủ đang định nói gì, đột nhiên nữ tử kia nói: "Ta tới để dạy dỗ ngươi biết cái gì gọi là ỷ thế khinh người, để cho Túy Tiên Lâu ngươi biết, đánh nhau chỉ dùng một đòn, nếu ra hai kiếm, coi như ta thua!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK