Những ánh mắt nhìn vào Diệp Huyền trên Sinh Tử Đài tràn ngập sự khó tin.
Tộc trưởng Diệp Thương bật dậy với gương mặt tái mét, hai tay siết chặt, cả người như vô hồn.
Đám người Đại trưởng lão thì đã hóa đá.
Kiếm Tu!
Sự tồn tại chưa một lần xuất hiện tại Thanh Thành!
Làm sao Diệp Huyền có thể là Kiếm Tu?
An Lan Tú còn đang muốn tiếp lời, Đại trưởng lão bỗng giận dữ quát lên: "Không thể nào! Tuyệt đối không! Ngươi không thể là Kiếm Tu được!"
Diệp Huyền bình tĩnh nhìn lão già đang phát điên kia: "Xin lỗi, nhưng ta thật sự là Kiếm Tu, con chó già nhà ông cứ tức chết đi!"
"Phụt!"
Những lời này khiến Đại trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi. Gương mặt ông ta méo mó vì phẫn nộ, vươn ngón tay ra chỉ vào Diệp Huyền.
Rồi như nghĩ đến gì đó, ông ta vội vàng quay sang Diệp Thương: "Tộc trưởng! Tuyệt đối không thể để hắn sống! Bằng không ngày sau hắn chính là đại họa của gia tộc ta!"
An Lan Tú nghe vậy thì khẽ cau mày: "Tâm tính ông kém cỏi quá đấy, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến hành vi như vậy!"
Lời bình phẩm của nàng ta khiến Đại trưởng lão khẽ biến sắc, còn toan mở miệng thì bị ngắt lời: "Ông còn dám nói thêm một chữ, ta sẽ lấy đầu ông."
Gương mặt Đại trưởng lão trắng bệch như tờ giấy, không dám hé răng nữa.
Bởi vì cách đó không xa, nhóm người Khương Niệm đang bắn những ánh mắt sắc như dao cạo về phía ông ta.
An Lan Tú không thèm đếm xỉa đến đám người họ Diệp mặt mày sưng xỉa nữa mà nhìn Diệp Huyền: "Xuất kiếm đi!"
Diệp Huyền hơi thi lễ, kiếm Linh Tiêu trong tay chỉ xéo xuống, cả người bất động.
An Lan Tú đứng đối diện hắn thấy vậy thì khẽ gật đầu, đoạn bước lên một bước. Cùng lúc ấy, Diệp Huyền cũng thoắt cái tiến lên như một luồng gió, Linh Tiêu chỉ thẳng vào nàng ta.
Chỉ một đường kiếm hết sức đơn giản, hết sức trực tiếp!
An Lan Tú thoáng nghiêng người, ngọn thương trong tay xiên lên, mũi thương chạm vào mũi kiếm, không lệnh một ly.
Choang!
Tiếng kim loại va vào nhau buốt óc vang vọng khắp bốn phía.
Diệp Huyền bị chấn động đẩy đến mép lôi đài, nhưng một khắc sau đó lại xuất hiện trước mặt An Lan Tú. Có điều lần này hắn còn chưa kịp xuất kiếm, ngọn thương của nàng ta chỉ còn cách chân mày hắn nửa tấc!
Bỗng vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trên gương mặt An Lan Tú, vì lưỡi kiếm trong tay Diệp Huyền cũng đã chặn lại mũi thương. Cho dù nàng ta có dừng lại hay không thì chiêu này cũng không thể giết được hắn.
Khóe miệng nàng ta nhoẻn lên: "Ý thức chiến đấu của ngươi rất cao!"
Lời vừa dứt, tay phải nàng ta khẽ nhấc, ngọn thương như con rắn độc xảo quyệt lia ngang bả vai Diệp Huyền với một góc độ quỷ dị vô cùng.
Gần như cùng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nương nhờ lực từ cú đâm của An Lan Tú mà lao về trước, hướng mũi kiếm vào tim nàng ta.
Dùng thương tổn đổi lấy cơ hội tấn công!
Nụ cười trên môi An Lan Tú càng lớn. Không ai kịp thấy nàng ta đã làm gì, chỉ thấy ngọn thương đã lật ngang đỡ lấy lưỡi kiếm.
Choang!
Lại một âm thanh chát chúa vang lên.
Thấy đường kiếm này không hiệu quả, Diệp Huyền lách mình sang phải như một bóng ma, sau đó bổ kiếm thẳng vào giữa chân mày An Lan Tú.
Một chiêu này dừng lại cách hàng mi thanh tú kia nửa tấc, bởi vì ngọn thương trong tay An Lan Tú cũng đã đặt ngay be sườn Diệp Huyền tự lúc nào. Ai cũng tưởng rằng trận chiến đến đây là kết thúc, không ngờ hắn bỗng buông kiếm ra, bắt lấy thương của An Lan Tú, thúc nó thật mạnh về sau hòng tấn công nàng ta.
Đôi mắt An Lan Tú nheo lại, chân phải nhấn một cái, cả người ngả về sau. Động tác này khiến Diệp Huyền còn đang nắm thương cũng bị lôi theo. Hắn thừa thế ôm choàng lấy An Lan Tú khiến nàng ta bất ngờ.
Trong mắt người khác, sau khi ôm An Lan Tú, Diệp Huyền không chút nể nang gì mà vật nàng ta xuống với một tiếng gầm trợ lực.
Ruỳnh!
Sinh Tử Đài cũng run rẩy khi hai ngươi cùng nhau nện xuống.
Rồi chỉ chớp mắt sau đó, một bóng người đã bay vọt ra khỏi lôi đài.
Người này chính là Diệp Huyền.
Hắn chậm rãi bò dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, nói với An Lan Tú: "Ta không cố ý xúc phạm!"
An Lan Tú nghiền ngẫm nhìn hắn một hồi, cười nói: "Hiểu mà, ta đây cũng là người tập võ, không yếu ớt như vậy. Vốn cho rằng kiếm thuật của ngươi không tệ, không ngờ khả năng cận chiến cũng tốt đến vậy, có lẽ ngươi đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử."
Diệp Huyền gật đầu, không giải thích gì.
An Lan Tú tiếp lời: "Lần tỉ thí này, ta có ưu thế về cảnh giới nên hơi không công bằng với ngươi. Ngày sau chúng ta tái chiến, thế nào?"
Diệp Huyền nhìn nàng ta, gật đầu: "Được!"
Người con gái trước mặt hắn thật sự là cao thủ, giao đấu với nàng ta được lợi hơn nhiều so với cái bóng kia.
An Lan Tú gật đầu vừa ý, đoạn như nghĩ đến gì đó mà cong cong ngón tay. Một miếng ngọc bội màu trắng lơ lửng trôi đến trước Diệp Huyền: "Nếu ngươi không biết đi đâu thì có thể đến học viện Thương Mộc ở Đế Đô. Đây là ngọc bội tùy thân của ta, ngươi có thể dùng để gia nhập học viện, xem như là ta tiến cử."
Diệp Huyền nghe vậy thì xúc động vô cùng, không hề từ chối mà nhận lấy ngọc bội, vì hắn thật sự cần phải vào học viện Thương Mộc để xin chữa bệnh cho muội muội.
Cất ngọc bội vào rồi, hắn ôm quyền: "Đại ân không thể cảm tạ hết bằng lời, Diệp Huyền xin mãi mãi khắc ghi việc này trong lòng."
An Lan Tú lắc đầu: "Ta chỉ mến mộ người tài mà thôi. Sau này gặp lại!"
Nói rồi nàng ta hào sảng rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Sau đó, tầm mắt của họ đều nhanh chóng đổ dồn về phia Diệp gia, nhất là đám người Khương Niệm, không ai là không mang vẻ khoái trá khi nhìn người khác gặp đau khổ cả.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ xinh đẹp đến từ Ngạn Thành bỗng đi đến ôm quyền với Diệp Huyền. Người đàn ông lên tiếng: "Diệp công tử, nếu có cơ hội, xin mời đến Viêm Thành, La Thành làm khách."
Họ vốn muốn lôi kéo Diệp Huyền, nhưng An Lan Tú đã đi trước một bước, tiến cử hắn vào học viện Thương Mộc, họ đành phải chọn kết giao.
Diệp Huyền cũng ôm quyền: "Nếu có cơ hội, nhất định sẽ đến."
Người đàn ông cười cười: "Quyết định vậy đi, sau này gặp lại."
Rồi họ cũng dời gót.
Đúng lúc ấy, Diệp Thương bỗng cao giọng hô to: "Người đâu, bắt Đại trưởng lão lại!"
Những người khác trong tộc sững sờ. Một tốp thị vệ nhanh chóng tiến đến trước Đại trưởng lão. Ông ta không tỏ vẻ gì, không phản kháng gì, chỉ mặc cho bọn họ tóm lại.
Ánh mắt nhìn Diệp Huyền của Diệp Thương mang theo sự do dự, một hồi sau mới mở miệng: "Diệp Huyền, từ bây giờ ngươi chính là Thế tử Diệp gia ta, cũng là Thế tử kế nhiệm, ngươi..."
"Thế tử ư?", Diệp Huyền cười nhạt: "Ông đây thèm vào cái chức ấy. Ta lặp lại lần nữa, từ giờ trở đi, Diệp Huyền đời này không còn là người của Diệp gia nữa!"
Sau đó quả quyết xoay người trở về phủ.
Những lời của hắn khiến sắc mặt đám người Diệp Thương trở nên xấu xí vô cùng.
Bọn họ biết, Diệp Huyền không còn là người của Diệp gia tương đương với việc gia tộc mất đi một siêu thiên tài, một thiên tài Kiếm Tu. Quan trọng nhất là hắn lại còn căm hận họ.
"Ha ha..."
Gia chủ Chương gia cách đó không xa bỗng nhiên phá ra cười: "Hay cho Diệp gia, ha ha... Ép một thiên tài tuyệt thế phải rời đi, các ngươi quả thật lợi hại, ha ha..."
Lý Ngọc cũng cười mỉa: "Đâu chỉ là thiên tài tuyệt thế, mà còn là Kiếm Tu! Theo ta nghĩ, thiên địa dị tượng kia ắt hẳn do Diệp Huyền này đưa đến, bằng không An quốc sĩ sẽ không đến tìm hắn. Buồn cười cho Diệp gia kia còn tưởng là Diệp Lang, thật là... cười chết ta rồi."
Thành chủ Khương Niệm không bình phẩm gì, nhưng nụ cười trên mặt lão đã đủ để nói lên hết thảy.
Diệp Thương tái mét, siết chặt tay phải, nhìn Khương Niệm: "Khương thành chủ, Lý gia chủ, Chương gia chủ, trước kia nhà chúng ta đã đắc tội các vị, còn..."
Chương Liệt vung tay ngắt lời lão ta: "Đắc tội? Họ Diệp các ngươi trước kia ra oai lắm mà, nào là đệ nhất thế gia Thanh Thành, lại còn đòi quyền khai thác núi khoáng quanh đây trong tận mười năm. Bây giờ thì thế nào? Muốn chúng ta bỏ qua à? Hừ, nằm mơ!"
Đoạn ông ta quét mắt nhìn từng người trong Diệp gia: "Lão phu tuyên bố tại đây, từ giờ phút này trở đi, phàm là người Diệp gia dám bước ra khỏi phủ nữa bước, Chương gia ta sẽ diệt trừ!"
Lý Ngọc cũng chêm vào: "Ta cũng vậy, người họ Diệp dám xuất hiện trong tầm mắt người họ Lý, giết!"
Nói rồi còn liếc sang Khương Niệm: "Khương thành chủ thấy thế nào?"
Thành chủ cười nhạt: "Ta đương nhiên theo phe Lý huynh và Chương huynh."
"Ha ha...", Lý Ngọc nghe vậy liền bật cười.
Người Diệp gia ai nấy đều xám cả mặt, không cần nói cũng hiểu gia tộc họ về sau đừng hòng ngóc đầu lên tại Thanh Thành nữa!
Gia chủ Diệp Thương bỗng hùng hổ đi đến trước Đại trưởng lão: "Đều tại lão chó già này!"
Một cái bạt tai như trời giáng nện xuống khiến ông ta ngã dúi dụi.
Những người khác trong tộc đều nhìn ông ta bằng ánh mắt căm thù, nếu không phải ông ta thì Diệp gia làm sao lại rơi vào tình cảnh này!
Đại trưởng lão bỗng phát điên mà cười: "Diệp Huyền nói không sai, Diệp gia một khi thất thế thì người còn không bằng chó, ha ha..."
Diệp Thương quắc mắt: "Phế bỏ đan điền, giam lão trong thủy lao đến hết đời!"
...
Diệp Huyền trở về phòng, đi đến mép giường nhìn Diệp Liên. Cô bé cũng lúng liếng nhìn lại rồi nhoẻn cười. Cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Diệp Huyền cũng cong môi.
"Đại ca!"
Diệp Liên bật dậy ôm ghì lấy ca ca.
Diệp Huyền lập tức cõng cô bé lên, rời khỏi phòng, rời khỏi Diệp phủ.
Hoàng hôn buông xuống.
Trong khoảnh sân của mình, Diệp Lang ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu tóc bù xù, vẻ mặt độc địa: "Diệp Huyền, chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu! Nỗi nhục hôm nay, ngày khác ta ắt trả lại gấp trăm lần!"
Vào giây phút ấy, một bóng người chợt xuất hiện sau lưng Diệp Lang, một tia sáng bạc lóe lên nơi cổ hắn ta.
Xoẹt!
Đầu Diệp Lang lìa khỏi cổ.
Người đứng sau hắn ta không ai khác ngoài Diệp Huyền.
Hắn nhìn thủ cấp lăn lông lốc dưới chân, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, trước giờ ta làm việc đều không để lại hậu hoạn."
Sau đó lặng lẽ rời đi.
Bên ngoài Thanh Thành, một thiếu niên cõng một bé gái chậm rãi bước qua cánh cổng.
"Đại ca ơi, sau này chúng ta không trở về Diệp gia nữa ạ?"
"Không về nữa."
"Vậy nhà chúng ta ở đâu?"
"Nơi nào có muội, nơi ấy chính là nhà của chúng ta."
"Khụ khụ... Đại ca, muội lạnh."
"Ta dẫn muội đi chữa bệnh ngay!"
"Nếu không chữa hết thì làm sao bây giờ?"
"Thì ta chết cùng muội!"
...