• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý cảnh!

Một cảnh giới mờ mịt hư vô nhưng thực sự tồn tại.

Trên thế gian có rất nhiều loại ý cảnh, như kiếm ý, thương ý, quyền ý, sát ý, chiến ý, vân vân. Mỗi một loại ý cảnh đều cực kỳ khó lĩnh ngộ, ví như kiếm ý, xét cả Khương Quốc hiện tại mới chỉ có một vị Tông Sư Kiếm đạo. Nói cách khác, cả Khương Quốc mới chỉ có một người lĩnh ngộ được kiếm ý.

Những ý cảnh này khó mà lĩnh ngộ được là vì căn bản không có phương pháp xác định nào để tu luyện được chúng, có thể lĩnh ngộ hay không chỉ có thể xem bản thân!

Nhưng một khi lĩnh ngộ được thì sức chiến đấu của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều, cũng có nghĩa bọn họ đã tiến vào một cấp độ khác!

Lúc này, Diệp Huyền đang có ý chí chiến đấu vô tận. Mà ý chí chiến đấu này không phải vì một cá nhân, cũng không phải vì muội muội, rốt cuộc là vì cái gì chính hắn cũng không thể nói rõ ràng.

Hắn chỉ biết là, đừng nói là trước mắt có mấy ngàn kỵ binh, dù là mấy vạn kỵ binh hắn cũng sẽ không lùi bước.

Chiến!

Diệp Huyền càng bước càng nhanh, hắn đi tới đâu, chiến ý tựa cuồng phong quét ngang tới đó, cuốn lên cát bụi mịt mờ, thành một cơn lốc bụi khổng lồ xung quanh Diệp Huyền.

Nhưng đối diện là mấy ngàn kỵ binh giáp đen, phần khí thế kia so ra khủng bố hơn Diệp Huyền vô số lần.

Nhưng ánh mắt Diệp Huyền không hề có sự sợ hãi, mà ngược lại, hắn càng bước nhanh hơn.

Sau lưng Diệp Huyền, A Ngư ngây ra nhìn thiếu niên đang bước dần tới đội ngũ kỵ binh giáp đen.

Khi Diệp Huyền còn cách đội kỵ binh giáp đen khoảng trăm trượng, một nam tử trung niên dẫn đầu đột nhiên dựng tay phải lên, một khắc sau, mấy ngàn kỵ binh giáp đen dứng lại.

Dừng cũng chỉnh tề đều tăm tắp, không hề lộn xộn.

Nam tử trung nguyên nhìn vào một nơi cách Diệp Huyền hơn trăm trượng, ở nơi đó có một nữ tử đang chậm rãi cưỡi ngựa đi tới.

Nàng mặc một bộ nhuyễn giáp màu bạc, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa sau đầu, bên hông đeo một thanh đao màu vàng. Nàng không có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, nhưng hai mắt sắc bén như đao. Nàng cứ thong thả cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía bên này, không nhanh không chậm.

Ngân giáp, kim đao!

Mấy ngàn kỵ binh giáp đen đều biến sắc.

Khắp cả Khương Quốc chỉ có một người thân mặc ngân giáp eo đeo kim đao, chính là vị Cửu công chúa được xưng là soái tài Khương Quốc kia.

Cũng chính là người mà Đường Quốc kiêng kỵ nhất!

Không chỉ Đường Quốc, phải nói là các quốc gia xung quanh đều kiêng kỵ!

Cửu công chúa Khương Quốc cùng An Lan Tú được xưng là tuyệt đại song kiêu của Khương Quốc, cả hai người đều là truyền kỳ!

Đứng trước mấy ngàn kỵ sĩ giáp đen, nam tử trung niên cầm đầu thu ánh mắt lại, nhìn Diệp Huyền cách đó không xa thật sâu rồi quay người dẫn theo mấy ngàn kỵ binh giáp đen biến mất nơi chân trời!

Đến nhanh, đi cũng nhanh!

Diệp Huyền ngơ ngác.

Bị mình dọa bỏ chạy sao?

Nghĩ vậy, Diệp Huyền không nhịn được mà hơi đắc ý. Đột nhiên giọng nói của nữ tử thần bí vang lên trong đầu hắn: "Ta đột nhiên phát hiện da mặt ngươi còn dày hơn cả đại địa!"

Diệp Huyền:...""

Đúng lúc này, nữ tử mặc giáp bạc đã đi tới trước mặt Diệp Huyền. Nàng thản nhiên nhìn hắn. Diệp Huyền cũng không ngốc, hiển nhiên hắn đã biết có lẽ những kỵ binh kia rút lui chính là vì nữ nhân này!

Diệp Huyền tò mò đánh giá nữ tử mặc giáp bạc một chút. Nàng không có dung mạo tuyệt sắc như An Lan Tú, nhưng trên người nàng lại có một loại khí chất đặc biệt mà hắn chưa bao giờ thấy. Đặc biệt là cặp mắt kia, như một thanh đao sắc bén, chính hắn cũng khó mà chống cự được đôi mắt sắc bén này. Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua một cái là biến mất!

Cả đời này chỉ có người Diệp Huyền hắn kính, chứ không có người Diệp Huyền hắn sợ.

Diệp Huyền không chút e sợ đối mặt với nữ tử kia.

Ánh mắt của hắn khác với nàng. Ánh mắt nữ tử mặc giáp bạc quá sắc bén, có tính xâm lược, khiến cho người ta không dám đối mặt. Mà ánh mắt của Diệp Huyền lại rất bình tĩnh, tựa như một gò núi mặc cho gió nhẹ phất qua.

Nữ tử mặc giáp bạc thu ánh mắt lại, nói: "Theo ta vào thành."

Nói xong, nàng quay lưng đi về hướng cửa thành xa xa.

Diệp Huyền nhún vai rồi nhìn sang A Ngư bên cạnh, nói: "Chúng ta đi thôi!"

A Ngư khẽ gật đầu, sau đó đi theo sát bên cạnh Diệp Huyền.

Nữ tử áo giáp bạc dẫn dầu, ba người đi tới trước cửa thành đóng thật chặt. nữ tử mặc áo giáp bạc nhìn thoáng cửa thành một cái, một khắc sau, một đạo tàn ảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện trước cửa thành, thoáng một cái cửa thành bị chia làm năm bảy mảnh, đạo tàn ảnh kia lặng lẽ lũi lại sau lưng nàng.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyền đanh lại.

Thực lực thật khủng khiếp!

Thực lực của người vừa rồi ít nhất là trên Lăng Không Cảnh!

Diệp Huyền nhìn lại nữ tử mặc giáp bạc một lần, ánh mắt tràn đầy tò mò không biết rốt cuộc nữ tử này là ai?

Nữ tử mặc giáp bạc đưa Diệp Huyền và A Ngư đi vào trong thành. Lúc này, Thành chủ Lưỡng Giới Thành cũng những binh lính kia lập tức lao đến. Tên Thành chủ mập mạp tức giận chỉ vào nữ tử mặc giáp bạc, hỏi: "Ngươi là người phương nào? Ngươi..."

Dứt lời, y nhìn xuống thanh đao vàng bên hông nàng.

Vừa thấy thanh đao này y đã ngây dại.

Một khắc sau, toàn thân y điên cuồng run rẩy, trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người, y chậm rãi quỳ xuống run run nói: "Xin... Xin bái kiến Cửu công chúa!"

Cửu công chúa?

Y vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều hóa đá!

Cửu công chúa!

Vị Thống soái trẻ nhất từ khi Khương Quốc thành lập tới nay, cùng với An Lan Tú, là một truyền thuyết của Khương Quốc!

Hàn Hương Mộng đứng gần đó cũng ngẩn ngơ, rồi vội vàng kéo lão giả đi tới trước mặt nữ tử mặc giáp bạc. Lục Tiêu Nhiên cũng ngây người mất một lúc mới vội vàng đi tới trước mặt nữ tử mặc giáp bạc, cung kính thi lễ: "Thành chủ Thiên Sơn Thành Lục Tiêu Nhiên xin ra mắt Cửu công chúa!"

Nữ tử mặc giáp bạc thoáng nhìn qua Lục Tiêu Nhiên: "Lục Thành chủ, mặc dù Lưỡng Giới Thành không phải nơi ngươi quản hạt, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là người Khương Quốc, lần này Đường Quốc xâm phạm, ngươi lại mặc kệ không hỏi tới, đáng phạt. Ta phạt ngươi năm năm bổng lộc, hậu sự của người chết trong thành đều do ngươi toàn quyền lo liệu."

Lục Tiêu Nhiên thi lễ thật sâu: "Thuộc hạ cam nguyện bị phạt!"

Hàn Hương Mộng đi tới trước mặt nữ tử mặc giáp bạc thi lễ: "Hàn Hương Mộng của Tuý Tiên Lâu xin ra mắt Cửu công chúa!"

Nữ tử giáp bạc thản nhiên nhìn Hàn Hương Mộng, nói: "Lúc trước, nếu ngươi chịu đứng ra nói hai câu vì bách tính trong thành, bổn soái đảm bảo trong Tuý Tiên Lâu ngươi sẽ một bước lên mây. Đáng tiếc, thân là người Khương Quốc mà không có lấy một chút tấm lòng vì quốc gia, người như vậy có tư cách gì trở thành người Khương Quốc ta? Kể từ bây giờ, ngươi không phải người Khương Quốc ta nữa. Nếu Tuý Tiên Lâu dám để cho ngươi chưởng quản việc của Tuý Tiên Lâu ở Khương Quốc, ta sẽ là người thứ nhất không tha cho ngươi!"

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Hương Mộng trắng bệch!

Vốn ban đầu nàng ta vẫn còn ôm một tia hy vọng. Bởi vì Tam lâu chủ lúc trước để nàng ta tới Đế Đô thực ra là cho nàng ta cơ hội, nhưng hiện giờ, một câu vừa rồi của nữ tử kia đã chặt đứt mọi cơ hội của nàng ta!

Tuý Tiên Lâu sẽ không vì nàng ta mà trở mặt với một người quyền thế ngập trời, bởi vì nàng ta không đáng!

Nữ tử mặc giáp bạc quay sang nhìn Thành chủ và một đám binh sĩ Lưỡng Giới Thành đang quỳ cách đó không xa, nói: "Đường Quốc đột kích, Thành chủ Lưỡng Giới Thành sợ chết không ra, mặc cho dân chúng trong thành bị đồ sát, tội không thể tha, phải phạt lăng trì. Tất cả binh sĩ còn lại phạt năm mươi trượng, sau khi dưỡng thương tốt sẽ sắp xếp làm đội cảm tử, sau này khi giao chiến cùng Đường Quốc lập được công có thể miễn được tội hôm nay. Đưa tất cả đi!"

Nghe vậy, Thành chủ Lưỡng Giới Thành lập tức ngất đi.

Giọng nói của nữ tử mặc giáp bạc vừa dứt, mấy người áo đen đã lặng lẽ xuất hiện trong sân kéo Thành chủ và đám binh lính kia xuống.

Nữ tử mặc giáp đen quay người nhìn Diệp Huyền: "Lúc trước, trong thành không một ai dám đánh, ngươi lại dám. Vì sao?"

Diệp Huyền nhìn thẳng vào nàng, đáp: "Mặc dù ta không phải người Lưỡng Giới Thành, nhưng ta là người Khương Quốc, thấy đồng bào mình bị sỉ nhục như vậy thì nhịn không nổi, cho nên đã ra tay!"

Nữ tử mặc giáp bạc khẽ gật đầu, trong ánh mắt có một tia tán thưởng: "Nếu nam nhi Khương Quốc ta đều như ngươi, chỉ là một Đường Quốc thì có gì cần phải sợ? Nhập quân theo ta, làm một tham tướng, thế nào?"

Nghe vậy, Hàn Hương Mộng và Lục Tiêu Nhiên bên cạnh đều biến sắc.

Cửu công chúa này coi trọng Diệp Huyền!

Vừa vào trong quân đã làm tham tướng, đãi ngộ này quá tốt ấy chứ1

Nên nhớ, tham tướng là có tới trăm binh sĩ dưới quyền đó.

Tham tướng?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó lắc đầu.

Từ chối!

Lục Tiêu Nhiên đứng bên cạnh muốn nói gì đó lại thôi. Phải biết, nếu Diệp Huyền đồng ý thì có nghĩa từ nay về sau, sau lưng Diệp Huyền đã có Cửu công chúa, đây là một cơ duyên to lớn đó!

Hàn Hương Mộng cũng hơi kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ tới việc sau lưng Diệp Huyền có một vị Kiếm Tiên thì nàng thấy cũng bình thường.

Tên này há lại để ý tới một chức tham tướng sao?

Thấy Diệp Huyền từ chối, nữ tử mặt giáp bạc hỏi lại: "Không muốn sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, hiện giờ không muốn gia nhập quân đội."

Cửu công chúa khẽ gật đầu, nói: "Ta không ép ngươi, nhưng niệm công ngươi hôm nay, vị trí này ta vẫn tạm thời giữ lại cho ngươi. Sau này nếu ngươi có ý, lúc nào cũng có thể vào quân đội của ta."

Dứt lời, nàng định quay lưng rời đi.

Đúng lúc này, A Ngư vẫn đứng một bên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cửu công chúa: "Thảo dân xin được gia nhập quân đội!"

Cửu công chúa nhìn thoáng qua A Ngư một cái, hỏi: "Ngươi có biết gia nhập quân đội khổ thế nào không?"

A Ngư siết chặt hai nắm tay: "Khổ thế nào thảo dân cũng không sợ!"

Cửu công chúa nhìn A Ngư một lúc lâu rồi gật đầu nói: "Đi theo ta đi!"

Dứt lời, nàng cưỡi ngựa rời đi.

A Ngư đứng dậy, quay sang nhìn Diệp Huyền: "Nhớ kỹ, ta tên A Ngư!"

Dứt lời, nàng ấy quay lừng đuổi theo nữ tử áo giáp bạc.

"Ca!"

Lúc này, Diệp Liên chạy tới bên cạnh Diệp Huyền, ôm chặt lấy cánh tay hắn, chỉ sợ Diệp Huyền không thấy mình.

Diệp Huyền vỗ nhẹ nhẹ cánh tay nhỏ của Diệp Liên, cười nói: "Không có việc gì. Ca không sao!"

Dứt lời, hắn quay sang nhìn Lục Tiêu Nhiên: "Lục tiền bối, người vừa rồi kia chính là Cửu công chúa Khương Quốc ta sao?"

Lục Tiêu Nhiên gật đầu: "Chính là nàng!"

Nghe vậy, Diệp Huyền quay đầu lại liếc nhìn cuối con đường xa xa.

Cửu công chúa!

Đương nhiên hắn cũng đã từng nghe qua danh tiếng của người cùng được xưng là tuyệt đại song kiêu với An Lan Tú.

Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, Diệp Huyền bèn hỏi: "Lục tiền bối, tòa thành này là nơi trọng yếu của nước ta, vì sao nước ta không phái trọng binh trấn thủ?"

Lục Tiêu Nhiên bên cạnh Diệp Huyền khẽ đáp: "Trước đó nước ta và Đường Quốc có ký hiệp nghị đình chiến, cũng vì không muốn mâu thuẫn giữa hai nước càng lớn hơn. Bởi vậy bên trên một mực không phái trọng binh tới đây trấn thủ. Bởi vì một khi phái trọng binh tới đây tức là muốn khai chiến rồi. Nhưng nước ta yếu đuối và nhượng bộ như vậy chỉ đổi lấy Đường Quốc được một tấc lại tiến một thước. Hiện giờ Cửu công chúa tới đây rồi, sợ là chiến tranh sẽ tới sớm thôi."

Chiến tranh ư?

Diệp Huyền chưa từng trải qua, nhưng hắn hiểu rất rõ. Nếu khai chiến sẽ có rất nhiều người chết đi.

Nếu có thể thì đừng đánh vẫn tốt hơn.

Sau nửa canh giờ, đám người leo lên vân thuyền, vân thuyền khởi động cưỡi gió mà đi, sau lưng, Lưỡng Giới Thành càng lúc càng nhỏ…

Mà Đế Đô, càng ngày càng gần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK