Cả viện lặng ngắt như tờ.
Nỗi sợ hãi và khiếp đảm xâm chiếm vẻ mặt đám con cháu Diệp gia.
Ai trong gia tộc cũng biết Diệp Huyền yêu thương muội muội vô cùng, có gọi là cuồng muội cũng chẳng sai, nhưng chẳng ai ngờ rằng hắn có thể làm ra chuyện như thế này vì muội muội!
Diệp Phong này cũng là cháu trai của Đại trưởng lão, là đường đệ ruột của Diệp Lang, vậy mà Diệp Huyền nói giết là giết.
Diệp Huyền không để tâm đến đám con cháu còn lại mà lao thẳng đến phòng thuốc Diệp gia, vừa khéo gặp một ông già đang đi ra.
Người này là Diệp Kình, trưởng lão trông coi phòng thuốc trong phủ, thấy hắn đến thì lập tức nhíu mày: "Diệp Huyền, ngươi định làm gì?"
Diệp Huyền đi đến trước tủ thuốc, ánh mắt lướt qua một lượt rồi nhanh chóng dừng lại tại một hộc tủ nọ, nhưng khi kéo ra thì phát hiện bên trong trống rỗng.
Sắc mặt hắn lạnh đi, quay phắt về phía Diệp Kình: "Dưỡng Thần đan."
Đôi mắt Diệp Kình nheo lại: "Lão phu đã cất nó đi rồi. Diệp Huyền, gia tộc không còn cung cấp thuốc cho muội muội ngươi nữa, ngươi...."
Diệp Huyền không nói gì, bỗng nhiên chộp lấy cái cân to bằng nắm đấm trên quầy thuốc bên cạnh ném thẳng vào người Diệp Kình.
Ông ta biến sắc, cuống quít lách mình né tránh cái cân, nhưng sau đó lại toát hết mồ hôi khi thấy Diệp Huyền bất thình lình hiện trước mặt với nắm đấm đang trên đà vung thẳng vào đầu ông ta.
Vô cùng đơn giản, vô cùng trực tiếp.
Diệp Kình phát hoảng, vội vàng đáp trả bằng tay phải.
Uỳnh!
Một âm thanh trầm thấp vang lên khi hai nắm đấm chạm nhau.
Diệp Kình lảo đảo, không ngừng thối lui về sau cho đến khi va vào góc tường. Diệp Huyền và nắm đấm của hắn lại xuất hiện trước mặt ông ta, mục tiêu lần này vẫn là đầu.
Đồng tử Diệp Kình co rút lại, hốt hoảng la lên: "Ta cho! Ta cho ngươi!"
Nắm đấm của Diệp Huyền dừng lại khi chỉ còn cách mặt ông ta có mấy tấc.
Diệp Kình nhìn thiếu niên trước mặt mà kinh hãi vô cùng. Ông ta tuy không thường xuyên chiến đấu nhưng cũng đã lên đến Khí Biến Cảnh, mà Diệp Huyền - theo hiểu biết của ông ta - thì chỉ mới đến Bất Tức Cảnh cấp năm mà thôi. Vậy mà chỉ mới qua một hiệp giao tranh, ông ta đã thua hoàn toàn!
Sức mạnh của Diệp Huyền quá khủng khiếp!
Diệp Kình thấy Diệp Huyền đưa tay ra thì khẽ biến sắc nhưng không dám giở trò gì nữa, vội vàng đặt một chiếc bình ngọc trắng vào tay hắn.
Diệp Huyền mở nó ra, thấy bên trong chỉ có 15 viên Dưỡng Thần đan.
Thấy đôi mày hắn cau lại, Diệp Kình vội vã giải thích: "Diệp Huyền, loại đan này quý giá vô cùng, Thanh Thành không có, chúng ta phải đặt mua từ bên ngoài về. Đây là số lượng còn dư lại từ lần trước."
Diệp Huyền im lặng một hồi rồi cất bình vào, hỏi: "Ta liều mạng vì gia tộc bao nhiêu năm qua, bây giờ lấy chút thuốc này không tính là quá trớn chứ?"
Diệp Kình chỉ nhìn hắn mà không hé răng.
Diệp Huyền cũng không rề rà nữa, định xoay người rời đi, không ngờ lại nhìn thấy Đại trưởng lão dẫn theo một đám trưởng lão khác bao vây bên ngoài.
Hiển nhiên họ đã biết chuyện hắn nổi điên giết người.
Đôi mắt Đại trưởng lão xoáy vào người Diệp Huyền: "Cháu ta chỉ nói vài câu, ngươi cần gì phải giết nó?"
Diệp Huyền chậm rãi đi đến trước mặt ông ta: "Ông không biết dạy cháu thì để ta dạy hộ."
Hắn lẳng lặng nhìn đôi tay Đại trưởng lão chậm rãi siết lại, tuy gương mặt vẫn lạnh nhạt nhưng trong mắt đã tỏa sát khí.
Bỗng Đại trưởng lão gằn giọng quát lên: "Giết nó cho ta!"
Mấy người thị vệ trong phủ sấn sổ về phía Diệp Huyền.
Khóe môi hắn nhếch lên, chân khẽ nhấc, cả người biến mất. Khi chưa ai kịp nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, tên thị vệ đi đầu đã bay ra xa mấy mét.
Không dừng lại ở đó, Diệp Huyền tung người lên, chân như một chiếc roi quét về phía tên thị vệ vừa nhào đến khiến gã cũng gia nhập hàng ngũ bị đá văng với một tiếng rầm.
Sau đó, hắn không chần chừ mà xông đến mục tiêu kế tiếp: Đại trưởng lão!
Gương mặt Đại trưởng lão méo mó vì lửa giận, bước lên tung chưởng.
Diệp Huyền lập tức đáp lễ bằng nắm đấm.
Ầm!
Đấm vừa chạm chưởng, Đại trưởng lão đã bị chấn động, không ngừng lui về mười bước, nhưng Diệp Huyền không suy suyển dù chỉ một bước.
Ông ta khiếp sợ nhìn hắn: "Sao có thể? Đan điền của ngươi đã vỡ nát, lấy đâu ra sức mạnh này?"
Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi nheo mắt: "Làm sao ông biết chuyện đó?"
Đại trưởng lão chỉ nhìn hắn chằm chằm mà không nói gì nhưng Diệp Huyền đã hiểu.
Kẻ bí ẩn đánh lén hắn chắc chắn là do ông ta phái đến!
Vào lúc sát ý trong mắt hắn dâng lên ngùn ngụt, một giọng nói đã cắt ngang: "Diệp Huyền, ngươi đi đi!"
Mọi tầm mắt đổ dồn vào người vừa lên tiếng: Diệp Lang.
Diệp Huyền lạnh lùng liếc hắn ta một cái rồi lập tức bỏ đi, không hề dây dưa nữa.
Thị vệ đứng gần đó cũng không cản hắn lại mà chỉ nhìn Diệp Lang.
Đại trưởng lão đứng bên cạnh hắn ta hỏi với vẻ khó hiểu: "Diệp Lang, cho dù cháu và nó có hẹn tỉ thí, nhưng... Nhưng nó đã giết anh họ cháu, việc này..."
Diệp Lang ngắt lời ông ta: "Ông cứ yên tâm, hai ngày sau cháu sẽ giúp ông trả thù."
Hai tay Đại trưởng lão siết chặt, mặt tái xanh, không nói nên lời.
Diệp Lang cười: "Cháu biết tên phách lối càn rỡ ấy đáng chết, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Hai ngày sau, ông hãy loan tin cho mọi người ở Thanh Thành đến xem tỉ thí. Cháu muốn dùng trận chiến này để vang danh!"
Đại trưởng lão không khỏi nhíu mày: "Cháu có ý gì?"
Nụ cười trên môi Diệp Lang vẫn không tắt: "Chỉ có khuếch trương thanh danh mới có thế được những thế lực bên ngoài trên núi kia chú ý. Diệp Huyền chính là kẻ đầu tiên cháu muốn giẫm dưới chân, khi ấy cháu sẽ vang danh khắp Thanh Thành, đó chính là cơ hội được họ để mắt tới!"
Sắc mặt Đại trưởng lão nhẹ nhõm hẳn đi: "Cũng phải, những thế lực kia đều ở tận nơi xa xôi, nếu không gây động tĩnh lớn thì khó mà được họ để ý."
Diệp Lang gật đầu: "Đại trưởng lão cứ yên tâm. Hai ngày sau, cháu sẽ bắt hắn phải chết trong tủi hổ trên lôi đài, trả mối hận trong lòng ông!"
Đại trưởng lão cũng gật gù, rồi như nghĩ đến gì đó mà nghiêm mặt dặn dò: "Tuy đan điền hắn đã nát nhưng sức mạnh tuyệt đối không thể xem thường, cháu không được phép khinh địch!"
Diệp Lang mỉm cười nhìn lại, tuy không nói gì nhưng trong lòng đã thầm khinh bỉ.
Hắn ta đã thấy rõ ràng Đại trưởng lão rơi vào thế yếu khi đối mặt với Diệp Huyền như thế nào. Trong lòng hắn, không phải Diệp Huyền quá mạnh, mà là Đại trưởng lão quá yếu!
Thân là võ giả nhưng chỉ biết sống trong nhung lụa, không vượt qua được giới hạn của thân xác phàm tục thì gọi là một lão già cũng không quá đáng.
Trong lòng Diệp Lang, không chỉ Đại trưởng lão mà tất cả các trưởng lão trong phủ đều là những lão già như vậy.
Hắn ta dõi về phương hướng Diệp Huyền đi xa, cười nhạt: "Có thể trở thành đá kê chân cho ta cũng là vinh hạnh của ngươi."
Diệp Huyền vừa đặt chân vào phòng đã vội vã đổ một viên Dưỡng Thần đan ra tay, nhìn Diệp Liên nuốt xuống mà vẫn chưa hết hãi hùng, đồng thời cũng tự trách mình sao lại quên mất việc thuốc thang của em.
Không lâu sau, Diệp Liên chậm rãi mở mắt dưới ánh nhìn sốt ruột của ca ca. Thấy hắn, cô bé nở nụ cười ngọt ngào: "Đại ca, nhìn thấy huynh thật tốt quá."
Diệp Huyền cũng mỉm cười, nắm lấy tay em vỗ về: "Muội thấy đỡ hơn không?"
Cô bé gật đầu: "Không còn lạnh nữa."
Diệp Huyền khẽ nói: "Lỗi tại huynh. Huynh hứa chuyện này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa, tuyệt đối không!"
Đôi mắt đang nhìn ca ca của Diệp Liên bỗng nhỏ xuống một giọt lệ: "Đại ca, trước kia muội không muốn làm gánh nặng cho huynh nên chỉ muốn chết đi. Nhưng vừa rồi muội lại sợ lắm, muội sợ sau khi chết rồi, huynh sẽ chỉ còn lại một mình. Muội... Muội muốn ở bên huynh mãi mãi!"
Khóe mắt Diệp Huyền cũng ươn ướt, cười nói: "Liên Nhi không sao, hai anh em mình cũng sẽ không sao."
Diệp Liên đưa tay lên gạt nước mắt: "Muội... Muội nhất định sẽ sống thật khỏe mạnh, để có thể ở bên huynh cả đời."
Diệp Huyền ngoéo lấy ngón tay cô bé, nhoẻn cười: "Vậy chúng ta hứa rồi nhé, không ai được chết trước ai hết."
Cô bé nguýt hắn: "Đại ca, chỉ có trẻ con mới ngoéo ngón tay thôi!"
Diệp Huyền bật cười: "Trong lòng huynh, muội vĩnh viễn là một đứa trẻ."
Đôi môi Diệp Liên lập tức mỉm cười tươi tắn như một đóa hoa, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Lần này Diệp Huyền không lập tức tu luyện nữa mà lại cõng Diệp Liên đi dạo phố một vòng. Gần đây cô bé cứ ở mãi trong Diệp phủ, không có cơ hội đặt chân ra ngoài khiến người làm anh như hắn áy náy vô cùng. Bây giờ có chút thời gian rảnh, hắn tất nhiên phải bù đắp cho cô bé.
Dù sao thì trong lòng Diệp Huyền, trời đất bao la, muội muội lớn nhất!
Thanh Thành là một tòa thành nhỏ, dân số không vượt quá hai trăm nghìn, thuộc vào hàng dưới chót của Khương Quốc.
Tuy vậy nhưng nó cũng vô cùng náo nhiệt, hàng quán tạp kỹ đầy đủ, muốn gì có nấy.
Diệp phủ vừa hay tin Diệp Huyền đưa muội muội đi thì lập tức phái người bám theo. Đại trưởng lão chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, họ cũng sợ hắn chạy mất.
Về phần Diệp Huyền, chỉ cần mấy kẻ lén lút thập thò ấy không gây ra chuyện gì thì hắn cũng không buồn quan tâm.
"Đại ca, muội tự đi được mà!"
"Đừng nói bừa, muội vẫn còn yếu lắm, đi cái gì mà đi, để huynh cõng thêm chút nữa..."
"Ồ, thật ạ..."
Diệp Huyền cõng Diệp Liên đi dạo hết non nửa Thanh Thành, đến khi hoàng hôn buông xuống mới chuẩn bị trở về. Đúng lúc họ đi ngang qua cổng thành, chợt thấy một nữ tử đang cưỡi ngựa phi nước đại đến.
Trang phục trên người nàng ta là một màu trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần, tay phải cầm một cây thương dài màu bạc, mũi thương sáng quắc như sao xa.
Nữ tử sở hữu gương mặt trái xoan và đôi mắt phượng, ngũ quan hoàn hảo như được tạc, dung mạo xinh đẹp đến mức khiến ai nhìn thấy cũng không thể quên, cũng là nữ tử đẹp nhất Diệp Huyền từng thấy.
Khi người con gái không khác gì một bức tranh khiến người khác không thể dời mắt ấy vào thành, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng ta.
Vó ngựa vừa vượt qua cổng thành, nữ tử bỗng nhiên dừng lại cạnh bên huynh muội Diệp Huyền. Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người hắn, sau một hồi quan sát thì lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cảnh giới ẩn?"
Diệp Huyền khẽ biến sắc. nữ tử này biết cảnh giới ẩn?
Nhưng quan trọng nhất là nàng ta lại nhìn ra được cảnh giới của hắn đã bị ẩn giấu, điều mà nhóm người Đại trưởng lão đến giờ vẫn không nhìn thấu - vì nó đã được nữ tử thần bí kia giấu đi.
Nữ tử kia vừa dứt lời thì vung thương lên, mũi thương chĩa thẳng vào Diệp Huyền: "Ngươi hẳn là người đã đưa đến thiên địa dị tượng, Diệp Lang. Có thể tu luyện đến cảnh giới ẩn, cơ sở lại vững vàng như vậy, quả thật không tệ, đủ tư cách để ta ra thương. Ta là An Lan Tú, đến nhận lấy một thương của ta!"
"An Lan Tú!"
Có người kêu lên: "Trời ạ, nàng ta chính là thiên tài nghìn năm có một của Khương Quốc, An Lan Tú!"
"Đúng là nàng ta rồi, An Lan Tú, người được quốc chủ Khương Quốc phong làm quốc sĩ... Một quốc sĩ chỉ mới 18 tuổi, ngay cả tiền triều cũng chưa từng có chứ đừng nói là Khương Quốc ta!"
"Nghe nói nàng ta đang trên đường khiêu chiến tất cả những thiên tài trên Khương Quốc, đã đi qua 30 sáu thành, chưa có một ai đỡ được một thương... Nghe nói lần này nàng ta đến đây vì Diệp Lang... Nếu hắn ta được nàng ta khen ngợi như vậy thì Diệp gia nổi danh là điều tất yếu!