• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử quyến rũ nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói gì!

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn nàng ta, sau đó quay đầu nhìn về phía ba người đàn ông trung niên cách đó không xa: "Ta chỉ là đi ngang qua, chuyện của các ngươi không liên quan đến ta."

Nói xong, hắn lùi về xe ngựa và lửa trại ở một bên.

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Diệp Huyền hắn cũng không bị não tàn, trên đời nào có nhiều người đẹp đến bảo người ta cứu như thế?

Bên ngoài nhiều cạm bẫy, nếu không cẩn thận, e rằng sẽ chết không thấy xác.

Hơn nữa khi không biết ngọn nguồn mọi chuyện, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác. Còn nữa, trước đó nữ tử này còn muốn lợi dụng hắn, hoàn toàn không quan tâm hắn sống hay chết, điều này chứng tỏ nàng ta cũng không phải hạng tốt lành gì!

Thấy Diệp Huyền lùi về một bên, ba người đàn ông nhìn nhau, người đàn ông trung niên chắp tay với Diệp Huyền, sau đó nhìn nữ tử quyến rũ dưới đất: "Tần Thường, giao đồ ra đây, ta sẽ để ngươi chết thoải mái!"

nữ tử lùi đến dưới một gốc cây, cười khẩy: "Mạc Thôn, nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức xoay người chạy trốn."

Người đàn ông híp mắt lại: "Ngươi có ý gì?"

Lộc cộc lộc cộc!

Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp!

Nhận ra điều này, người đàn ông trung niên biến sắc: "Ngươi gọi cứu binh!"

nữ tử tên là Tần Thường cười khẩy: "Ngươi đoán xem?"

Người đàn ông trung niên nhìn Tần Thường một cái: "Chuyện này, Mạc gia ta sẽ ghi nhớ!"

Nói xong, ba người xoay người biến mất trong đêm tối!

Tại chỗ chỉ còn lại Diệp Huyền và Tần Thường!

Tần Thường nhìn về phía Diệp Huyền, nàng ta lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó đi tới trước mặt hắn: "Sao, ngươi không trốn à?"

Diệp Huyền lắc đầu, đương nhiên là hắn không thể trốn, cũng hết cách, bên cạnh hắn còn có muội muội nữa!

Tần Thường quan sát Diệp Huyền: "Thực lực của ngươi không tệ, nhưng nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc không phải người giàu sang gì. Ngươi biết không? Nếu khi nãy ngươi giúp ta, hai chúng ta đã kết thiện duyên rồi, có biết thiện duyên này có ý nghĩa thế nào với ngươi không?"

Diệp Huyền nhìn Tần Thường: "Cũng có thể là nghiệt duyên!"

Tần Thường cười khẩy: "Nghiệt duyên? Đúng, bây giờ đã là nghiệt duyên rồi!"

Lúc này, cửa sổ xe ngựa được vén lên, Diệp Liên quấn một cái chăn thật dày đi ra.

Diệp Huyền vội buông nhánh cây cời lửa trong tay xuống, sau đó đi tới trước mặt Diệp Liên, dịu dàng hỏi: "Làm ồn đến muội sao?"

Diệp Liên gật nhẹ đầu, cô bé nhìn thoáng qua Tần Thường cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi: "Ca ca, không sao chứ?"

Diệp Huyền cười nói: "Không sao!"

Diệp Huyền vừa dứt lời thì có mười mấy người đàn ông phi ngựa đến sau lưng Tần Thường. Người đàn ông dẫn đầu xuống người đi đến bên cạnh nàng ta: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tần Thường xoay người tát một cái lên mặt người đàn ông: "Không sao? Sao ngươi không đợi ta chết rồi hẳn đến?"

Người đàn ông vội quỳ một gối xuống: "Là thuộc hạ đến chậm, mong tiểu thư tha lỗi!"

Tần Thường hừ lạnh một tiếng: "Sau khi trở về lại tính sổ với ngươi!"

Nói xong, nàng ta nhìn về phía hai huynh muội Diệp Huyền ở cách đó không xa: "Bây giờ nên xử lý chuyện giữa chúng ta rồi."

Diệp Huyền ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: "Hai huynh muội ta chỉ là đi ngang qua, không muốn gây sự."

Tần Thường đi tới trước mặt Diệp Huyền, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đột nhiên hiện lên vẻ dữ tợn: "Không muốn gây sự? Được thôi, ngươi đến đây quỳ xuống dập đầu một trăm cái cho ta thì ta sẽ tha cho hai huynh muội ngươi, thấy sao?"

Diệp Huyền hơi nhíu mày: "Chỉ vì ta không để ngươi lợi dụng ư? Đừng trách ta nói thẳng, hình như ta cũng không nợ gì ngươi, vì sao ta phải giúp ngươi chứ?"

Tần Thường đi tới trước mặt Diệp Huyền, nụ cười hơi dữ tợn: "Ta là muốn ngươi hiểu rõ hậu quả của việc lúc trước không chịu giúp đỡ. Ngươi…"

Tần Thường nói đến đây, Diệp Huyền trước mặt nàng ta đột nhiên nổi giận, nàng ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn tát một cái lên mặt.

Chát!

Một tiếng bạt tai vang dội vang vọng trong đêm tối.

Tần Thường bị tát ngã xuống đất, lần này nàng ta thật sự ngơ ngác rồi, nàng ta không ngờ trong tình huống thế này, người đàn ông trước mắt vẫn dám đánh mình!

Mà sau khi những người bên kia phục hồi lại tinh thần thì lập tức xông đến chỗ Diệp Huyền, nhưng chẳng mấy chốc đã dừng lại!

Vì Diệp Huyền đang đạp chân lên bụng Tần Thường.

Hắn lạnh lùng nhìn Tần Thường dưới chân: "Sự thật chứng minh, có mấy người thật sự không nghe hiểu tiếng người!"

Nói xong, hắn lại cúi người tát một cái lên mặt nàng ta.

Chát!

Lần này, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thường sưng lên.

"Làm càn!"

Người đàn ông dẫn đầu ở bên cạnh tức giận quát: "Ngươi biết tiểu thư là ai không? Nàng ấy là tiểu thư của Tần gia ở La Thành đấy!"

La Thành!

Đương nhiên Diệp Huyền biết tòa thành này, vì nó rất gần Thanh Thành!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua người đàn ông nói chuyện: "Nếu ta là ngươi thì lúc này không phải uy hiếp, mà nên nhanh chóng xin lỗi."

Hăm dọa?

Ai mà không biết! Nhưng người hay hăm dọa là vô dụng nhất, người càng vô dụng càng hay hăm dọa người khác hơn.

"Xin… Xin lỗi!"

Lúc này, Tần Thường dưới chân Diệp Huyền chợt nói: "Công tử, lúc trước là ta có mắt như mù, xin công tử rộng lượng đừng so đo, Tần gia ta sẽ hậu tạ!"

Diệp Huyền cúi đầu nhìn Tần Thường, trên mặt nàng ta đã không còn vẻ dữ tợn trước đó nữa, chỉ còn thái độ đáng thương và yếu ớt, nhưng hai tay nàng ta lại siết chặt.

Diệp Huyền cười khẽ, sau đó, hắn đột nhiên đạp lên cổ họng của Tần Thường.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, Tần Thường trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt mang theo sự khó tin, còn có hối hận.

Thấy Diệp Huyền thẳng thừng giết chết Tần Thường, những người gần đó đều ngây người!

Diệp Huyền rụt chân đi về bên cạnh Diệp Liên, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Nàng ta không phải xin tha, chỉ là muốn tạm thời thoát thân, sau đó điên cuồng trả thù chúng ta thôi!"

Hắn không phải một người thích giải thích, nhưng hắn không muốn là một người máu lạnh vô tình trong mắt muội muội.

Diệp Liên lắc đầu, cô bé ôm chặt lấy cánh tay Diệp Huyền: "Dù huynh đúng hay sai, muội đều mãi mãi đứng về phía huynh."

Trong lòng Diệp Huyền có một dòng nước ấm chảy qua, hắn quay đầu nhìn về phía những người ở cách đó không xa: "Sao, các ngươi không ra tay à?"

Thực lực của mấy thị vệ trước mắt đều ở dưới cấp bốn, hoàn toàn không có sức uy hiếp với hắn.

Người đàn ông dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Rốt cuộc ngươi là người phương nào!"

Diệp Huyền nhẹ giọng trả lời: "Thanh Thành, họ Diệp!"

Người đàn ông nói với giọng điệu nặng nề: "Thanh Thành… Họ Diệp… Ngươi là người Diệp gia!"

Sắc mặt Diệp Huyền hơi thay đổi: "Ta không phải người Diệp gia, thật!"

Sao người đàn ông có thể tin được? Hắn ta vung tay phải lên, những người kia bèn muốn mang thi thể của Tần Thường đi, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đi tới bên cạnh thi thể của nàng ta, hắn vung nhẹ chân phải, cái túi màu đen bên hông nàng ta bay vào tay hắn!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông dẫn đầu lập tức trở nên khó coi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau đó nói: "Diệp gia ở Thanh Thành, Tần gia ta nhớ kỹ rồi!"

Nói xong, người đàn ông và đám người mang theo thi thể của Tần Thường bỏ đi.

Đương nhiên bọn họ không dám ra tay, vì Tần Thường là Ngự Khí Cảnh, nhưng khi nãy, Tần Thường còn không đỡ được chiêu nào đã chết!

Dù Diệp Huyền đánh bất ngờ, nhưng nếu không có thực lực, đánh bất ngờ đều là mây bay! Mấy người đàn ông hiểu rõ bọn họ hoàn toàn không thể đánh lại Diệp Huyền!

Nói đơn giản hơn một chút là sợ chết!

Sau khi mấy người đàn ông rời đi, Diệp Huyền mở túi màu đen ra xem thử, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Linh thạch!

Trong cái túi này có mười sáu viên linh thạch!

Linh thạch là thứ mang theo linh khí của thiên địa, loại linh thạch này mang lại lợi ích rất lớn cho người tu luyện. Linh thạch được chia làm linh thạch hạ phẩm, linh thạch thượng phẩm, linh thạch cực phẩm, linh thạch ngọc phẩm, linh thạch tiên phẩm, cuối cùng là linh thạch thần phẩm.

Ở Thanh Thành, dù là linh thạch hạ phẩm cũng khó gặp được, mà trong cái túi này lại đều là linh thạch thượng phẩm, chẳng những thế, trong đó còn có một gam linh thạch cực phẩm!

Một viên linh thạch hạ phẩm ít nhất có thể đổi được trăm lượng vàng, mà trăm lượng vàng đủ để một gia đình bình thường sống vui vẻ mười năm.

Mà bây giờ trong túi hắn có tận mười sáu viên linh thạch thượng phẩm!

Dù là Diệp gia cũng không có nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy!

Phát tài rồi!

Diệp Huyền cất túi đi, vẻ mặt dần trở nên nặng nề!

Hắn không biết Tần Thường này lấy đâu ra nhiều linh thạch thượng phẩm như thế, nhưng có thể chắc chắn dù là Tần gia hay ba người đàn ông truy sát Tần Thường trước kia đều sẽ không dễ dàng bỏ đi cái túi linh thạch thượng phẩm này!

Thứ để thế gia kiếm tiền là mỏ vàng, nhưng muốn phát tài, thoát khỏi thế gia cấp thấp, trèo lên trên thì chỉ linh thạch mới làm được, chỉ linh thạch mới có thể bồi dưỡng ra nhiều cao thủ hơn!

Mà nhiều linh thạch như vậy đủ để một thế gia bồi dưỡng ra mấy cao thủ Ngự Khí Cảnh, thậm chí là Lăng Không Cảnh!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền vội dập tắt lửa trại, sau đó dẫn Diệp Liên điều khiển xe ngựa rời đi.

Đúng như dự đoán của Diệp Huyền, sau khi hắn đi khoảng nửa canh giờ, một người đàn ông trung niên và một ông lão xuất hiện ở chỗ hắn từng dừng chân.

Người đàn ông trung niên này là Tần Bá, gia chủ Tần gia, cao thủ Lăng Không Cảnh chân chính, ông lão sau lưng gã ta cũng có thực lực Lăng Không Cảnh!

Tần Bá nhìn một vòng xung quanh, sau đó trầm giọng nói: "Nghe nói Diệp gia kia xuất hiện một Thiên Tuyển Nhân là Diệp Lang, hơn nữa còn dẫn đến thiên địa dị tượng, chẳng lẽ là cậu ta?"

Dù Thanh Thành và La Thành rất gần nhau, nhưng cũng có khoảng cách nhất định, Tần gia vốn dĩ không phải thế lực lớn, vì thế thông tin tình báo của bọn họ khá lạc hậu, vẫn không biết tình huống của Diệp gia ở Thanh Thành bây giờ!

Ông lão sau lưng Tần Bá đáp: "Dù có phải là Diệp Lang hay không cũng chắc chắn là người Diệp gia, việc này Diệp gia không thể thoát khỏi liên quan được!"

Tần Bá gật đầu, lạnh lùng nói: "Ta đến Thanh Thành một chuyến, tìm người Diệp gia đòi một lời giải thích. Còn người kia có lẽ vẫn chưa đi xa, Tần Dược, ông đuổi theo đi, nếu đuổi kịp là Diệp Lang kia thì đừng khinh địch!"

Ông lão được gọi là Tần Dược gật đầu, giậm chân một cái bay lên không trung, biến mất trong đêm tối xa xa tựa như một con vượn!

Tần Bá chậm rãi siết chặt tay, nét mặt lạnh như băng: "Được lắm Diệp gia, duỗi tay dài thật đấy!"

Nói xong, gã ta biến mất.

Trong đêm tối, Diệp Huyền lái xe ngựa đi nhanh, cũng may có ánh trăng mờ tối miễn cưỡng có thể thấy rõ con đường.

"Ca ca, khi nãy vì sao nữ nhân kia phải làm khó chúng ta thế?"

"Vì nàng ta thấy chúng ta dễ ức hiếp!"

"Dễ ức hiếp nên muốn ức hiếp sao?"

"Rất nhiều người như vậy đấy, thấy muội dễ ức hiếp sẽ ức hiếp muội. Thế giới này, muội không tàn nhẫn là sẽ không đứng vững được!"

"Ca ca, huynh từng giết rất nhiều người, đúng không?"

"Ừm, sau này có lẽ còn sẽ giết nhiều người hơn."

"Vì sao?"

"Ca tính tình không tốt, không chịu đựng được cơn tức, người khác trêu vào ca, ca lập tức muốn giết người!"

"…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK