• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau Mộ Thiếu Khanh tới báo cáo chuyện quân doanh trúng độc với Mộ Phi Chỉ. Sau khi hạ triều, hắn tới ngự thư phòng cùng Mộ Phi Chỉ, vừa mở miệng định báo, giọng nói lanh lảnh của Phúc Hải đã vang lên: "Vương thượng, Vương hậu nương nương sai lão nô tới hỏi một tiếng, hôm nay người có dùng bữa sáng không."


Phúc Hải đứng khom lưng cung kính ở bên ngoài, lúc nói những lời này giọng nói cũng run rẩy, bởi vì vị vương hậu nương nương kia không chỉ nói một câu này.


"Phúc Hải, nàng còn nói cái gì?" Mộ Phi Chỉ ra hiệu cho Mộ Thiếu Khanh ngừng, sau đó gọi Phúc Hải vào.


Phúc Hải vừa thấy Mộ Thiếu Khanh cũng ở đây, ngay lập tức càng cảm thấy không nên nói lời kia.


"Cô vương cho ngươi nói thì nói đi." Mộ Phi Chỉ nhìn phản ứng của Phúc Hải, không biết nữ nhân kia còn nói những lời "đại nghịch bất đạo gì đây."


"Vương hậu nương nương nói, nếu người ăn thì mau đi về, nếu không ăn, sau này đừng... đừng ăn nữa." Phúc Hải truyền lại lời của vị chủ tử kia xong mới vụng trộm nâng mí mắt, nhìn nam nhân mặt không biến sắc ngồi phía trên.


Mộ Thiếu Khanh bị lời nói đó làm cho sợ hãi, trừ Trưởng công chúa dũng mãnh, hắn không ngờ Thẩm Hành Vu kia cũng dám dùng ngữ điệu ấy để nói với Hoài Nam vương.


"Nữ nhân này, tính nhẫn nại thật kém, Thiếu Khanh, ngươi ở đây chờ ta một chút. Dùng xong bữa sáng thì chúng ta nói tiếp." Mộ Phi Chỉ đứng dậy, vẫy cho cung nữ lui xuống, chỉ mang theo Phúc Hải đi đến điện Thái Cực.


Lúc đến điện Thái Cực, Thẩm Hành Vu đã đợi đến nóng ruột, Hoa Dung bị nàng sai đứng ở bên ngoài nghe ngóng nhìn thấy Mộ Phi Chỉ và Phúc Hải đã tới, lập tức chạy vào bên trong: "Chủ tử, vương thượng đã quay về!"


"Các ngươi đều lui xuống đi." Mộ Phi Chỉ nói với đám cung nữ trong điện.


"Nàng đúng là không có một chút kiên nhẫn nào." Sau khi đuổi những cung nữ thái giám đi, Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hành Vu, tự mình múc một bát nước canh cho nàng.


"Nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên phá vỡ quy tắc ăn uống của ta." Thẩm Hành Vu nhận bát, bắt đầu chậm rãi ăn.


"Vậy ta thật vinh hạnh." Mộ Phi Chỉ bật cười, sau khi bị Thẩm Hành Vu lườm mới yên lặng lại.


Sự yên bình vào sáng sớm, hai người tựa vào nhau, không có người ngoài quấy rầy, đôi đũa của hai người còn có thể ngẫu nhiên chạm vào nhau, trong lòng Mộ Phi Chỉ cảm thán, hắn thật yêu cảm giác này đến chết.


... .......


Trộm một nụ hôn chào buổi sáng từ chỗ Thẩm Hành Vu, lúc đi ra điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ lại trở thành quân vương lạnh lùng, quay lại ngự thư phòng, lúc này mới để Mộ Thiếu Khanh đã chờ rất lâu nói tiếp.


"Thần đã phái người điều tra kỹ lưỡng, người trong quân doanh trúng độc có hơn tám trăm, mà họ cùng phát hiện độc trên y phục dạ hành như lời Đỗ Trọng nói, nhưng, trong cơ thể những người trúng độc đó không sạch sẽ, có để Đỗ Trọng kiểm tra không?" Mộ Thiếu Khanh báo cáo nhanh sự việc cho Mộ Phi Chỉ


Mộ Phi Chỉ gõ lên mặt bàn, thật lâu sau, hắn mới nói: "Chuyện này có chút kỳ lạ, để ta suy nghĩ kỹ trước đã, sau đó mới tính đến bước tiếp theo. Thiếu Khanh, ngươi về trước đi, để ý chuyện trong quân doanh, nếu có chuyện gì phải lập tức báo cho ta."


"Vâng, thần xin cáo lui." Mộ Thiếu Khanh lui ra ngoài.


Mộ Thiếu Khanh mới vừa đi không lâu, Hắc Ưng liền nhảy từ xà nhà xuống.


"Chủ tử, chuyện Hầu gia nói trùng với việc Thiên Cơ lâu điều tra ra, nhưng những y phục trúng độc đó, chúng thuộc hạ đã đưa cho quỷ y xem, hắn nói độc này là vừa bỏ vào. Vậy nên, nguồn trúng độc không phải do y phục." Chiếc mặt nạ màu bạc của Hắc Ưng tỏa ra ánh sáng sắc lạnh."


"Không phải quần áo? Vậy độc này từ đâu mà tới?" Bàn tay Mộ Phi Chỉ vẫn đang gõ bàn bỗng dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK