• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trên người Trịnh Vũ đúng là không có miệng vết thương, không trúng độc, cho nên vấn đề chắc chắn sẽ không xuất hiện trên người hắn, về phần vì sao hắn chết, có lẽ phải xem sáng sớm chạy bộ hắn gặp phải cái gì.” Đỗ Trọng đứng lên, cất phương thuốc Chu Sa phải suy nghĩ một canh giờ mới ra, sau đó ngáp một cái khoát tay áo với hai người kia, từ biệt rồi đi ngủ.


“Chủ tử, người trong lâu vẫn tiếp tục tra, Bạch Tước bận rộn cả ngày, cũng phải đi ngủ đây.” Đừng nhìn Bạch Tước có vẻ mặt thư sinh yếu đuối, cả Thiên Cơ lâu chỉ có hắn dám nói chuyện với Mộ Phi Chỉ như vậy.


“Rất tốt.” Mộ Phi Chỉ dường như rất hài lòng với kết quả điều tra của bọn họ, hắn phất phất tay cho Bạch Tước đi, cửa vừa đóng lại, khóe môi của hắn cong lên: “Tốt quá, từ dâu thừng này kéo được con hồ ly sau lưng.”


...


“Binh Bộ báo do nguyên nhân gì?” Thẩm Hành Vu nằm trên người Mộ Phi Chỉ, níu lấy một sợi tóc dài của hắn vuốt.


“Bệnh cấp tính chết.” Mộ Phi Chỉ vòng qua eo nàng, miễn cưỡng nói.


“Thật là chi tiết.” Thẩm Hành Vu cười khẽ một tiếng, chợt ấn lấu bả vai Mộ Phi Chỉ, bò lên người hắn, mái tóc dài tán rộng trên lồng ngực Mộ Phi Chỉ, nàng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, vẽ một vòng lại một vòng trên lồng ngực Mộ Phi Chỉ, giọng nói vô cùng mềm dẻo: “Nói xem, chàng nghĩ được biện pháp gì tốt?”


“Ta không có biện pháp gì.” Mộ Phi Chỉ giả vờ ngây ngốc.


“Thật sao?” Thẩm Hành Vu không bỏ qua khóe miệng cong lên của Mộ Phi Chỉ, hai tay nàng vòng trên cánh tay Mộ Phi Chỉ, vẻ mặt quỷ dị nói: “Phu quân, chàng có cảm thấy trong khách điếm võ sinh có thể sẽ có tin vịt gì không!”


Cả người Mộ Phi Chỉ cứng đờ, chớp mắt một cái, hắn vui vẻ nở nụ cười, ôm đầu Thẩm Hành Vu, cắn lên tai nàng một cái, nghe được tiếng hít sâu của nàng như ý nguyện, lúc này mới cười nói: “Nàng lại muốn xuất cùng rồi à?”


“Phu quân biết mà, ta tò mò với mọi việc.” Thẩm Hành Vu vẫn vẽ vòng tròn lên ngực Mộ Phi Chỉ, đôi mắt linh động nhìn Mộ Phi Chỉ, thỉnh thoảng còn phóng điện, chọc cho Mộ Phi Chỉ rất ‘phát lửa’. Hắn thu lại vẻ biếng nhác, bắt lấy tay Thẩm Hành Vu, đè nàng xuống dưới người, ngón tay thon dài xoa xoa đôi môi nàng, trong giọn nói mang theo vẻ trêu tức: “Đêm nay cái miệng này ngọt như vậy, quả nhiên lúc nhờ vả người là ngoan nhất.” Nói xong, đôi môi lạnh buốt đặt lên, Mộ Phi Chỉ chế trụ cái ót Thẩm Hành Vu, làm sâu sắc thêm nụ hôn này trong tiếng ưm ưm của nàng.


Sáng hôm sau, trên đường cái kinh đô có nhiều hơn hai vị huynh đệ ăn mặc mộc mạc, mà hai người này chính là Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu. Hai người đi tới khách điếm võ sinh.


“Xin lỗi khách quan, gần tới cung khảo, khách sạn chúng ta không nhận ai ngoại trừ võ sinh.” Bà chủ nhìn thấy hai người đứng ở cửa, rất khách khí nói.


Thẩm Hành Vu không để ý tới việc bị chặn, mà vẻ mặt nóng bỏng giữ lấy bà chủ, chỉ chỉ nam nhân đứng bên cạnh vẫn không nói gì: “Bà chủ, huynh trưởng ta sang năm cũng muốn tham gia, cho nên chúng ta tới sớm nhìn một chút, để huynh trưởng ta biết ngọn nguồn.”


“Sang năm vẫn còn sớm!” Bà chủ phất phất tay, ý bảo hai người phải đi.


Thẩm Hành Vu nghe mấy lời này, thì lại thật sự kéo tay áo Mộ Phi Chỉ đi. Lúc đi tới góc, Mộ Phi Chỉ buồn cười nhìn Thẩm Hành Vu, mỉm cười nói: “Không phải muốn trà trộn vào sao, sao lại lâm trận bỏ chạy thế?”


“Chàng coi người khác là ngốc hay coi ta là ngốc thế, nếu tiếp tục dây dưa thì sẽ bứt dây động rừng. Ta thấy Bạch Tước đưa tư liệu tới, trong khách điếm võ sinh này có một vị gọi là Lưu Tri Lễ, nghe nói là văn võ song toàn, là người duy nhất có thể ngang tài ngang sức với Trịnh Vũ.” Thẩm Hành Vu giải thích nói.


“Sau đó thì sao?” Mộ Phi Chỉ rất nhàn nhã nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Thẩm Hành Vu.


“Đi theo ta.” Thẩm Hành Vu không trả lời Mộ Phi Chỉ... mà kéo Mộ Phi Chỉ đến lầu đối diện với khách điếm võ sinh, hai người ngồi xuống gần cửa sổ, từ cửa sổ nhìn sang chính là lầu hai của khách điếm võ sinh.


“Chàng nghiêm túc một chút được không?” Thẩm Hành Vu thu hồi tầm mắt lại, thấy Mộ Phi Chỉ đang khoanh tay ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm lại, hàng mi dài.


“Nàng thấy ta không nghiêm túc khi nào hả?” Mộ Phi Chỉ mở mắt ra, lười biếng nói: “Chỉ có điều ta không thích cách làm vụng trộm quan sát như nàng, ta thích chủ động ra trận.”


“Ra trận chính diện như thế nào?” Thẩm Hành Vu tùy ý cắn hạt dưa, chờ đợi nam nhân trả lời.


“A Vu, nàng nhìn xem, dưới lầu là ai?” Mộ Phi Chỉ cười.


Thẩm Hành Vu nghi ngờ, chẳng lẽ có người theo dõi bọn họ, nhưng mà nàng cũng không cảm giác được mà. Nàng nằm úp sấp cửa sổ nhìn xuống, người đứng ở cửa khách điếm võ sinh nhìn sao lại quen mắt như vậy.


“Trưởng công chúa!” Thẩm Hành Vu kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK