Cùng lúc đó, mấy đội quân đang lặng lẽ xuất phát từ phủ Thanh Bình Hầu, tiến vào Vương cung, bản thân Mộ Thiếu Khanh cũng ra khỏi thiền viện, nhìn nam nhân trung niên đứng bên cạnh, cười lạnh một tiếng: “Tả tướng sẽ chưa lâm trận mà đã làm phản chứ?”
“Ta đã giao quân của Tả gia vào trong tay Hầu gia, Hầu gia còn lo lắng cái gì nữa?” Tả tướng híp hai mắt, rất giống lão hồ li, Mộ Thiếu Khanh nghe xong lời này, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó liền mặc áo giáp bạc đi ra ngoài, nhìn cái bóng dáng kia, trong lòng Tả tướng cũng không khỏi cười lạnh một tiếng, mọi người đều có tính toán riêng, hết thảy phải nhìn mệnh của bản thân đã.
Khi bóng đêm buông xuống, đèn đuốc bốn phía Vương cung được thắp sáng trưng, Mộ Phi Chỉ đứng trước điện Thái Nguyên, rất lâu không nhúc nhích, Hắc Ưng đứng sau lưng hắn, thấp giọng bẩm báo: “Chủ tử, người đến rồi.”
“Có người của Tả tướng không?” Mộ Phi Chỉ hỏi.
“Có quân của Tả gia.” Hắc Ưng đáp ngắn gọn.
“Thiếu Khanh ơi Thiếu Khanh, nói đến cùng, không biết ngươi lừa lão hồ ly kia hay là bị lão hồ ly kia lừa.” Cuối cùng tiếng nỉ non của Mộ Phi Chỉ ngập tràn rời rạc trong không gian yên tĩnh, của thành bị đóng, âm thanh này giống như một cỗ tiếc thương.
Đêm nay Mộ Thiếu Khanh muốn phải quyết tâm đánh thắng, bởi vì chuyện của công chúa Nghê Thường vài ngày trước đó mà mà hắn cùng Tần Huyền Qua ngày càng ầm ĩ, cuối cùng không chút biểu cảm, mà đầu mối ở thanh lâu được hắn bố trí tỉ mỉ nhiều năm lại bị tiêu diệt chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Mộ Thiếu Khanh thật không ngờ, trong thời gian ngắn mà Mộ Phi Chỉ có thể tập hợp được nhiều lực lượng đáng sợ như vậy. Hắn hiểu rõ, sớm muộn gì hai người cũng phải đối mặt, nếu hắn không bức vua thoái vị, Mộ Phi Chỉ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn không quên, khi Mộ Phi Chỉ nhìn thấy Thẩm Hành Vu ngã xuống trong lòng mình, ánh mắt hắn đã khát máu như thế nào.
Mộ Phi Chỉ không chỉ nắm trong tay Ngự lâm quân, mà hắn còn là chủ nhân của một đám sát thủ trong Thiên Cơ lâu, tất cả những người này đều mặc đồ đen, lụa đen che mặt, giơ tay chém xuống, căn bản là không kịp nhìn thấy rõ hình dạng, thậm chí cơ hội giơ kiếm cũng không có, cứ như vậy chặt đứt sinh mạng, tối nay, đám người của Thiên Cơ lâu giống như mổ đám tử thần, tốc độ cực nhanh, thủ đoạn lưu loát, ngay cả Mộ Thiếu Khanh cũng phải líu lưỡi, vốn cho là chỉ mất hai canh giờ là có thể bức vua thoái vị, hiện giờ ngược lại, thành ra không đến nửa canh giờ mà đã bị tiêu diệt.
Cửa thành Vương cung chỉ mở một cái, không phải do thủ hạ của Mộ Thiếu Khanh mở, mà là Mộ Phi Chỉ cố ý để người mở, bởi vì cửa cung này nối thẳng đến điện Thái Nguyên, hiện giờ Mộ Thiếu Khanh đang đứng ở bên trong của cung, bên trái là thủ hạ do hắn bồi dưỡng, bên phải là quân của Tả gia, tình hình hiện tại khiến khuôn mặt từ trước đến nay luôn vui vẻ của hắn giờ đây không nhìn thấy vẻ tươi cười nữa, áo giáp màu bạc của hắn dính đầy máu, nhìn cửa cung được cố ý mở trước mặt, lửa giận trong mắt hắn nhất thời lại cháy lên hừng hực, hắn (Mộ Phi Chỉ) đang coi thường hắn (Mộ Thiếu Khanh), Mộ Phi Chỉ coi thường hắn như vậy, chẳng lẽ ở trong mắt hắn (Mộ Phi Chỉ) Thanh Bình Hầu luôn là trò cười sao? Cái loại cảm giác tự ti xen lẫn khó chịu này không ngừng xoay chuyển trong lòng Mộ Thiếu Khanh, dưới cơn giận dữ, hắn giơ kiếm lên, hô to một tiếng, mang theo người một đường tiến thẳng tới trước cửa điện Thái Nguyên.
“Mộ Phi Chỉ, ngươi khinh người quá đáng.” Cuối cùng khi Mộ Thiếu Khanh đứng trước điện Thái Nguyên, trong lòng hắn cười khổ một tiếng, người nọ đang đứng ở phía trên sáu mươi sáu bậc thang bạch ngọc, thẳng đến bây giờ, Mộ Thiếu Khanh hắn còn phải ngửa đầu nhìn hắn (Mộ Phi Chỉ) sao,vì sao! Vì sao cái người đứng ở trên cao kia không phải là mình, vì sao! Hắn không chỉ hỏi câu này một lần.
“Tả ái khanh, có phải ngươi nên giải thích một chút không, vì sao quân của Tả gia ngươi lại xuất hiện trên đường bức vua thoái vị này.” Mộ Phi Chỉ vừa mở miệng nói một câu, ánh mắt của Mộ Thiếu Khanh bỗng nhiêng trừng lớn, hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người nam nhân mặc quân phục bị hai người thị vệ áp giải xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Vương thượng minh giám, cực thần đã nhận ra âm mưu muốn làm phản của Thanh Bình Hầu, cho nên mới bố trí cái bẫy này, đến thời khắc cuối cùng, binh lực không đủ, đương nhiên cực thần sẽ không nghĩ ngợi bố trí quân của quân của Tả gia vào đó.” Cho dù bị bao vây, cái miệng của Tả tướng vẫn khéo léo lải nhải như cũ.
Mộ Thiếu Khanh nghe vậy, ánh mắt càng trở nên đỏ hơn, hắn thấy vẻ giả dối trong mắt Tả tướng, nhìn quân Tả gia đã bắt đầu tránh lui, thấy Mộ Phi Chỉ từng bước đi xuống, càng ngày càng gần.
Người này trời sinh đã mang theo một cỗ khí cường đại, khi hắn đến gần, binh lính bốn phía đều lui về phía sau vài bước, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm chỉnh tề ngay ngắn, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tàn binh đều bị Ngự lâm quân bao vây, mỗi một tiếng binh khí rơi xuống đất đều có ý nghĩa họ cam tâm tình nguyện quỳ xuống đầu hàng, ngay thời điểm khi tất cả quỳ xuống, Mộ Phi Chỉ đi tới trước mặt Mộ Thiếu Khanh, trên mặt hắn (Mộ Phi Chỉ) vẫn mang theo tươi cười không đứng đắn như cũ, thấy trên áo giáp của Mộ Thiếu Khanh có vết máu, Mộ Phi Chỉ cười nói: “Thiếu Khanh, ta nhớ trước kia ngươi đã từng nói, chiến trường là nơi để rèn luyện người, bây giờ ngươi mang binh lính đến bức vua thoái vị, đây không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Là ta đánh giá thấp ngươi, ta chưa bao giờ nghĩ tới chỉ trong vài ngày mà ngươi có thể quét sạch nội giám của ta.” Dường như là cười khổ, Mộ Thiếu Khanh hơi cong môi một cái. Nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, ngay sau đó, trong mắt Mộ Thiếu Khanh liền tản ra thù hận, thái độ của hắn trở nên khác thường cười phá lên, sau đó lại cắn chặt răng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Mộ Phi Chỉ, khuôn mặt cũng vì vậy mà trở nên dữ tợn: “Nếu không có ngươi, Thiên Cơ lâu đã rơi vào trên tay ta.”
“Làm người không có ẩn nhẫn lại không có chủ kiến, Thiếu Khanh, đây là tật xấu lớn nhất của ngươi.” Bộ dạng Mộ Phi Chỉ vẫn biếng nhác như cũ, hắn vừa chuyển động cái nhẫn trên tay, vừa nói với Mộ Thiếu Khanh: “Tuy ngươi bày ra một mạng lưới tình báo lớn, lại bồi dưỡng một ít nữ sát thủ cao siêu, nhưng ngươi lại mất đến mười mấy năm để làm, nếu là ta, ta không cần đến mười năm đã có thể làm cho toàn bộ Hoài Nam này đảo điên.”
“Ngươi đã biết từ sớm?” Mộ Thiếu Khanh kinh ngạc, khi ba chữ mười mấy năm rời đi từ trong miệng Mộ Phi Chỉ, hắn đã nghĩ, đây có phải là trùng hợp không, hắn đã ở dưới mí mắt Mộ Phi Chỉ làm thằng hề mười mấy năm.
“Ta chỉ không đồng ý tin tưởng thôi, ta không có cách nào tin tưởng, từ nhỏ đến lớn một đường hỗ trợ nhau cho tới bây giờ lại ẩn giấu dã tâm, mà người này còn là đệ đệ ruột của ta, Thiếu Khanh, ngươi nói, ta có nên tin hay không?” Ánh mắt lười biếng của Mộ Phi Chỉ quay lại nhìn Mộ Thiếu Khanh, mà cả người Mộ Thiếu Khanh đều kinh ngạc đến mức không thể động đậy.
“Chuyện này mà ngươi cũng biết?” Mộ Thiếu Khanh thì thào một câu, thân mình lảo đảo lùi về phía sau một bước.
“Bằng không ngươi nghĩ ta sẽ lưu ngươi lại đến ngày hôm nay?” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi chưa bao giờ tính tới chuyện muốn buông tay, một khi đã như vậy, đêm nay chúng ta liền quyết một trận thắng thua.” Mộ Phi Chỉ nhìn Mộ Thiếu Khanh, thu lại tất cả vẻ lười nhác: "Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi."