• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: sena

Lúc nghe đến hai chữ di nương (dì) kia, con ngươi của bà lão nhanh chóng có lại. Bỗng nhiên bà ta ngẩng đầu, khuôn mặt giống lão Hoài Nam vương phi như đúc lãnh lẽo nhìn chằm chằm chính Mộ Phi Chỉ.

Thẩm Hành Vu rúc vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, không hề bỏ qua sự phức tạp trong mắt bà lão kia.

"Phi Chỉ, ngươi đang nói cái gì vậy?" Vẻ mặt "Lão Vương hậu" ủy khuất hỏi Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ nhìn nữ nhân bị trói ở trước mặt, nói với phía sau: "Đỗ Trọng, ra đi."

"Khách khách, đúng là một màn kịch vui, vốn ta còn tưởng rằng ngươi sẽ kéo dài thêm mấy ngày mới có thể giải quyết, không ngờ ngươi chỉ cần một lần là bắt được người." Đỗ Trọng lay động một cái cây quạt rách, đi từ sau đại điện ra, ánh mắt châm biếm rơi lên người bà lão.

"Ngươi, ngươi là?" Bà lão giật mình nhìn Đỗ Trọng, lại nhìn khuôn mặt của hắn có một chút tương đồng với Mộ Phi Chỉ, trong lòng càng ngày càng nặng nề hơn.

"Ngươi không cần chen vào nữa, diễn quá nhiều rồi, ta không còn kiên nhẫn nữa." Người mở miệng chính là Thẩm Hành Vu, nàng đi tới trước mặt Lão Nữ Nhân, tay ném một viên thuốc vào miệng nàng.

Nhưng bà lão sống chết cũng không muốn nuốt xuống, Thẩm Hành Vu bất ngờ dùng sức, một nhát nắm lấy cổ của Lão Nữ Nhân, bắt bà ta phải nuốt viên thuốc kia xuống.

Nhìn trong mắt của bà lão hiện lên tia hung tợn, giọng nói của Thẩm Hành Vu mềm nhẹ: "Năm đó ở trong Vô Tình cốc, ngươi cũng ép ta phải nuốt viên thuốc đánh mất trí nhớ như vậy có đúng không?"

"Ha ha." Bà lão kia chợt nở nụ cười lớn, bộ dáng giống như phát cuồng, Mộ Phi Chỉ thấy vậy, một tay ôm lấy Thẩm Hành Vu kéo về phía sau mình, giọng nói lạnh như băng hỏi bà ta: "Ngươi không cần đóng giả bộ dáng của mẫu hậu ta, khiến ta nhìn mà cảm thấy ghê tởm."

"Làm sao ngươi có thể nhìn ra." Đã bị bọn họ vạch trần, bà lão kia cũng không cần phải che dấu, lúc ngẩng đầu lên, nhu nhược trong mắt đều tán đi.

"Không phải ta nhìn ra được, là phụ vương ta nhìn ra." Mộ Phi Chỉ nhận một bức tranh từ tay Phúc Hải, nhưng hắn cũng không mở ra, mà chậm rãi mở miệng nói: "Năm đó mẫu hậu ta sinh ta ra xong, là ngươi vụng trộm hại chết mẫu hậu ta, sau đó dựa vào khuôn mặt giống mẫu hậu ta như đúc, thay thế vị trí của mẫu hậu ta. Lúc đó, người chết do bệnh sốt rét thật ra là mẫu hậu của ta. Vốn ta vẫn nghi ngờ, vì sao trước đây, mẫu hậu có chút lạnh nhạt đối với ta. Hiện giờ ta mới hiểu, căn bản ngươi không phải là mẫu hậu của ta, làm sao có thể ấm áp được."

Bà ta không có phản bác lại những lời hắn nói. Nhưng đột nhiên trong bụng lại cảm thấy có chút khó chịu, theo bản năng bà ta liền nghĩ đến viên thuốc mà Thẩm Hành Vu vừa mới đút cho bà ta. Trong lòng cảm thấy rùng mình, nhanh chóng nhìn Thẩm Hành Vu một cái.

Thẩm Hành Vu thấy bà ta nhìn mình, đáp lại một nụ cười dịu dàng với bà ta.

"Lời nói vừa rồi của ngươi có ý gì?" Yên lặng suy nghĩ một chút, bà ta mở miệng hỏi Mộ Phi Chỉ: "Nói cái gì mà phụ vương ngươi đã nhìn thấu ta?"

Mộ Phi Chỉ cười lạnh một tiếng, mở bức tranh ra, hỏi bà ta: "Chắc hẳn ngươi không quên người trong bức tranh này!"

Lúc ánh mắt của bà ta nhìn thấy người trong bức tranh, chỉ sững sờ trong nháy mắt, liền lập tức cười nói: "Là tỷ tỷ của ta, thì sao?" Tuy ở bên ngoài bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng bà ta lại vô cùng nóng vội. Bà ta cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi Mộ Phi Chỉ đã nói lão Hoài Nam vương nhìn thấu được mình là có ý gì. Lúc trước bà ta bắt chước tỷ tỷ của mình giống đến mười phần, làm sao có thể để lộ được sơ hở.

"Đây là bức tranh của phụ vương ở Tàng Thư Các, cả đời phụ vương vẽ vô số bức tranh về mẫu hậu, nhưng hiện giờ chỉ tìm được một bức tranh này. Ta nghĩ, những bức tranh kia có thể đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn hai mươi năm trước kia." Mộ Phi Chỉ đưa bức tranh đến gần, tay xoa nhẹ lên khuôn mặt của nữ tử ở trong tranh, cảm xúc đặc biệt khiến trong lòng hắn vô cùng buồn bực.

"Phụ vương chỉ để lại duy nhất một bức tranh này, khi ta sờ lên trên mặt tranh ta mới phát hiện, hóa ra bức tranh này còn giấu diếm huyền cơ. Trên tờ giấy mỏng này, còn có một dòng chữ nhỏ ẩn trên giấy, có phải ngươi cũng rất tò mò hay không?" Mộ Phi chỉ cười: "‘Người ta yêu đã qua đời’, nhưng phần lạc khoản rõ ràng là năm ta sinh ra, ngươi cho là ngươi có thể giấu diếm được phụ vương, trên thực tế, phụ vương yêu mẫu hậu sâu đậm vô cùng, làm sao lại không nhận ra."

"Ha ha, thì ra là thế, hóa ra, trận lửa lớn ở Noãn Ngọc điện kia chính là do ông ta đốt. Vốn là muốn làm cho chúng ta cùng chết. Chỉ tiếc, ông ta cũng không ngờ, ta sẽ kéo được một cái đệm lưng, còn bản thân mình thì thoát được. Vì sao, vì sao, chỉ vì nàng mà ngay cả chết ngươi cũng không sợ. Hóa ra ngươi đã sớm nhận ra ta." Lời cuối cùng, dường như bà ta đang nói với lão Hoài Nam vương, đau thương trong ánh mắt kia lại khiến Thẩm Hành Vu có chút giật mình, xem ra, bà ta có chút tình cảm thật sự với lão Hoài Nam vương.

"Nếu chúng ta đoán không sai, người đứng đầu của Thanh Long hội chính ngươi, cũng làm khó ngươi phải uổng phí nhiều tâm cơ vì ta như vậy. Thậm chí, năm năm trước hạ độc cho A Vu, làm nàng quên ta, ngươi muốn khiến ta có cầu mà không được!" Mộ Phi Chỉ nói ra tất cả suy đoán của mình, mà những thứ này, không thể nghi ngờ khiến cho bà lão kia giận dữ.

"Đúng, chính là ta, ta hận, vì sao ta không có hài tử, mà hài tử của nàng lại có thể xưng bá Hoài Nam, vì sao, hài tử của nàng lại giống bộ dáng của ông ta như đúc, vì sao ta lại không có? Nếu ta không có được thì nhất định ta phải hủy hết." Bà ta càng nói càng điên cuồng, bộ dáng kia khiến cho Thẩm Hành Vu có chút chán ghét.

Nàng mở miệng hỏi: "Mẫu hậu là tỷ tỷ ruột thịt của ngươi, Phi Chỉ cũng coi như là cháu ngoại trai của ngươi, là con trai của nam nhân mà ngươi yêu nhất, ngươi cứ thế muốn phá hủy giang sơn và người con mà ông ấy yêu nhất?"

"Đừng có nhắc đến nữ nhân kia với ta." Bà ta ngửa đầu, nở nụ cười: "Nếu có thể, ta tình nguyện trên đời này không có người kia, cái gì cũng tốt hơn ta, rõ ràng chúng ta có cùng một khuôn mặt, vì sao, nam nhân kia lại chung tình duy nhất với nàng, đến ngay cả thiên hạ này, cũng do con trai của nàng ta đoạt được, vì sao?"

"Tuy ta không rõ mục đích khiến ngươi tiến cung là gì, nhưng mà, ngươi cũng không còn đường sống, thuốc mà vừa rồi ta đút cho ngươi ăn chỉ có thể duy trì mười ngày sống cho ngươi. Nhưng mỗi một ngày, ngươi đều phải chịu muôn vàn hành hạ. Thật có lỗi, đối với việc hành hạ ngươi lâu dài, ta thực không có hứng thú. Nhưng, ta sẽ sử dụng phương phát đau đớn nhất khiến ngươi chết. Đương nhiên, Thanh Long hội của ngươi sẽ chôn cùng chôn cùng với ngươi.” Thẩm Hành Vu ghé vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, nàng nhàn nhạt nói xong nhưng lời này, nói với Hắc Ưng: “ Hắc Ưng, giam bà ta vào mật thất, canh giữ cẩn thận.”

Thẩm Hành Vu có chút khó chịu, Mộ Phi Chỉ cũng không dám say nghĩ nhiều hơn, trược tiếp ôm lấy Thẩm Hành Vu đi ra ngoài.

Ánh mắt trời của màu thu xuyên thấu qua hành lang chiếu vào bên trong, cho dù có cảm giác ấm áp nhưng vẫn hiện lên chút xơ xác, tiêu điều, Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu, tâm trạng có chút nặng nề.

Hai tay Thẩm Hành Vu để ở trên cổ của Mộ Phi Chỉ, đầu dán vào trước ngực hắn, giọng điệu ôn nhu: “ Đều đã có lời giải, về sau, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, còn có con của chúng ta.”

Mộ Phi Chỉ cúi đầu hôn đỉnh đầu của nàng, giọng nói có chút ngược gạo: “ Nếu như không có nàng,đối với at giang sơn còn có ý nghĩa gì?”

Sau buổi trưa của ngày thu đó, tất cả âmmưu sẽ bị che dấu ở sau người, Mộ Phi Chỉ lẳng lặng ôm thấy giới của hắn, những hình ảnh xưa kia như đoạn phim chiếu ra.

Năm ngày sau, Thanh Long hội bị mất đi thủ lĩnh lên đã bị thiết cơ lâu tiêu diệt một nửa, mười ngày sau, bà não kia, cũng là dí ruột của Mộ Phi Chỉ, thất hiếu chảy máu, rốt cục chết đi bởi vì phương thuốc hung dữ và đau khổ. Khi tin tức kia được truyền rộng rãi, Mộ Phi Chỉ mở miệng nói bốn chữ: “ Nghiền xương thành tro.”

Cũng là do nể tình bà ta chết rồi, Thiên Cơ lâu lại tìm được sào huyệt của Thanh Long hội, liền vây quét. Nghe nói, mấy ngày nay, trong hang ổ của Thanh Long hội, máu chảy thành sông. Nghe nói, sau khi người của Thiên Cơ lâu nhân trở về, đều phải nghỉ ngơi nủa tháng. Vừa vặn dùng mười ngày này, để cho hắn ăn không ngon ngủ không yên, không sai, chiều vào Thanh Long hội cũng được.

Hôm nay, Phong Dự vội vàng tiến cung, tìm Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, trên mặt bình tinhc nói: “Hoàng Nhi muốn gặp các ngươi.”

Ngay lúc Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đuổi tới phủ tướng quân, Minh Dang thấy quản gia dắt ngựa chính đi từ trong phủ ra, nhìn thấy Phong Dự, quản gia bỏ lại ngựa, khẩn trương đi lên dập đầu nói: “Chủ tử, công chúa sắp sinh!”

Cái này khiến ba người dọa nhảy dựng, Phong Dự vừa nghe xong, lập tức ngảy lên, vội vã đi về phía hậu viện, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu cũng vội vã theo sau.

Đi tới sân sau, Phong Dự không để ý đến sự ngăn cản của các bà mụ, cứ xông vào, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu ngồi ở hành lang, Thẩm hành V cẩn tay Mộ Pji Chỉ, mỉm cười noi: ; Không cần quá lo lắng sẽ không có việc gì đâu.”

Nghe quát ta ở bên trong, dường như Mộ Phi Chỉ nhớ lại ngày mà Thẩm Hành Vu sinh con, hắn ôm Thẩm hành Vu gắt cao vào trong ngực. Tuy trên mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cung khẩn trương. Trên đời nầy, Mộ Tê Hoàng là tỷ tỷ duy nhất của hắn, nàng không có cái gì sảy ra ngoaig ý muốn, điểm này, Mộ Phi Chỉ và Phẩm Hành vu rất rõ ràng.

“ Mới trước đây tính cách của nàng vẫn cìn hấp tấp, có đôi khi ta cũng suy nghĩ nếu phụ vương và mẫu hậu đều vẫn còn khỏe mạnh, tính cách của chúng ta có phải sẽ có bất đồng hai không.” Đến sau này, Mộ Phi Chỉ liền ôm Thẩm Hành Vu ngồi ở trên đùi, vùi đầu ở giữa mái tóc nàng, rầu rĩ noi.

Thẩm hành Vu ôm Mộ Phi Chỉ, trong lòng cảm thấy đau lòng. Nam nhân này ở trong vòng nủa tháng ngắn ngủn, biết được chân tướng của việc hai mươi năm trước. Từ trong miệng của dì ruột của mình nên biết được cái chết thảm của mẫu thâm ruột thịt. Nhưng điền này hắn chưa bao giờ mở miệng kêu đau.

Tốt, lúc đi ngủ, hận không thể nhét Thẩm Hành Vu vào trong người mình. Phải gánh vác cả thiên hạ, lại phải tự chụi đựng cảm xúc, nghĩ như vậy, Thẩm Hành Vu vỗ nhẹ đằng sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: “ Ngày mai là sinh nhật của chàng, xem ra đứa nhỏ này rất có duyên phận chàng. Phi Chỉ, chàng có thể bao dung tất cả tật xấu của ta, ta cũng mong chàng có thể chia sẻ phiền muội với ta, có một số việc, hai chia sẽ còn hơn so với một người khiêng.”

“Được, về ta sẽ nói với ngươi sau.” Mộ Phi Chỉ ôm chặt nàng, yên lặng hít thở khí tức dễ ngởi trên người nàng, tâm trạng của hắn mới có thể bình tĩnh lại.

“Oa oa…” Đúng lúc này, bên trong bỗng nhiên truyền đến hài tử vang dội tiếng khóc, ôm mhau hai người đều là sửng sốt, sau đó liền nghe thấy bên trong truyền đến bà mụ cao vút thanh âm: “ chúc mừng công chúa, chúc mừng Phò mã gia, là cái tiểu Quận Vương!”

Mộ Phi Chỉ gật đầu.

Trách không được bà ta xa cách với chung ta như thế, hóa ra, căn bản không phải mẫu hậu

Thật lâu sau, Mộ Tê Hoàng mới nói với Mộ Phi Chỉ: “ Phi CHỉ nên, nên tìm thi cốt của mẫu hậu, rồi chôn cùng chỗ với phụ vương! Nếu năm đó phụ vương biết được chuyện này nói vậy, phụ vương sẽ để lại manh mối chỗ an táng của mẫu hậu ở Thiên Cơ lâu. Ta nghĩ, nhất định phun vương cũng hi vọng chúng ta làm như vậy.”

“Được.” Mộ Phi Chỉ thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK