Thạch Lưu thấy vậy thì trong lòng run sợ, nàng tiến lên nhặt vài cái áo choàng Thẩm Hành Vu ném xuống đất, sau đó nhẹ nhàng nói với Thẩm Hành Vu: “Chủ tử, nếu như để Vương thượng biết rõ thì bọn nô tỳ sẽ bị trừng phạt!”
“Có ta chịu trách nhiệm các ngươi lo lắng cái gì?” Rốt cuộc Thẩm Hành Vu cởi mấy cái áo nặng nề xuống. Nàng vừa định đi vào nội điện thì chợt nghĩ đến con nhóc kia, cho nên quay đầu lại nói với Hoa Dung: “Hoa Dung, đến chỗ Quỷ Y ôm Cầu Cầu về cho ta, không biết Quỷ Y có để nó bị đói không.”
“Nhưng chủ tử, vương thượng đã nói không có mệnh của ngài ấy thì không được ôm Cầu Cầu về.” Hoa Dung khó xử nhìn Thẩm Hành Vu.
“Bảo ngươi đi thì ngươi đi, mè nheo cái gì?” Thẩm Hành Vu khoát tay với Hoa Dung, sau đó cả người thoải mái đi vào nội điện. Nàng ngồi xuống nệm, tay sờ lên bả vai mình, trong lòng mang theo vài phần tò mò, bởi vì sau khi tỉnh lại, Mộ Phi Chỉ chăm sóc cô như đại gia, cho nên nàng cũng không có cơ hội hỏi, rốt cuộc là hắn dùng thuốc vì mà chỉ trong bốn năm ngày, vết thương của nàng đã không còn cảm giác, dường như hiệu quả của thuốc này cũng nhanh quá.
Lúc cô đang suy nghĩ, Hoa Dung thở mạnh chạy vào, nhét Cầu Cầu vào trong ngực Thẩm Hành Vu, sau đó lại thở dốc: “Từ nay về sau, đánh chết nô tỳ cũng không tới chỗ Quỷ Y!”
“Làm sao vậy? Hắn lại làm chuyện gì kinh thiên động địa à?” Thẩm Hành Vu tò mò hỏi.
“Hắn lấy dược đen xì bôi lên ánh mắt của con thỏ nhỏ.” Hoa Dung vừa nghĩ tới ánh mắt đáng thương của con thỉ, trong lòng nàng mắng mười tám đời tổ tông nhà Đỗ Trọng, bởi vì hắn như vậy quá tàn nhẫn, con nhỏ nhìn rất thảm.
“Hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, ngươi không thể mong chờ hắn đối xử tử tế với tất cả mọi thứ, tới mức ngay cả một con kiến cũng không giết chết đực.” Thẩm Hành Vu bình thản nói, trong lời nói cũng không có vẻ gì là mềm lòng với chuyện như vậy.
Hoa Dung há hốc mồm nhìn Thẩm Hành Vu, dường như nàng không tin Thẩm Hành Vu cũng là người máu lạnh như vậy.
“Hoa Dung, đôi mắt của thỏ là mẫn cảm nhất, là nơi yếu ớt nhất, dùng mắt để thí nghiệm là tốt nhất.” Thẩm Hành Vu nói xong, không nhìn Hoa Dung há hốc mồm, chỉ lắc đầu sau đó xem sách trong tay.
Thẩm Hành Vu thích yên tĩnh, lúc đọc sách thường thích ở một chỗ, hơn nữa dường như vừa rồi nàng đã dọa Hoa Dung không nhẹ, cho nên nàng cho Hoa Dung và Thạch Lưu lui ra, chính mình làm ổ trên giường đọc sách.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Hành Vu có chút khô miệng, nàng không hề suy nghĩ mà chân trần bước tới bàn cách đó không xa uống nước. Kết quả nước còn chưa rót vào trong ly trà, cửa nội điện đã bị Mộ Phi Chỉ mở ra, khuôn mặt Mộ Phi Chỉ vốn đang mỉm cười, nhưng mà khi hắn nhìn thấy trên người Thẩm Hành Vu mặc ít như vậy, lại còn đi chân đất thì gương mặt đó căng lên. Hắn đi lên vài bước, giọng nói to đến dọa người, giận dữ hét lên với Thẩm Hành Vu: “Thẩm Hành Vu, lời nói của ta nàng coi như gió thoảng bên tai phải không?”
Trước kia Thẩm Hành Vu chưa từng nghe hắn nói nặng với nàng, bây giờ bị hắn rống lên như vậy, ly trà nàng bừng trong tay không khỏi run rẩy
Mộ Phi Chỉ lạnh nhạt đứng trước mặt nàng, khuôn mặt băng giá, nhiệt độ trong phòng lập tức vì tâm tình của hắn mà hạ thấp xuống, gần như có thể so với trời đông giá rét.
“Nàng không biết là mình vừa bệnh sao? Không biết đi chân không như vậy sẽ bị lạnh à?” giọng của Mộ Phi Chỉ bởi vì cảm xúc nên cũng có phần tức giân, gương mặt hắn lạnh lùng, ôm Thẩm Hành Vu lên giường, kéo mạnh một cái chăn đắp lên cho nàng.
Cả quá trình Thẩm Hành Vu không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn Mộ Phi Chỉ, nhưng bây giờ cơn giận của Mộ Phi Chỉ rất lớn, hắn cố gắng kiềm chế chính mình không nổi giận với Thẩm Hành Vu, nhưng mà lời nói ra lại rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn cũng khiến Thẩm Hành Vu kinh hãi.
“Nàng nghe rõ lời ta chưa? Từ nay về sau không được như vậy nữa, nghe không?” Mộ Phi Chỉ đắp mấy cái chăn lên cho nàng, kết quả hắn phát hiện lửa giận trong lòng mình vẫn còn chưa lui xuống. Hắn lại quay người lại, vươn tay cầm lấy cằm Thẩm Hành Vu, trong giọng nói là sự nghiêm khắc và hung ác trước nay chưa từng thấy.
“Xoạch” một tiếng, Thẩm Hành Vu mở to hai mắt nhìn Mộ Phi Chỉ, một giọt nước mắt cứ như vậy rơi xuống trên mu bàn tay Mộ Phi Chỉ.
Bởi vì giọt nước mắt này mà tay Mộ Phi Chỉ run rẩy hạ xuống, cả người hắn cứng ngắc, vẻ mặt lạnh như băng tan rã trong chốc lát, nước mắt kia giống như giọt nước nóng hổi, làm cháy da và tim hắn. Một lát sau hắn mới hoàn hồn, vừa muốn vươn tay ôm Thẩm Hành Vu vào ngực thì Thẩm Hành Vu vén chăn lên chạy ra ngoài.
Thần trí của Mộ Phi Chỉ vẫn bị giọt nước mắt vừa rồi làm loạn, sau khi Thẩm Hành Vu chân đất bỏ chạy hắn mới kịp phản ứng, đuổi theo nàng. Đợi hắn chạy tới thì Thẩm Hành Vu đã ngồi trên ghế đá trong sân điện Thái Cực, hai mắt nhìn đóa hồng mai trong sân không có tiêu cự. Cả người Mộ Phi Chỉ cứng ngắc đứng ở đó, một cảm xúc bối rối dâng lên trong lòng hắn, hắn nghĩ, có phải vừa rồi thái độ của mình quá cứng rắn rồi không, hắn muốn yêu thương nàng, bình thường chưa bao giờ nói một câu nặng lời với nàng, lần này thái độ hung ác nổi giận với nàng như vậy. Nhưng mà, hắn thật sự rất tức giận, hắn sợ nàng vì cảm lạnh mà bệnh tái phát, những lúc nàng mê man.... nỗi cô đơn đã tra tấn hắn phát điên rồi, cho nên hắn không cho phép chuyện như thế xảy ra lần nữa, chẳng lẽ là hắn đã dọa nàng sao? Là hắn quà nghiêm khắc rồi à?
Hai người cứ như vậy không nói gì, một người ngồi một người đứng. Mãi một lúc sau, bước chân Mộ Phi Chỉ hơi động một chút, muốn tiến lên, đột nhiên Thẩm Hành Vu quay đầu lại, bĩu môi hỏi Mộ Phi Chỉ: “Chàng không đến dỗ ta sao?” Bởi vì giọng khàn khàn, nên khi Thẩm Hành Vu nói những lời này, giọng rất thấp, cộng thêm cả đôi mắt to trong trẻo, Mộ Phi Chỉ chỉ cảm thấy tràn đầy trong lòng, hắn bước nhanh đến phía trước, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, vuốt vuốt tóc nàng, lại thấp giọng vội vàng nói: “Dỗ, xin lỗi nàng, giọng điệu của ta hơi nặng. Nhưng cảm giác đau khổ này ta không chịu được lần thứ hai, mặc dù chỉ có ba ngày, nhưng mà A Vu à, với ta mà nói còn dài hơn là ba mươi năm.” Mộ Phi Chỉ nói xong thì hôn lên mái tóc Thẩm Hành Vu, giọng nói cùng dần khàn khàn.
“Vừa rồi chàng làm ta sợ muốn chết, có biết không?” Thẩm Hành Vu ngẩng đầu lên, học hắn nắm lấy cằm của hắn, giọng điệu ra vẻ ghét bỏ: “Mộ Phi Chỉ, chàng làm hư ta rồi, ta đã thành thói quen rồi, chàng đột nhiên giận dữ với ta, giọng còn lạnh như vậy nữa, ta cũng rất sợ đấy, biết không? Cảm giác đó giống như, ta rất có lòng tin rằng chàng sẽ tốt với ta cả đời, nhưng mà đột nhiên chàng phát giận như vậy, khiến ta bắt đầu hoang mang. Là chàng trêu chọc ta trước!” Thẩm Hành Vu nói rất ủy khuất, vừa rồi nàng thật sự bị bộ dạng như muốn ăn thịt người của Mộ Phi Chỉ dọa sợ, được ăn nhiều ngọt ngào quá nên không chịu được một chút khổ.
“Ta nói rồi, nàng không được đi chân đất trong cung, bệnh của nàng còn chưa tốt, sao ta có thể không lo lắng được?” Mộ Phi Chỉ dừng lại nhéo nhéo mũi Thẩm Hành Vu, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Nữ nhân này, đúng là không khiến người ta tức giận được, vừa rồi nàng giang tray với hắn, mềm mại nói hắn dỗ nàng, Mộ Phi Chỉ cảm nhận được sâu sắc, đời này chính là nàng, người động được tới trái tim hắn chỉ có nàng, khi hắn mềm giọng dỗ nàng, hắn cảm thấy lòng mình cũng mềm mại hơn.
“Ta là người sống, không phải hoa trong nhà kính, chàng chiều ta như vậy, về sau ta yếu đuối thì phải làm sao?” Thẩm Hành Vu đấm nhẹ lên người hắn một chút, biểu đạt bất mãn của mình.
“Được rồi, không giận nữa hả? Lần sau ta nhất định sẽ dịu dàng một chút.” Mộ Phi Chỉ nắm chặt lấy tay nàng, vuốt vuốt, sau đó bế nàng lên, đi vào trong nội điện.
Khi cửa nội điện đóng lại, Thạch Lưu và Hoa Dung liếc nhìn nhau một cái, sau đó hai người cùng bật cười.