• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện Thái Cực, Thẩm Hành Vu ngồi đọc sách ở trên nhuyễn tháp, Cầu Cầu cuộn tròn thành một cục nằm bên cạnh nàng. Mấy ngày nay Thẩm Hành Vu cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, bởi vì Mộ Phi Chỉ thật sự rất để ý nàng, ngày hôm qua nàng chỉ mới đi đến điện Ngô Đồng để thu hoạch một số loại dược liệu, kết quả Mộ Phi Chỉ cho rằng nàng bỏ đi, lại còn điều động một đống Ngự Lâm quân tìm kiếm xung quanh ở trong cung. Cuối cùng, khi Mộ Phi Chỉ mang theo một đám người đi đến điện Ngô Đồng, nhìn thấy trong tay Thẩm Hành Vu đầy đất, hắn kiên trì, lau khô tay cho nàng, sau đó ôm nàng trở về trong cung, bởi vì cái dạng "không chào mà đi này". Đêm qua, Mộ Phi Chỉ như một con mãnh thú không ngừng ép buộc Thẩm Hành Vu cho đến hửng đông mới ngừng lại, mà hiện giờ, Thẩm Hành Vu dùng mắt thường cũng nhìn thấy rõ, tuy nam nhân kia đang phê duyệt tấu chương, nhưng ánh mắt lại thường xuyên liếc nhìn nàng, sợ nàng biến thành bươm bướm bay đi mất.


"Mộ Phi Chỉ, thật ra chàng có thể đến Ngự Thư phòng để phê duyệt tấu chương." Cuối cùng, Thẩm Hành Vu thật sự không chịu nổi nữa, chẳng được bao lâu nam nhân này sẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, tiết tấu này thật sự khiến cho người ta phát điên, nàng quay đầu, giọng điệu hơi lơ đãng nói, nàng cũng không muốn Mộ Phi Chỉ cho rằng nàng cố ý muốn đuổi hắn đi, tuy rằng nàng thật sự muốn đuổi hắn đi.


"A Vu, nàng gọi sai rồi." Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía nàng, mang theo vài phần nghiêm túc.


Mặt Thẩm Hành Vu nhất thời hồng lên, trong đầu không khỏi nhớ tới tối hôm qua hắn bức nàng gọi phu quân cả đêm.


"A, phu quân." Thẩm Hành Vu khoát tay, chỉ chỉ bên ngoài: "Chàng ở trong này phê tấu chương, ta đây ra ngoài đi dạo." Ngươi không đi, ta đi còn không được sao? Thẩm Hành Vu nghĩ như vậy.


"Ta cũng xong, cũng muốn đi ra ngoài một chuyến." Mộ Phi Chỉ buông bút, đi nhanh đến chỗ Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu có chút nói không nên lời chỉ chỉ vào chồng tấu chương thật dày trên bàn hắn: "Cái này là gì? Chàng không cần phải xem sao?"


"Cái đó không quan trọng, không phải nàng muốn đi ra ngoài dạo sao? Còn ở nơi này lề mề cái gì?" Mộ Phi Chỉ kéo tay nàng đi ra ngoài.


Thẩm Hành Vu phát hiện, cho dù là sau đại hôn, tại một phương diện nào đấy, nàng cũng vẫn không phải đối thủ của Mộ Phi Chỉ.


Từ trong điện đi ra, Mộ Phi Chỉ để cho Thạch Lưu đi lấy quần áo, đã vào cuối thu, thời tiết bắt đầu trở lạnh, lá cây ở tiền điện đã biến thành màu vàng, Thẩm Hành Vu đột nhiên cảm thấy có chút tiêu điều.


"Nếu nàng thích, có thể dời một ít hoa mai ở điện Thái Nguyên đến đây, vậy đến mùa đông, nói này một chút màu sắc cũng không có." Coi như nhìn thấy ý nghĩ của Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ lên tiếng an ủi khuyên giải Thẩm Hành Vu.


"Được, trồng một ít hoa mai, lại thêm một ít trúc." Đầu tiên Thẩm Hành Vu còn nghi ngờ nhìn thoáng qua Mộ Phi Chỉ, sau đó mới gật đầu, lên tiếng.


Vừa phủ thêm áo cho Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ khẽ nói với Thẩm Hành Vu: "Ta có việc gấp phải đi ngự thư phòng một chuyến, nàng đừng ở bên ngoài lâu, sẽ cảm lạnh."


Hiện tại Thẩm Hành Vu ước gì hắn có việc gấp, cả ngày dính lấy nhau, Vương thượng như hắn không cần làm nữa sao?


Bóng dáng Mộ Phi Chỉ vừa mới biến mất ở hành lang gấp khúc đi đến điện Thái Cực, Hoa Dung và Thạch Lưu có chút dè dặt cẩn trọng từ trong điện đi ra, nhìn Thẩm Hành Vu được che phủ thật ấm áp, Hoa Dung không khỏi trêu chọc nói: "Hiện tại nếu chủ tử bị mất một cọng tóc, nói không chừng Vương thượng cũng phải đau lòng mất nửa ngày."


"Trước kia hắn cũng nhàn nhã như vậy sao? Sao ta cảm thấy Hoài Nam Vương như hắn lại nhẹ nhàng như vậy!" Thẩm Hành Vu ôm Cầu Cầu vào trong ngực, hỏi hai người thị nữ.


Hoa Dung nhanh mồm nhanh miệng, lập tức đáp: "Cũng không phải, mỗi ngày đều không thấy bóng Vương thượng, từ sau khi huyết án bốn năm trước, ở trong cung này, ngoại trừ Trưởng công chúa ta chưa bao giờ nhìn thấy một vị nữ chủ tử khác. Cho nên..."


"Huyết án?" Hoa Dung còn chưa kịp làm tổng kết, Thẩm Hành Vu liền nghi hoặc mở miệng.


Thạch Lưu véo tay Hoa Dung, Hoa Dung thè lưỡi, cãi lại Thạch Lưu: "Nói đến một chút cũng không được sao?"


"Nhưng..."


"Nói đi, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm." Thẩm Hành Vu rất tò mò, cung yến hàng năm, mệnh phụ quần thần đều tiến cung là chuyện bình thường, huống hồ, còn có thể có một ít tiểu thư thế gia cũng có thể tiến cung.


"Bốn năm trước, trong yến tiệc chúc mừng sinh thần của Vương thượng, có vài vị đại thần trong triều tiến cử với Vương thượng, nói muốn hậu cung của Vương thượng có đầy đủ, mà một vài bị tiểu thư thế gia cũng nhân cơ hội đó a dua theo, kết quả, bảy tám vị tiểu thư đều bị Vương thượng giết chết, từ đó về sau, không còn có người dám nói chuyện này, vì vậy hôn sự của Vương thượng cũng bị kéo dài." Hoa Dung hoa chân múa tay vui sướng giống như đang kể chuyện xưa, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lo lắng của Thạch Lưu.


"Bảy tám người!" Thẩm Hành Vu tặc lưỡi hai tiếng, nam nhân này thật không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, nhưng mà, suy nghĩ một chút, nếu như hắn thương tiếc nữ nhân khác, nàng hiện tại nên giậm chân thôi!


...


Ngự thư phòng,


Hắc Ưng giao mất tờ giấy trong tay cho Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ dùng ánh mắt dò hỏi.


"Ngày hôm qua, chúng ta tìm được tung tích của bọn họ ở mấy tiệm thuốc, sau khi hỏi thăm một tiệm thuốc, bọn họ chỉ đến hỏi phương thuốc chữa đau đầu, cùng với, tìm kiếm Quỷ y."


"Là phương thuốc này?" Mộ Phi Chỉ giơ tờ giấy trong tay lên.


Vâng ạ, Hắc Ưng gật đầu.


"Lui ra đi, tiếp tục tìm. Đây là một đối thủ không đơn giản." Mộ Phi Chỉ nâng trán.


Tần Huyền Giáo, đã đến đây, đừng nghĩ có thể dễ dàng trở về! Một mũi tên còn chưa trả lại cho ngươi đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK