• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Hắc Ưng tiến vào, Cầu Cầu vẫy đuôi chạy về phía hắn, Hắc Ưng trước giờ luôn lạnh lùng bị con vật nhỏ này làm khó, bởi vì Cầu Cầu đứng bên chân hắn, cắn áo choàng của hắn. Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu ngồi trên giường, nhìn thấy màn này thì buồn cười nói với người trong ngực: “Nàng gọi nó lại đây đi, cắn nữa thì Đại Tổng quản Thiên Cơ lâu ta đây sẽ bị người cười chết rồi.”


Thẩm Hành Vu cười một tiếng, nhìn nam nhân đứng cứng người ở đó, động cũng không dám động, cnahr tượng này thật sự là quỷ dị đến buồn cười.


“Cầu Cầu, lại đây.” Thẩm Hành Vu cười đủ mới gọi Cầu Cầu, Cầu Cầu rất có linh tính, hơn nữa chỉ nghư lời Thẩm Hành Vu nói... Nó vừa nghe thấy tv gọi, nhanh chóng thả Hắc Ứng ra, chạy tới vòng vòng quanh chân giường.


Cầu Cầu chạy, lúc này Hắc Ưng mới thở dài một hơi, cung kính đưa một lá thư cho Mộ Phi Chỉ.


Hai tay Mộ Phi Chỉ vẫn ôm Thẩm Hành Vu, hắn mở phong thư, lấy thư ra và dùng tốc độ cực nhanh để xem, sau khi xem xong thì cười lạnh.


“Làm sao vậy?” Thẩm Hành Vu nhéo nhéo mu bàn tay Mộ Phi Chỉ: “Ta có thể xem phong thư này không?”


“Có gì không thể?” Mộ Phi Chỉ bị câu nói của Thẩm Hành Vu làm cho tức cười, nữ nhân này hôm nay lá gan nhỏ thế.


Thẩm Hành Vu từ trong ngực hắn, rất nghiêm chỉnh nằm ngửa rên giường, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không muốn tham gia vào chính sự.”


“Đồ ngốc!” Một lúc lâu sau, Mộ Phi Chỉ mới ngồi dậy, kéo nàng vào trong ngực, nói: “Ta biểu hiện như vậy không rõ ràng sao?”


“Cái gì?” Thẩm Hành Vu bị hắn nói rất mơ hồ.”


“Ta yêu nàng, hơn cả giang sơn.” Lời nói dịu dàng mập mờ rơi vào tai nàng, một giây sau, trên vành tai truyền đến cảm xúc ngứa ngứa, hắn đang cắn nàng.


“Ngươi có thể nói chuyện uyển chuyển được không?” Thẩm Hành Vu đánh vào lồng ngực hắn, rất mất mựt, nam nhân này có cần trực tiếp vậy không?”


“Tại sao phải uyển chuyển, ta cũng đâu phải những văn nhân kia, rõ ràng là một câu vui mừng lại nói cứng như đóa hoa!” Mộ Phi Chỉ khinh thường nói.


“Lấy ra.” Thẩm Hành Vu chẳng muốn nói lý với hắn, vươn tay ra, đôi mắt nhìn vào lá thư của hắn.


Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vào lòng, lúc này mới đưa thư cho nàng đọc.


Thẩm Hành Vu nhận lấy thư, đọc từng chữ, trong mắt không hề xúc động. Nhưng mà sau khi đọc xong lá thư này, nàng dựa hẳn vào lồng ngực nam nhân sau lưng, cảm thán nói: “Quý tiểu thư phạm tội giết người vì Lưu Tri Lễ, cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm như vậy.”


“Không biết rõ người, không biết nhìn người, không thể trách người khác.” Mộ Phi Chỉ đưa lá thư này tới, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt, nó liền biến thành một đống bột phấn màu trắng.


“Hy vọng ta biết nhìn người.” Thẩm Hành Vu nhỏ giọng lầm bầm một câu.


Nhưng nàng vừa nói xong câu đó, chỉ thấy thiên toàn địa chuyển, tới khi nàng kịp phản ứng thì thân thể đã bị Mộ Phi Chỉ đặt ở phía dưới. Mộ Phi Chỉ dùng một tay chế trụ hai cánh tay của nàng, một tay khác khiêu khích ở chỗ cổ trơn bóng, trọng giọng nói đều mang theo vài phần nguy hiểm: “Nàng dám so sánh ta với hắn.”


“Không phải hai người đều là nam nhân sao? Hơn nữa, ta cứ đần đồn u mê bị chàng lừa, làm sao biết chàng trông như thế nào?” Thẩm Hành Vu duỗi ngón tay vòng lên lồng ngực của hắn, trong mắt ánh lên giảo hoạt.


“Không phải nàng đã sờ nhiều lần rồi sao? Nàng nói một câu xem, rốt cuộc chỗ này của ta trông như thế nào?” Mộ Phi Chỉ rất bình tĩnh cầm tay Thẩm Hành Vu, sau đó đặt lên trái tim mình, khóe mắt hơi nhướng, ánh mắt khiêu khích.


“Không có lòng tốt.” Thẩm Hành Vu hừ một câu, trên mặt hơi hồng.


...


Án Võ sinh chấm dứt khi Quý Tại chết đi, xét thấy tình huống đặc biệt, cuộc thi Võ trạng nguyên của Hoài Nam năm nay trở thành phế thải.


Sau chuyện này là đến hôn sự của Mộ Tê Hoàng và Phong Dự. Phong Dự xử lý bên trong Hộ Quốc Tướng Quân, mà về phía Mộ Tê Hoàng cính là Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ mang theo một đám lão ma ma giúp nàng.


Hôm nay Mộ Phi Chỉ mang theo Thẩm Hành Vu đến, từ xa đã thấy Phong Dự và Mộ Tê Hoàng đứng trong đại điện, dường như cãi nhau gì đó.


Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đồng thời dừng bước, lẳng lặng nhìn động tĩnh bên trong.


“Ta nói tất cả không cần quá phung phí, ta muốn thấy, muốn gả cho chàng, nhưng bây giờ cả ngày không thấy bóng chàng, chàng muốn chọc giận chết ta sao?” Cá tính Mộ Tê Hoàng nóng nảy, lớn tiếng tới mức xa cũng nghe thấy.


“Không muốn ủy khuất nàng.” Phong Dự rất ít nói, vóc dáng cao, hôm nay mặc trường bào đen càng hiện thân hình thon dài. Ánh mắt hắn đau lòng nhìn Mộ Tê Hoàng, nhưng mà nói ra miệng cũng chỉ năm chữ này.


“Ủy khuất, ủy khuất, nói tới những năm này ta ít bị ủy khuất lắm sao? Trước kia ta không ngại, chàng cảm thấy bây giờ ta sẽ chú ý sao?” Mộ Tê Hoàng đánh một cái lên người Phong Dự.


Phong Dự cũng không nhúc nhích, mặc Mộ Tê Hoàng đánh lên người mình. Đối mặt với Mộ Tê Hoàng tức giân như vậy, hắn chỉ trả lời một câu: “Trước kia không cấp nổi, về sau ta không thể để nàng chịu ủy khuất.”


“Không phải chàng còn có việc ở biên cương sao? Hôn lễ phải một tháng, chàng không cần những huynh đệ kia à?” Mộ Tê Hoàng tức giận muốn giơ chân.


“Biên cương ta đã phái người đi, đợi lúc đại hôn, huynh đệ của Phong Dự đương nhiên cũng tới tham gia, Vương tỷ chỉ cần an tâm xuất giá là được, ta sao cam lòng để Vương tỷ chịu ủy khuất chứ?” Mộ Phi Chỉ lại kéo tay Thẩm Hành Vu đi vào nói.


“Hai người các ngươi, đúng là khó chịu.” Thẩm Hành Vu đứng bên người Mộ Phi Chỉ, nhìn hai người này cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK