...
Hình ảnh chuyện xưa lại kéo về phía Hữu tướng, bởi vì ở Đại Lý Tự, Khương Đại Hải đã nói Hữu tướng là người giật đây, cho nên Mộ Phi Chỉ đã giam lỏng Hữu tướng, người Đại Lý Tự bắt Hữu tướng đi, tin tức Hữu tướng bị giam lỏng lập tức truyền khắp đinh đổ, tất cả đại thần đều bị tin tức này khiến cho hoảng loạn, chỉ có phủ Tả tướng vẫn như trước.
Tối hôm đó, Hữu tướng ngồi trong sân nhà uống trà, chợt thấy sau lưng một luồng gió lạnh, tới lúc hắn quay đầu lại thì thấy sau lưng có hai người, hắn chợt quỳ xuống, vô cùng hoảng sợ dập đầu với Mộ Phi Chỉ, nói: “Cựu thần không biết Vương thượng giá lâm, không tiếp đón từ xa.”
“Hắc Ưng.” Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn, Hắc Ưng lập tức biến mất, bắt đầu làm công tác bí mật ở ngoài để ngừa có người nghe được lời của hai người nói.
“Quý ái khanh đứng bên.” Mộ Phi Chỉ ngồi xuống trước, sau đó nói với Hữu tướng.
Ngoại trừ vừa rồi hơi bối rối, bây giờ Hữu tướng vô cùng bình tĩnh, hắn lấy một chén không, rót một ly trà nóng cho Mộ Phi Chỉ, lúc này mới hỏi Mộ Phi Chỉ: “Không biết Vương đến đây có gì phân phó?”
“Hữu tướng không thấy hiếu kỳ, vì sao cô vương phải giam lỏng ngươi sao?” Mộ Phi Chỉ cầm lấy ly trà nhưng không uống, hắn từ từ quơ quơ, nhưng mà không tràn một giọt nước nào.
“Nhất định có người hãm hại cựu thần, về phần là ai, cựu thần nghĩ hẳn là Vương thượng đã biết rõ. Cựu thần biết, việc Quân ky doanh trước kia mọi đầu mối đều ám chỉ là cựu thần, mà chuyện võ sinh quán vừa rồi lại hủy diệt một nữ nhi của cựu thần, hôm nay Vương thượng giam lỏng cựu thần, có nghĩa là lời khai của Khương Đại Hải nhất định chính là cự thần. Nhưng mà khéo là, năm đó Dư Thiếu Bình và Khương Đại hải là tân khoa trạng nguyên và tiến sĩ một tay cựu thần nhấc bạt lên. Hôm nay mọi điều ngụ ý, cựu thần có mười cái miệng cũng không nói rõ được, kế hoạch kín đáo như vậy, rõ ràng có người bày một cái lưới lớn sau lưng cựu thần, cựu thần bị bao phủ, chỉ có thể trách mình bất lực. Hữu tướng nói một hơi xong mới thở dài, rất bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nhìn Mộ Phi Chỉ.
“Cô vương đương nhiên biết rõ ngươi nói đến ai, nhưng mà bây giờ còn chưa tới lúc vạch trần chân tướng, trước mặt hắn bây giờ còn có một người.” Mộ Phi Chỉ nói chuyện như giải đố, dùng phương thức của mình để nói chuyện với Hữu tướng.
“Mục tiêu của hắn đơn giản chính là Lục hoàng tử, hắn muốn nắm vương quyền, chỉ có tìm một người danh chính ngôn thuận, có huyết mạch hoàng gia, có thể giúp hắn, làm con rối ngụy trang của hắn. Xét những điều này, Lục hoàng tử là đệ đệ của tiên hoàng, đương nhiên là thí sinh tốt nhất.” Hữu tướng giải thích nói.
“Nếu như ái khanh đã hiểu được, vậy thì thời gian này ủy khuất ngươi.” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, giọng nói không mặn không nhạt.
“Cựu thần không dám.” Hữu tướng bị lời Mộ Phi Chỉ gây kinh hãi, lúc hắn kịp phản ứng thì Mộ Phi Chỉ đã bình tĩnh hình hắn.
“Cũng không còn sớm, ái khanh nghỉ đi.” Mộ Phi Chỉ không nói thêm gì nữa, có những lời nên nói tới điểm dừng, hai người hiểu là được rồi, những thứ khác hắn không muốn nhiều lời.
Đêm lạnh như nước, càng gần tối trừ tịch thì nhiệt độ càng thấp, cho tới khi Mộ Phi Chỉ đã biến mất rất lâu, lúc này Hữu tướng mới khoác áo đi vào phòng. Lúc không người, ông nhẹ nhàng thở dài: “Có được minh quân, Hoài Nam hưng thịnh!”
....
Lúc Mộ Phi Chỉ hồi cung, Thẩm Hành Vu đang ỷ trên giường, vài lớp chăn dày đăhc, nàng cầm một quyển sách trong tay, đọc rất hăng say, nhìn vẻ mặt nàng thì đọc rất say sưa.
“Xem cái gì đấy?” Mộ Phi Chỉ ngồi bên giường ôm lấy Thẩm Hành Vu, đầu tiên là giữ cái ót nàng lại, tàn sát bừa bãi trên môi nàng, lúc này mới vuốt ve đầu vai nàng và hỏi nàng.
“Chàng trở lại rồi sao, mau đi đổi y phục, lạnh quá.” Bởi vì vừa ở ngoài về nên cả người Mộ Phi Chỉ mang theo một luồng khí lạnh, Thẩm Hành Vu ghét bỏ không dựa, không muốn nhận cái khí lạnh trên người hắn.
“Không cần đổi, cởi ra là được, dù sao nhiệt độ trên người ta cũng cao hơn.” Mộ Phi Chỉ nói xong thì cởi quần áo trên người mình xuống, rồi vén chăn chui vào trong. Đồng thời quyển sách trên tay Thẩm Hành Vu cũng bị Mộ Phi Chỉ ném ra ngoài, Thẩm Hành Vu thấy vậy thì phiền chán nói: “Chàng làm cái gì vậy?”
“Đến, để cho ta ôm nào.” Một tay Mộ Phi Chỉ chống đầu, lười biếng nói với Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu nhìn lồng ngực hắn lộ ra, âm thầm nuốt nước bọt, nàng lắc đầu nói: “Phu quân, trên người ta còn có vết thương, chàng đừng làm loạn.” Từ sau đại hôn của hai người, Mộ Phi Chỉ quả thực vô cùng yêu thích phương diện kia, tới mức khiến người phẫn nộ. Mỗi khi Thẩm Hành Vu đều bị hắn lăn qua lăn lại muốn chết, nàng luôn thích cắn một cái lên vai hắn, sau đó rầu rĩ nói: “Mộ Phi Chỉ, chàng có thể tiết chế một chút không!” Lúc đó, Mộ Phi Chỉ sẽ hùng hồn nói: “Nam nhân cấm dục hai mươi lăm năm, nàng bảo ta tiết chế thế nào?” Khẩu khí vô lại đó, đúng là vô sỉ.
“Nàng nghĩ cái gì thế, mặc dù ta không nhịn được nhưng không đến mức không để ý tới vết thương của nàng.” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vòa lòng, ấn đầu nàng vào trong ngực mình, sau đó nhắm mắt lại.
Qua nửa năm, Thẩm Hành Vu đã sớm thích ứng với cái ôm của Mộ Phi Chỉ. Nàng tìm một tư thế thoải mái, cọ cọ vào ngực Mộ Phi Chỉ, sau đó thoải mái nhắm mắt lại, hai tay theo thói quen ôm eo Mộ Phi Chỉ, cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, cảm xúc tốt đẹp này suýt nữa làm Mộ Phi Chỉ không nhịn được.
“A Vu, gần đây nàng có vẻ thích ngủ!” Mộ Phi Chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ trong ngực, bất đắc dĩ và cưng chiều nói.