Biệt viện Sơn Thành được xây dựng gần kinh thành, kế núi gần sông. Lúc này, gần giờ tý, trời đêm đưa tay không thấy được năm ngón, một thân thủ nhanh nhẹn bay vào biệt viện.
Trong cả biệt viện lớn chỉ còn có phòng Đỗ Trọng là sáng đèn, Đỗ Trọng miễn cưỡng nằm ở trên giường, đang đưa tay vuốt tóc bạc của mình. Bỗng nhiên, tất cả ngọn đèn trong phòng đều tắt, nhất thời trong phòng lâm vào trong bóng tối.
"Chặc chặc, xem ra lại có khách đến chơi rồi!" Đỗ Trọng âm trầm cười một tiếng, thanh âm này nhấm vào lòng người, làm cho tóc gáy sau lưng người ta đều dựng đứng hết lên.
Một đạo ngân quang hiện lên, trong phút chốc một thanh trường kiếm đâm tới phía trên giường.
"Ta đợi đã lâu, thật là phiền toái, còn phải bắt sống." Người nọ chỉ nghe trong phòng có tiếng cười khanh khách, nhưng một chút cũng không tìm được Đỗ Trọng ở nơi nào.
Gió xẹt qua sưu sưu, nam nhân cầm kiếm cảm thấy không ổn, thân mình bay lên, muốn bay ra ngoài cửa sôt, kết quả phía sau lưng thậy giống như giữ lại, không thể nhúc nhích, thậm chí hắn còn không biết người nọ ra tay khi nào.
"Từ nhỏ mệnh ta đã cứng rắn, không ai có thể giết ta được. Dư đại nhân, hôm nay ngươi thật là mạo hiểm!" Đỗ Trọng vừa mới dứt lời, tất cả nến trong phòng đều được thắp sáng lên. Thân thể Dư Thiếu Bình không thể động đậy, Đỗ Trọng dựa vào cột trong phòng, nói với người bên ngoài: "Vương thượng, ngươi có thể xuất hiện rồi."
"A, không tệ, Dư Thiếu Bình, an bài này của Cô vương ngươi có vừa lòng không." Mộ Phi Chỉ một thân thường phục kéo Thẩm Hành Vu từ bên ngoài đi vào, Hắc Ưng cũng đi ở phía sau, lập tức đóng chặt cửa lại.
Dư Thiếu Bình không thể động đậy, nhưng ánh mắt hắn lại mở lớn, hắn không rõ, vì sao mình có thể rơi vào kết cục này, rõ ràng, Vương Thượng không nên biết, rõ ràng, Đỗ Trọng tay trói gà không chặt.
...
Phòng tối trong biệt viện, Dư Thiếu Bình bị trói vào cột trên tường, Mộ Phi Chỉ và đám người Đỗ Trọng ngồi đối diện với hắn.
"Quỷ y, câu nói hôm nay là ngươi cố ý nói cho ta nghe." Dư Thiếu Bình nhíu mày, hối hận nói với Độ Trọng. Đỗ Trọng cố ý nhắc tới chuyện đến kĩ viện trước mặt hắn, cho nên mới khiến hắn rối loạn trận tuyến.
"Ta chỉ muốn tra xét một chút, có phải Dư đại dẫn cũng là người biết chuyện hay không thôi." Đỗ Trọng nhàn nhã nói.
"Ngươi... Các ngươi cố ý bố trí ván cờ này?" Dư Thiếu Bình đột nhiên phản ứng lại, nếu Đỗ Trọng cố ý dẫn hắn đến ám sát, vậy một loạt chuyện trước kia, cái nào là thật?
"Tám trăm người chết, Dư tướng quân xem ta là kẻ ăn hại à? Độc dược trong cơ thể những người đó ngoài trừ phản ứng chậm chạm, còn có một bí mật được giấu kín, một khi dược đó được đặc chết cùng với bột quế, có thể làm cho thất kiếu của người ta chảy máu. Thời điểm phối dược ta đã vụng trộm bỏ thêm sài hồ vào bên trong giải dược." Đỗ Trọng nhìn biểu cảm ngây ngốc của Dư Thiếu Bình, giọng điệu càng thêm khinh thường: "Không nghĩ tới, đám ngu đần các ngươi lại hoàn toàn dựa vào sách mà ta viết."
"Khi đó ngươi có bỏ sài hồ vào sao? Sao ta lại không biết?" Thẩm Hành Vu thật không ngờ bên trong còn có thứ này, Đỗ Trọng động thủ khi nào.
"Không có hương vị, ngươi cũng không phải chó, tất nhiên là không ngửi được," Đỗ Trọng còn chưa nói xong đã bị Mộ Phi Chỉ quát.
"Đỗ Trọng, ngươi lặp lại lần nữa cho Cô vương." Mộ Phi Chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.
"Ta chỉ lý luận." Đỗ Trọng nhún nhún vai, đứng ở một bên, con ngươi màu tím phóng ra âm trầm, Dư Thiếu Bình nhìn cảm thấy lạnh sống lưng.
"Vương thượng, không lẽ ngài đã theo dõi quân xa doanh từ sớm?" Dư Thiếu Bình nhìn người đang nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, nam nhân một thân áo đen, một loại cảm giác sợ hãi lan tràn khắp thân thể hắn.
"Nếu không phải nữ nhân của Cô vương tùy hứng, Cô vương vốn tính chờ thêm một thời gian nữa mới giải quyết, chỉ tiếc, các ngươi rất tùy hứng." Mộ Phi Chỉ tựa tiếu phi tiêu nhìn Dư Thiếu Bình, không khác gì nhìn một con cờ tôm tép nhãi nhép.
"Ngươi nói ai tùy hứng?" Một tay Thẩm Hành Vu giữ lấy bả vai Mộ Phi Chỉ, bộ dạng hung hăng như muốn băm chặt Mộ Phi Chỉ.
"Ngoan, chờ ta xử lý xong sẽ xin lỗi nàng." Mộ Phi Chỉ vỗ vỗ lưng trấn tĩnh nàng, sau đó mới nhìn về phía Dư Thiếu Bình: "Dư ái khanh, Cô vương hỏi ngươi mấy vấn đề, có phải ngươi cũng nên trả lời vấn đề của Cô vương không."
Dư Thiếu Bình không nói chuyện, khép chặt khớp hàm, đôi môi còn chưa có mím chặt lại với nhau, thân hình Mộ Phi Chỉ đã đến trước mặt hắn, đưa ngón tay điểm hai đại huyệt trên người hắn, một tay hung hăng giữ lấy cắm hắn, giọng điệu băng lạnh dường như muốn xâm nhập vào tận xương cốt Dư Thiếu Bình: "Muốn cắn lưỡi tự sát trước mặt Cô vương, Dư ái khanh, trên đời này làm gì có chuyện được lợi như vậy?" Tăng thêm sức lực trên tay, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương cắm Dư Thiếu Bình đã bị Mộ Phi Chỉ dùng sức làm cho vỡ ra.
"Đại bộ phận thám tử ở quân xa doanh đều là cô nhi không cha không mẹ, quân pháp quy định, mỗi tháng nhóm thám tử có thể được nghỉ một ngày, ở xung quanh kinh thành chỉ có một thị trấn lớn, nơi này cũng không có gì phồn hoa, những người này đều là thanh niên, lại vô gia vô thê, Dư ái khanh, ngươi nói có phải có người thừa dịp này lưu luyến nơi thanh sắc(1)không?" Mộ Phi Chỉ nói xong, nhìn thấy Dư Thiếu Bình đột nhiên trừng mắt lớn, không khỏi cười ra tiếng: "Qua nhiên, tuổi trẻ khí thịnh. Dư ái khanh, không biết ngươi đã dùng biện pháp gì để lung lạc một đám người này vậy? Xem ra quy định của quân doanh phải sửa lại thật tốt mới được."
(1)Thanh sắc: ý chỉ những nơi như thanh lâu.
"Hiện giờ, ngươi có hai sự lựa chọn. Một, nói xong rồi chết. Hai, câm miệng không nói, Cô vương tự mình đưa ngươi đi." Mộ Phi Chỉ cười: "Ngươi chọn cách nào."
Dư Thiếu Bình không nói chuyện, ánh mắt lộ chút kích động.
"Người trong cung đều biết, tính khí Cô vương tàn bạo, không thích phải chờ đợi, nếu ái khanh đã cố ý tìm chết, vậy Cô vương thành toàn cho ngươi." Ngón tay thon dài chợt vèo một cái đánh lên đầu Dư Thiếu Bình, tai Thẩm Hành Vu nghe được một tiếng năng nề, sau đó máu tươi liền chảy xuống ở thất khiếu của Dư Thiếu Bình. Đối với cảnh tượng đẫm máu này, ba người ở đây không ai bày ra biểu hiện sợ hãi, ngay cả Thẩm Hành Vu, cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
"Đỗ Trọng, đợt lát nữa ngươi dịch dung, giải quyết chuyện trước kia, giờ ngươi chính là Dư Thiếu Bình." Mộ Phi Chỉ quay đầu nói với Đỗ Trọng, vừa dứt lời Thẩm Hành Vu liền đi tới.
"Sao ngươi không nói ít một chút, cứ trực tiếp giết hắn như vậy là được rồi." Thẩm Hành Vu có chút không hiểu.
"Chẳng lẽ nàng cho là ta không giải quyết được một Dư Thiếu Bình? Hôm nay Dư Thiếu Bình xuất hiện ở nơi này chính là một manh mối. Sớm đã qua giờ tý, bây giờ trở về, chúng ta còn có thể ngủ hai canh giờ." Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu đi ra ngoài.