"Vâng ạ." Phúc Hải lên tiếng trả lời rồi rời đi, lúc này Thẩm Hành Vu mới ngẩng đầu nhìn về Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ thấy nàng nhìn mình, mỉm cười hỏi: "Không xấu hổ nữa à?"
Thẩm Hành Vu không để ý đến hắn, mà chỉ mang theo ánh mắt kinh ngạc hỏi: "Đỗ Trọng? Là thần y Đỗ Trọng?" Trong giọng nói không chỉ mang theo kinh ngạc mà còn mang theo một chút kích động.
"Thần y, thật ra hắn lại thích người khác gọi hắn là quỷ y." Mộ Phi Chỉ khó chịu nói, nữ nhân này sao lại có hứng thú với tên quỷ nam nhân kia như vậy?
...
Giờ phút này, khi Mộ Phi Chỉ đang đàm luận về quỷ y Đỗ Trọng, Phúc Hải mang theo một nhóm thái giám đi đến Thái Y viện.
"Đại tổng quản, tiểu nhân có thể không đi hay không?" Một tên thái giám đi theo sau Phúc Hải nhìn thái y viện hoang vắng liền kinh hãi, run rẩy nói.
"Câm miệng, nếu bị quỷ y nghe được, thế nào cũng cắt lưỡi của ngươi xuống." Phúc Hải nghiêm khắc liếc mắt lườm tiểu thái giám một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
"Quỷ y này sao lại ở cái nơi quỷ dị như vậy." Tiểu thái giám đi theo phía sau Phúc Hải nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi bên trong hậu viện này đều là mạng nhện, không có một thực vật sống, tất cả đều là cây khô, cái loại cảm giác âm trầm này khiến tiểu thái giám sợ phát khóc.
"Quỷ y đại nhân, Phúc Hải ở điện Thái Cực có chỉ muốn truyền." Phúc Hải đứng lại ở trước cửa, lên tiếng hô to. Tiểu thái giám run rẩy đi theo đứng sau lưng hắn.
Hồi lâu, bên trong không có thanh âm, Phúc Hải không dám xác định bên trong có người hay không, vì thế lại lớn tiếng hô một lần nữa.
Một chữ cuối cùng vừa dứt, cửa điện trước mặt hai người bỗng két một tiếng... mở r.
Tiểu thái giám trừng lớn mắt nhìn vào trong, bên trong đại điện bài trí cũ kỹ. Chính giữa đại điện bày một cái quan tài bạch ngọc vô cùng lớn, hàn khí từ trong đó phát ra, mà trong quan tài lúc này đang vang lên tiếng bang bang.
"Mộ Phi Chỉ tìm ta có chuyện gì?" Quan tài trong điện chậm rãi mở ra, một nam nhân mặc áo choàng đỏ sậm, đầu tóc bạc toán loạn vô cùng lười nhát dựa vào nắp ngọc thạch, tóc trước trán che khuất khuôn mặt của hắn, nhưng nghe giọng nói lười nhát này của hắn, Phúc Hải liền có thể biết rõ, sợ là vị đại nhân này còn chưa có tỉnh ngủ.
"Hồi đại nhân, Vương thượng có chỉ nửa canh giờ sau gặp tại đình giữa hồ." Phúc Hải thu hồi tầm mắt cung kính đáp.
"Ta đã biết, cút đi." Một câu nói lạnh lùng vừa dứt, bóng dáng người nọ lại biến mất, chỉ nghe thấy tiếng rầu rĩ đóng lại của nắp quan tài.
Lông mao phía sau lưng Phúc Hải dựng hết lên, vị đại nhân này thật là hung dữ.
...
Nửa canh giờ sau, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đi tới bên hồ ở trung tâm Vương cung, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn thuyền, Thẩm Hành Vu đang muốn bước qua, thắt lưng lại bị Mộ Phi Chỉ ôm lấy, thâm mình liền lập tức bay lên.
Đột ngột như vậy, Thẩm Hành Vu không kịp dự liệu, vì không muốn bị ngã, chỉ có thể gắt gao ôm ấy eo Mộ Phi Chỉ.
Chỉ trong nháy mắt, hai người liền an ổn đứng ở đình giữa hồ, nơi này đã sớm chuẩn bị giường êm, chẳng qua lúc này Thẩm Hành Vu có muốn thoát thân cũng không được, bởi vì tay Mộ Phi Chỉ vẫn ôm chặt lấy eo nàng như trước.
"Ngươi không buông ta ra, ta ngồi xuống thế nào, chẳng lẽ muốn đứng như vậy." Thẩm Hành Vu hơi nghiêng đầu sang một bên, tóc dài thuận thế rơi lên cánh tay Mộ Phi Chỉ.
"Nàng có thể ngồi, ngồi ở trong lòng ta." Nói xong, Mộ Phi Chỉ vén long bào lên, cả người uy nghiêm ngồi trên giường êm, đương nhiên, Thẩm Hành Vũ đã bị hắn ôm ngồi ở trong lòng.
Dưới mông là đùi hắn, nhận thức điều này khiến Thẩm Hành Vu rất không thoải mái. Nàng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng Mộ Phi Chỉ càng ôm chặt, đến cuối cùng hai tay đều vòng qua ôm lấy nàng.
"Mộ Phi Chỉ, ngươi có ý gì đây?" Thẩm Hành Vu bị thân thể cường tráng của hắn ôm ngồi trong ngực, cả người không được tự nhiên.
"Ý nam nhân giữ lấy nữ nhân." Mộ Phi Chỉ vỗ vỗ mặt nàng, mang theo nghi hoặc: "Người ta không thể ấm áp hơn so với giường êm sao?"
"Ý ta không phải là ấm hay không ấm." Nếu không phải bị hắn ôm, hiện giờ Thẩm Hành Vu không thể tự do đi lại rồi.
"Nàng không cần nói phép tắc gì đó với ta, đây là Hoài Nam, ta chính là vương pháp. Huống hồ ta chỉ đang ôm nữ nhân của mình, ưm, A Vu, nàng nên béo một chút mới tốt, như vậy ôm mới thoải mái." Cuối cùng Mộ Phi Chỉ lại chuyển sang đề tài ôm thoải mái hay không rồi.
Thời gian hai người nói chuyện, ba con thuyền lấy tốc độ khác nhau đi tới đình giữa hồ. Trên con thuyền dẫn đầu, một nam nhân mặc cẩm bào màu trắng đứng ở trước thuyền , trong tay cầm một chiếc quạt ngọc, mặt mày như họa, ôn nhu như ngọc.
Hắn vừa lên bờ, Hành Vu chợt nghe thấy một giọng nói thanh thúy như ngọc: "Đáng tiếc không phải mùa đông, nếu trời có tuyết, thưởng tuyết ở đình giữa hồ này quả thật là quá tuyệt." Thanh Bình Hậu Mộ Thiếu Khanh đi đến trước mặt hai người đang ngồi ôm nhau, vung cây quạt, nhàn nhã nói. Nhưng khi hắn thấy Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, trong mắt thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.
"Một ngày không làm văn sẽ chết à?" Mộ Phi Chỉ ghét bỏ liếc nhìn hắn, sau đó lấy một quả nho đưa tới bên miệng Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu hung dữ cắn một ngụm.
"Sao không cẩn thận như vậy? Còn muốn ta lau miệng cho nàng?" Mộ Phi Chỉ đột nhiên nở nụ cười, ngón tay khô ráo bỗng nhiên đặt ở trên môi Hành Vu, không nặng không nhẹ lau đi những giọt nước nho trên miệng nàng.
"Hôm nay ta không mang phương thuốc bổ thận tốt, thật là đáng chết." Một giọng nói âm dương quái đột nhiên vang lên, Thẩm Hành Vu nghiêng đầu, chỉ thấy một người nam nhân cao lớn đang đứng dựa vào cây cột, hắn một thân trường bào đỏ sậm, nàng quan sát hắn, phía sau lưng lại cảm thấy run rẩy, màu đỏ sậm này giống như có một ma lực, làm cho người ta có cảm giác đầy trời đều là huyết sắc, người nọ một đầu tóc bạc dài phất phơ trong gió khiến người ta thấy kinh sợ, hắn cúi đầu, không thấy rõ diện mạo, cả người có vẻ cực kỳ thần bí.
"Vậy lần sau ngươi đừng quên." Mộ Phi Chỉ khẽ cười một tiếng.
"Ngươi là Đỗ Trọng?" Thẩm Hành Vu cảm thấy rất kích động, nàng cầm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, hơi nâng nửa người trên lên, hỏi nam nhân tóc bạc.
"Ha ha, ngươi biết ta?" Nam nhân lại nở nụ cười âm dương quái khí.
"Ta muốn tỷ thí với ngươi." Thẩm Hành Vu ghé vào trên người Mộ Phi Chỉ, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Trong đình nhất thời trở lên yên tĩnh, Mộ Thiếu Khanh và Mộ Phi Chỉ đều nhìn về phía Hành Vu, ngay cả Đỗ Trọng luôn luôn cúi đầu cũng xoay đầu lại, một đôi mắt phát sáng rực rõ nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt, gương mặt trắng nõn lại tinh xảo dưỡi ánh mắt trời càng trở nên trong suốt. Hắn nhếch môi, khanh khách cười nói: "Ngươi muốn so tài gì với ta?"
Câu hỏi của hắn khiến Thẩm Hành Vu đang sững sờ tỉnh táo trở lại, nàng nhìn khuôn mặt cũng không kém chút nào so với sư phụ, cũng nở nụ cười: "So y thuật."