“Rắc” một tiếng, lúc thân thể Tần Nghê Thường té xuống, Hắc Ưng ở một nơi bí mật dùng cục đá nhỏ đánh bay mũi tên, cả quá trình Mộ Phi Chỉ không hề ra tay, chỉ cho Hắc Ưng một ánh mắt, Hắc Ưng lập tức men theo mục tiêu, phi thân đi. Trên thực tế nhưng điều này Tần Nghê Thường đều không biết, nàng ta bị mũi tên sắc bén dọa sợ, cho nên khi nguy hiểm bị giải trừ, mũi tên rơi xuống đất thì theo bản năng ôm lấy chân Mộ Phi Chỉ, cả người run rẩy. Cho dù trong lãnh cung nàng ta có tâm kế thế nào thì vào lúc tính mạng bị đe dọa, khẩn cầu là bản năng tự bộc phát.
“Cút ngay, đừng ô uế giày cô vương.” Mộ Phi Chỉ không hề có ý niệm thương hương tiếc ngọc trong đầu, hắn đạp Tần Nghê Thường một cước, trong mắt còn hiện lên thâm ý. Vừa rồi thích khách đột nhiên xuất hiện rõ ràng chính là hướng về công chúa bị ám sát tại vương cung Hoài Nam, như vậy Hoài Bắc lại có cơ, nương theo việc này mà khơi mào chiến tranh. Nghĩ tới đây, Mộ Phi Chỉ lại càng hiểu rõ chuyện hòa thân lần này của Hoài Bắc.
“Phúc Hải, phái người đưa cô ta về.” Mộ Phi Chỉ dừng lại trong chốc lát, rốt cuộc nói với Phúc Hải đang trợn mắt há mồm, chân mềm nhũn.
Phúc Hải lĩnh mệnh, lập tức gọi một đống thị vệ tới, vây xung quanh Tần Nghe ethường, muốn che chở nàng ta trở về.
“Ném giày của chàng đi.” Ngay khi nhóm người kia đi mất, Mộ Phi Chỉ chưa đi được mấy bước lại nghe thấy một giọng nói mềm nhuyễn, hắn ngẩng đầu, đôi mắt không xao động đột nhiên nổi lên vài gợn sóng. Bước chân cũng nhanh hơn, hắn tiê lên, nhìn nữ nhân trước mặt, đầu tiên là nhíu mày, sau đó duỗi tay ôm nữ nhân vào lồng ngực mình, mở rộng áo khoác bao lấy nàng.
“Hoa đào cũng gọi vào trong cung được, phu quân, bản lĩnh của chàng cũng không nhỏ đâu nhỉ?” Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm vào, ghé vào bên người Mộ Phi Chỉ, đôi mắt xoay vòng, nàng nói thật nhỏ, trong giọng nói có chút đố kỵ.
“Nếu nương tử đã mở meenjg, thì đôi giày này ta sẽ vâng lời vứt đi.” Mộ Phi Chỉ thật sự cởi giày ra, hơn nữa động tác rất nhanh chóng, đến khi Thẩm Hành Vu nhìn sang thì hắn đã chân trần đi trên con đường rải sỏi.
“Chàng...” Thẩm Hành Vu có chút không biết nên nói gì, chỉ là ngay lúc nàng đang trù trừ, thân thể chợt nhẹ bẫng, hắn bế nàng lên, bên tai cũng truyề đến giọng nói trầm thấp mát lạnh của hắn: “Buổi tối khuya cũng không biết lối mặc thêm y phục hả?”
“Vừa mới chữa thương cho Thạch Lựu, có chút bận tâm về chàng mới ra tìm, ai ngờ lại thấy một màn như vậy.” Thẩm Hành Vu ra vẻ tức giận.
“Sẽ không có lần sau đâu.” Mộ Phi Chỉ chỉ nói một câu như vậy, buổi tối đầu xuân, nam nhân xưng bá Hoài Nam đi chân trần ôm vợ bước từng bước trên đá cuội, giọng nói trầm thấp và dịu dàng.
“Trong vương cung đề phòng sâm nghiêm, vừa rồi thích khách nhất định xuất hiện vì sơ hở cung yến.” Thẩm Hành Vu vòng lên cổ Mộ Phi Chỉ, được hắn ôm đi từng bước đến điện Thái Nguyên, âm thanh huyên nào càng lúc càng gần.
“Chỉ cần người chết ở Hoài Nam thì Hoài Bắc sẽ có lý do.” Mộ Phi Chỉ nói đế đây thì nhướng mày: “Chủ ý hèn hạ lại không có đầu óc như vậy thì có người ngu ngốc như Tần Huyền Qua mới có thể nghĩ ra.”
“Đúng vậy, cố tình hòa thân lại đưa một tên công chúa giả tới, chúng ta ra tay trước chiếm lợi thế thì hay hơn.” Cung điện ở phía trước rồi, Thẩm Hành Vu cọ cọ vào người Mộ Phi Chỉ, ý bảo hắn thả nàng xuống, nhưng Mộ Phi Chỉ lại không nghe theo, khóe miệng khẽ cong lên, cười nói: “Không sao, nàng cứ ôm lấy là được.” Sau đó trong tiếng im bặt của mọi người, hắn ôm Thẩm Hành Vu đến vị trí của mình. Lúc đó, Thẩm Hành Vu phát hiện có một ánh mắt vẫn nhìn mình từ cửa vàng, nàng cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, nhưng mà lúc Mộ Phi Chỉ đặt nàng xuống, nhỏ giọng nói: “Chàng làm như vậy thì tiếng thơm là hồng nhan gây tai họa lại rơi xuống trên người ta rồi.”
“Đầu óc nàng còn chưa thông minh đến mức có thể phá vỡ giang sơn.” Người nào đó bình tĩnh ngồi xuống, liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu, mặt không biểu tình nói tiếp: “Nhưng mà nàng lại có bản lĩnh làm cho ta phá vỡ giang sơn.”
“Nói cho cùng thì là chàng đang khoe khoang phải không? Thẩm Hành Vu nâng ly rượu, liếc mắt nhìn Mộ Phi Chỉ.
Buổi dạ tiệc này, trước kia không có Mộ Phi Chỉ nên không khí thoải mái hơn, bây giờ người say khướt đã không ít, chỉ có Mộ Thiếu Khanh vẫn an nhiên bình tĩnh ngồi ở đó, trong ngực vẫn ôm lấy cô gái không biết lai lịch, giơ tay nhấc chân lộ vẻ dịu dàng.
Lại nhìn Tần Nghê Thường được Phúc Hải hộ tống trở lại, nàng ta cúi đầu khiến không ai thấy được ánh mắt, khăn che mặt màu trắng mang theo cảm giác thần bí.
Yến hối bởi vì Mộ Phi Chỉ quay lại mà dần kết thúc, ngay lúc mọi người cho rằng khuya hôm nay sẽ trôi qua như vậy, Thẩm Hành Vu đột nhiên mở miệng, nàng đứng dậy, dáng vẻ hào phóng nói với Tần Nghê Thường: “Công chúa Nghê Thường, bổn cung đã nhìn công văn thông quan của ngươi, biết rằng lần này ngươi đế vì Thanh Bình Hầu. Đã vậy đêm nay ngươi sẽ không ngại về cùng Hầu gia, ta tin rằng quý phủ Hầu gia sẽ có nơi chiêu đãi.”
Một câu nói như canh giải rượu, giúp mọi người tỉnh táo lại, ánh mắt mọi người đều dời đến người Mộ Thiếu Khanh và Tần Nghê Thường.
“Vương hậu nương nương, Nghê Thường vì hòa thân mà đến, hôm nay đã vô danh phận, lại không có lễ tiết, nương nương như vậy quả thực khiến Nghê Thường khó xử.” Tần Nghê Thường có chút cúi người, trong ánh mắt là kiên định và chấp nhất, nàng nhìn Thẩm Hành Vu, trong đôi mắt đen mang theo dòng nước xoáy nhìn không thấu.
Khóe môi Thẩm Hành Vu mỉm cười, chỉ xuyên qua đôi mắt nàng cũng có thể nhận ra cô gái này tuyệt đối không phải là công chúa điêu ngoa Tần Nghê Thường chân chính, Tần Nghê Thường không phải một người hời hợt, lại không có đầu óc. Nhưng mà nhìn ánh mắt người này, tuyệt đối không phải là ánh mắt mà một công chúa điêu toa có.
“Thanh Bình Hầu, ý của ngươi thế nào?” Thẩm Hành Vu xoay đầu nhìn Mộ Thiếu Khanh, Mộ Thiếu Khanh đứng dậy, khoát khoát quạt bạch ngọc trong tay, cười nói: “Do nương nương làm chủ.”
“Đã vậy thì Nghê Thường công chúa đi theo Thanh Bình Hầu đi.” Thẩm Hành Vu cố ý đưa tay vuốt vuốt cái trán, mọi người thấy nàng như vậy, lại nhớ đến vài ngày trước truyền tới tin tức nàng có thai, cũng không dám lưu luyến lâu hơn, sau khi được sự cho phép của Mộ Phi Chỉ, tất cả đều lui ra ngoài.
“Hành lý của công chúa ta đã sai người thu thập xong, dọc theo đường cũng sẽ có người bảo vệ ngươi thật tốt.” Thẩm Hành Vu cố ý nhận mạnh trên hai từ ‘bảo vệ’, nàng nháy mắt với Phúc Hải, sau đó quay đầu nắm lấy bàn tay đã duỗi ra của Mộ Phi Chỉ, không nghe lời nói của Tần Nghê Thường.
...
Phủ Thanh Bình Hầu, Mộ Thiếu Khanh thò đầu ra ngoài cửa sổ, sau khi xác định xung quanh không có người, lúc này hắn mới đóng cửa sổ, tự nhiên ngồi trên giường, châm cho mình một ly trà, ngửi ngửi rồi nhấp một ngụm, lúc này mới từ tử mở miệng nói với nữ nhân ngồi cạnh bàn: “Hôm nay trong cung thất thủ, ta sẽ mau chóng tìm cơ hội mang ngươi tiến cung.”
Nữ nhân không lấy khăn che mặt xuống, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, trong mắt tràn ra một loại thần sắc như ưu thương.
“Ngươi đã bị đưa tới đây, chứng tỏ thái tử ca ca của ngươi đã bỏ ngươi đi, nếu ngươi không phối hợp thì ta sẽ đưa ngươi tới nơi tốt hơn? Quân kỹ thì sao?” Mộ Thiếu Khanh ưu nhã thưởng thức trà, bộ áo trắng như tuyết, nếu không phải lời nói hung ác này... không ai có thể tin tưởng, hắn là người như vậy.
Đôi mắt Tần Nghê Thường khẽ động, dường như muốn rơi lệ.
Mộ Thiếu Khanh không biết nữ nhân trước mặt không phải là Nghê Thường chân chính, thấy nàng muốn khóc, hắn cũng chỉ khoát tay một cái nói: “Từ trước đến nay bản hầu không phải người thương hương tiếc ngọc, trong phủ ta sẽ phái người bảo vệ ngươi, nhưng mà tương ứng, ngươi cũng phải vì ta,vì thái tử ca ca của ngươi trả một cái giá lớn.”
Màn ảnh quay lại trong nội cung, sau khi tiệc tối chấm dứt, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu chậm rãi tản bộ về điện Thái Cực, trên đường, hai bóng dáng một đen một trắng cùng đi sau lưng bọn họ, đến gần đại điện, lúc này Thẩm Hành Vu mới xoay người, nói với Bạch Tước: “Cho ngươi một đêm, sáng sơm mai ta muốn toàn bộ người trong kinh đô biết, công chúa hòa thân này là giả.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Bạch Tước gật đầu, trong nháy mắt đã không thấy người đâu.
“Nếu không phải lần trước ta đã gặp Tần Nghê Thường thì sợ lần này cũng không nhận ra được!” Thẩm Hành Vu khoác tay Mộ Phi Chỉ đi vào phía trong.
“Nương tử, nàng xác định phải thảo luận vấn đề này trong khuê phòng sao?” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu đến giường, giống như trước kia, tự mình cởi giày cho nàng, sau đó mới ngẩng đầu hỏi.
“Nếu không thì sao?” Thẩm Hành Vu hít một hơi, lăn vào trong chăn.
Bị bộ dạng ngây ngô của nàng làm cho tức cười, Mộ Phi Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
...
Sáng hôm sau, lúc khói bếp các gia đình lượn lờ bay lên, tin tức bạo phát cũng bắt đầu lan truyền với tốc độ nhanh chóng mặt, toàn bộ người trong kinh đô đều biết, vị công chía Nghê Thường ở phủ Thanh Bình Hầu chỉ là đồ giả mạo.
Mộ Thiếu Khanh như gió lướt về phủ, nhưng từ trước đến nay hắn là người có thể nhẫn, cho dù lửa giận ngập trời, hắn vẫn bình tĩnh vẫy tay cho đám thuộc hạ lui sau lưng, sau đó đi về phía sân nhỏ của Tần Nghê Thường.
“Nói, rốt cuộc ngươi là ai?” Mộ Thiếu Khanh đứng ở cửa, hỏi nữ nhân ngồi bên trong đưa lưng về phía hắn.
Người nọ không nói gì.
Mâu quang Mộ Thiếu Khanh lóe lên, cái mũi ngửi được một mùi quen thuộc, cổ tay hắn vừa động, một khuya áo bay ra ngoài, mang theo khí lực lớn đánh vào trên người Tần Nghê Thường.
Thân thể ‘yếu đuối’ của Tần Nghê Thường, bị cúc áo của Mộ Thiếu Khanh đánh trúng thì ngã xuống, mà Mộ Thiếu Khanh nhìn thấy rõ ràng, trên gương mặt đó, dưới khăn che mặt, máu đã cứng lại thành màu đen!