• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù ngày đó Đỗ Trọng nói như vậy, nhưng Thẩm Hành Vu cũng chỉ đau lòng một chút, đến hôm sau, nàng đã cảm thấy bình thường, vẫn miễn cưỡng rời giường như cũ, sau đó đi vòng quanh điện Thái Cực, đợi Mộ Phi Chỉ lâm triều về rồi ăn sáng cùng hắn, sau đó lại đi dạo, xoa xoa bụng mình, nhẹ giọng nói gì đó.

Nhưng đối với Mộ Phi Chỉ mà nói, hắn không có cách nào giống Thẩm Hành Vu, có thể coi như không có việc gì như vậy. Sáng nay, dùng bữa sáng cùng Thẩm Hành Vu xong hắn đến ngự thư phòng phê tấu chương, nhưng chưa phê được bao lâu, hắn chợt phát hiện trong lòng mình vẫn rất buồn, đối với chuyện xảy ra trước đây ba năm ở vô tình cốc, hắn vẫn không nghĩ ra, tuy đã phái người đi thăm dò nhưng không còn chút manh mối gì. Rốt cuộc lúc trước ai hạ dược với Thẩm Hành Vu, không lấy mạng nàng mà chỉ xóa đi trí nhớ của nàng về hắn, chẳng lẽ là nhằm vào hắn? Hắn không nghĩ ra, cảm xúc cứ hỗn độn, hắn bắt đầu nổi giận, ném bút đi, làm bẩn tấm rèm, sau đó vung tay, hất tất cả tấu chương xuống đất, làm tiểu thái giám đứng bên cạnh sợ tới mức không dám thở mạnh, ngay cả Phúc Hải cũng chỉ đứng khom lưng ở bên cạnh, hắn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Mộ Phi Chỉ vì lúc này, ánh mắt Mộ Phi Chỉ toàn tia máu.

Chỉ trong giây lát, trong ngự thư phòng, tấu chương rải rác phủ kín trên đất, các loại đồ sứ văng khắp nơi, chờ hắn trút giận xong, cả nội điện không ra hình dáng nào.

Ngay lúc đang lộn xộn như vậy, bên ngoài ngự thư phòng vang lên tiếng bước chân chậm rãi, Phúc Hải biết đó là trách nhiệm tiểu thái giám, vì thế nhanh chóng ra ngoài, chỉ trong chớp mắt, hắn liền vội quay lại, nhỏ giọng nói với Mộ Phi Chỉ "Vương thượng, nương nương đang tới!"

Những lời này như gáo nước dập tắt ngọn lửa, làm cho ánh mắt đỏ sậm của Mộ Phi Chỉ biến mất, hắn nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, trong lòng biết bây giờ thu dọn cũng không kịp, nếu tiểu thái giám trông cửa đã thấy, chắc chắn Thẩm Hành Vu đã tới rồi, hắn không muốn nàng thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt bỗng nhiên liếc đến tấm rèm màu vàng, hắn liếc mắt ra hiệu với Phúc Hải, Phúc Hải lập tức hiểu ra, tay chân nhanh nhẹn hạ tấm rèm kia xuống, cảnh bên trong bị che khuất, thấy vậy, hắn với yên tâm bước ra ngoài, còn chưa ra tới cửa, ý cười nhẹ nhàng của Thẩm Hành Vu đã chiếu vào mắt.

"Sao chàng đã ra ngoài? Phê xong tấu chương rồi sao?" Thẩm Hành Vu thật không ngờ Mộ Phi Chỉ sẽ ra cửa đón nàng, nàng cười đặt tay vào bàn tay đang duỗi ra của Mộ Phi Chỉ, vui vẻ nói chuyện cùng hắn.

Mộ Phi Chỉ nghĩ, quả nhiên đời này hắn không thể rời xa nàng, vừa mới có tâm trạng xấu, bây giờ thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, tất cả đều hết sạch. Hắn nắm chặt tay ôm người nàng, sau đó nói với nàng "Chúng ta ra ngoài một chút đi?" Tính tình Mộ Phi Chỉ là vậy, rõ ràng vì muốn giấu cảnh tượng hỗn loạn bên trong mới kéo Thẩm Hành Vu a ngoài, nhưng những lời này của hắn, vẫn vô cùng lười biếng như cũ, không mang theo một tia kích động.

Thẩm Hành Vu lắc lắc đầu, đi vào trong, nàng vừa đi vừa nói: "Vừa đi cùng Thạch Lưu và Hoa Dung xong, dến ngự thư phòng, ta thấy mệt nên định vào thăm chàng."

"Ta đỡ nàng ngồi một chút." Mộ Phi Chỉ thấy trán nàng đổ mồ hổi, vừa đỡ nàng đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, vừa lấy khăn lau mồ hôi cho nàng."

"Mệt sao?" Mộ Phi Chỉ hỏi, tay vẫn cầm tay của nàng, ánh mắt dịu dàng hỏi.

"Không mệt." Thẩm Hành Vu ngồi tại chỗ, bỗng nhiên nàng kéo tay hắn đặt lên bụng mình, kích động nói với Mộ Phi Chỉ "Phu quân, chàng sờ xem, Bảo Bảo lại đạp rồi." Lúc năm tháng, Bảo Bảo sẽ động, nhưng lần này Bảo Bảo lại yên tĩnh lạ thường, chỉ xoay người một chút, không ảnh hưởng đến người Thẩm Hành Vu

Mộ Phi Chỉ cảm nhận được chuyển động thần kỳ dưới bàn tay, nhiệt độ trong mắt cao hơn rất nhiều, hắn thấy Thẩm Hành Vu vì chuyện này mà vui vẻ, niềm vui làm cha lại càng mãnh liệt.

"Phi Chỉ?" Thẩm Hành Vu ngẩng đầu.

"Ừ?" Tay Mộ Phi Chỉ vẫn đặt ở chỗ cũ, xoa nhẹ.

"Chúng ta để tự nhiên được không? Hôm qua ta đã nghĩ rất nhiều, dù lúc sinh Bảo Bảo thế nào, chúng ta cố gắng là được phải không? Sư thúc vẫn luôn cố gắng nghiên cứu, lúc này nếu ta buồn bực không vui, ta sợ không chỉ có Bảo Bảo, ngay cả bản thân ta cũng huy hiểm, cho nên, chàng cũng cần phải thoải mái, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến lúc sinh Bảo Bảo không thiện lương được không?" Thẩm Hành Vu bỗng nhiên vươn tay ôm Mộ Phi Chỉ, giọng nói dịu dàng, trong mắt mờ nước, từ trước đến nay Mộ Phi Chỉ sợ nhất nàng khóc, bây giờ nhìn thấy nàng chuẩn bị khóc, hắn vội vàng đứng dậy ôm chặt nàng. Tay nhẹ nhàng vỗ về nàng, nhẹ giọng: "Được, ta đồng ý với nàng, ta sẽ cùng nàng thoải mái đón Bảo Bảo, A Vu, nàng tốt như vậy, sao ông trời có thể không hậu đãi nàng để nàng sinh nhi tử tốt được."

Ngày đó, mãi đến khi rời khỏi ngự thư phòng, Thẩm Hành Vu cũng không vạch trần Mộ Phi Chỉ, nàng biết, sau tấm rèm kia là chứng cứ hắn nổi giận, chỉ là nàng cũng không muốn tăng thêm áp lực cho hắn lúc này, hắn đã gánh vác quá nhiều vì nàng.

Ngày cứ trôi qua như vậy, bây giờ mỗi ngày Đỗ Trọng đều ngủ trong đống thảo dược, thường xuyên chạy tới bắt tới bắt mạch cho Thẩm Hành Vu, hỏi mấy câu sau đó lại trở về nghiên cứu. Mộ Phi Chỉ cũng dùng hết khả năng đi sưu tầm những dược liệu quý giá có khả năng dùng hết, đảm bảo đáp ứng được những gì Đỗ Trọng cần. Trong những ngày này, Cầu Cầu gặp nạn, vì vấn đề của Thẩm Hành Vu, Đỗ Trọng nghĩ Cầu Cầu là thánh vật của Vu tộc, cho nên mỗi tháng lại lấy máu Cầu Cầu một lần, vì máu của nó có thể trị bệnh nên hắn nghĩ có lẽ sẽ làm giảm đi dị độc trong cơ thể Thẩm Hành Vu. Lần đầu tiên Đỗ Trọng lấy máu nó, Cầu Cầu dùng đôi chân ngắn đá Đỗ Trọng, kết quả vẫn bị Đỗ Trọng cắt, tuy sau đó Đỗ Trọng tốt bụng giúp nó trị thương, nhưng từ đó nó thấy Đỗ Trọng thì không thân mật nữa, nhưng có lẽ là thánh vật của Vu tộc, có linh tính cao nên nó ngửi được mùi máu của mình trong bát thuốc cho Thẩm Hành Vu, nó giống như đã hiểu ra cái gì, lần thứ hai Đỗ Trọng lấy máu, nó không phản ứng gì nữa.

Thẩm Hành Vu mang thai được bảy tháng, trong cung lại đón chuyện vui, Mộ Tê Hoàng và Phong Dự khải hoàn hồi triều.

Lúc biết được tin này, Thẩm Hành Vu đã sai người dọn dẹp cung của Mộ Tê Hoàng, tuy bây giờ Mộ Tê Hoàng đã là phu nhân tướng quân nhưng ở trong cung cũng không phải chuyện lạ. Mộ Phi Chỉ quay lại điện Thái Cực liền thấy Thẩm Hành Vu được Thạch Lưu đỡ đang nói chuyện cùng cung nhân.

Thạch Lưu thấy Mộ Phi Chỉ đến, lúc Mộ Phi Chỉ đỡ lấy Thẩm Hành Vu, nàng liền lặng lẽ gọi đám cung nhân ra ngoài.

Vì thời tiết nóng, trên trán Thẩm Hành Vu lại đổ mồ hôi, Mộ Phi Chỉ thấy vậy, trực tiếp ôm nàng, vừa đi vừa nói "Cũng không nặng thêm mấy. Sao nuôi mà không béo lên vậy?"

"Chàng đang nuôi heo sao?" Thẩm Hành Vu tức giận lườm hắn, Mộ Phi Chỉ phát hiện, lòng mình lại vì một ánh mắt của Thẩm Hành Vu mà xôn xao, từ khi nàng mang thai tới nay, Mộ Phi Chỉ phát hiện vẻ quyến rũ của nàng không giảm mà còn tăng, có lẽ là người sắp làm mẹ nên trên người có khí chất không nói lên lời, điều này làm cho Mộ Phi Chỉ càng thêm say đắm.

"Vừa rồi đang nói gì thế? Không phải bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt sao?" Mộ Phi Chỉ đặt nàng trên giường, lấy gối mềm cho nàng dựa đầu, sau đó hắn cởi giày cho Thẩm Hành Vu, xoa nhẹ bàn chân nàng, mắt hiện lên đau lòng, chỉ là lời này nói ra miệng liền biến thành : "Coi, đây là móng heo."

Nếu không phải có thai, Thẩm Hành Vu rất muốn đá cho Mộ Phi Chỉ một cái, nàng hừ lạnh một cái, nhưng trên thực tế lại vô cùng hưởng thụ sự phục vụ của Mộ Phi Chỉ

Bây giờ tâm trạng của hai người đều tốt hơn nhiều so với một tháng trước, có lẽ là thật, cũng có lẽ là không muốn để cho đối phương lo lắng, tóm lại bây giờ tình trạng của hai người là Mộ Phi Chỉ ngày càng mặt dầy, sức chống cự của Thẩm Hành Vu đối với hắn ngày càng yếu.

Nghe Mộ Phi Chỉ nói xong, Thẩm Hành Vu nhướn mày "Nếu ghét bỏ ta như vậy thì tránh xa ta ra."

"Sao ta có thể bỏ được?" Mộ Phi Chỉ cười quyến rũ, khóe miệng hơi hơi xếch lên, mắt sáng lấp lánh.

"Vương tỷ và Phong tướng quân trở về, nghe nói lúc đại tướng quân khải hoàn hồi triều, trong kinh thành rất náo nhiệt, ta..."

"Dừng lại." Mộ Phi Chỉ ngắt lời Thẩm Hành Vu, thái độ lập tức trở nên cứng rắn: "Ta sẽ không mang nàng xuất cung, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào mang nàng xuất cung." Từ khi Đỗ Trọng đưa ra kết luận, Mộ Phi Chỉ phái thêm rất nhiều ám vệ xung quanh vương cung, ở xung quanh điện Thái Cực cũng có rất nhiều cao thủ bảo vệ, đúng là đã bao bọc Thẩm Hành Vu kín không một kẽ hở, vậy nên khi hắn nghe Thẩm Hành Vu muốn ra ngoài, theo bản năng liền muốn cản trở.

"Không phải, ta chỉ đột nhiên muốn ăn bánh dẻo ở Thiên Hương Các, lúc chàng xuất cung nhất định phải đi mua cho ta." Thẩm Hành Vu che miệng cười, nhìn biểu cảm quyến rũ đột nhiên cứng đờ của Mộ Phi Chỉ, sự thay đổi này quả thực rất thú vị.

"Vậy cũng được, ta đã nhớ rõ." Mộ Phi Chỉ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK