Nhận lấy khối tinh thạch đen thui này, cảm giác nguồn năng lượng lớn tràn ra nơi tay phải của hắn. Giang Thần trong lòng rung mạnh, thứ đồ này lại có thể sạc được cho vòng tay?!
Nhưng mà trên mặt Giang Thần không có biểu hiện ra cái gì, chỉ là hững hờ mà đem Á Tinh ở trong tay cầm chơi một chút rồi trả lại Tôn Kiều.
"1 điểm Á Tinh đại khái có thể đổi chút gì?"
"Một phần mười lon thịt hoặc một nửa hộp đồ hộp kém chất lượng, 10 lọ thuốc dinh dưỡng tổng hợp, 1 pin loại C, hoặc là 3 cái băng đạn năng lượng. Có thể đổi được rất nhiều đồ, loại năng lượng này được dùng để làm tiền tệ ở không ít những căn cứ của người còn sống sót. Anh thậm chí có thể ngủ với một cô gái ở trấn Liễu Đinh đấy." Tôn Kiều dùng ánh mắt có chút hài hước liếc nhìn Giang Thần, đùa giỡn cái này người đàn ông nhỏ bé này khiến cô có chút vui vẻ khó tả .
"Khặc khặc, 37 điểm Á Tinh à. Tôi dùng 4 cái đồ hộp trao đổi với cô, thấy thế nào?"
"Thành giao." Tôn Kiều không chút do dự mà đem Á Tinh lại vứt lại vào tay Giang Thần. Dường như nghĩ ngợi điều gì đó, cô ấy thở dài nói thêm vào, "Để tôi nói, tuy rằng tôi biết cái tên nhà ngươi ăn không ít, thế nhưng trao đổi như vậy là vô cùng thiệt thòi. Sau này nếu như anh cùng người khác giao dịch như thế, nhất định sẽ bị xem là một kẻ ngu ngốc. . ."
"Ồ?" Giang Thần không để ý lắm nhún vai một cái, hắn ngược lại còn chẳng để ý đến vài ba cái điểm Á Tinh lẻ này.
"Tuy nói 10 điểm Á Tinh là giá của một lon đồ hộp, nhưng cũng phải xem nguyên liệu bên trong thực sự là thứ gì. . . Đa số đồ hộp ở trấn Liễu Đinh đều là thịt cá biến dị, không ít còn trộn cả cát vào. Nhưng mà đó đã là thứ rất tốt rồi. . . Phải biết rằng một số lon bên trong còn có cả thịt người. . ."
Lời nói ấy mang theo sự bất lực cùng cảm xúc khó tả, khiến Giang Thần cảm thấy nghẹt thở. Nuốt nước bọt, hắn một câm lặng một chốc.
“Cà ri gà, thịt bò kho tàu... Những món ngon tuyệt vời này tôi mới chỉ được thưởng thức lần đầu tiên,” Tôn Kiều vẫn chưa nói đủ , đồng thời ẩn ý liếc mắt nhìn Giang Thần một cái rồi rời mắt đi, “Tôi đã từng nhìn thấy thương nhân vận chuyển hàng hóa bằng những con trâu biến dị. Tôi rất may mắn cũng đã được ăn thử thịt của nó. Cảm giác dai dai khô khốc đó khiến tôi vô cùng thỏa mãn.”
“Tôi tin cô.” Giang Thần nói nhỏ.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Đối với Tôn Kiều mà nói, mình càng chỉ là một tên cặn bã. Nếu như dám có ý định dòm ngó "Của cải" của cô ta, chỉ sợ trong nháy mắt cô ấy có thể giải quyết mình.
Tin không? Giang Thần hiện tại nghĩ tới sởn tóc gáy. Hắn thậm chí còn có ý nghĩ đem đống vàng này về hiện tại, bỏ lại mọi thứ ở nơi đây, bất kể là tính mạng của hắn hay số phận của vùng đất hoang tàng này. Chỉ cần vài kg vàng thôi cũng khiến hắn có một cuộc sống giàu có và dư dả.
Thời khắc này hắn mới rõ rằng mình đã quá ngây thơ khi có những suy nghĩ như vậy về thế giới này.
Tuy nhiên, có lẽ vì lòng tham, hay là bởi vì sự tự phụ không tên. Qua một hồi giao chiến giữa thiện và ác trong lòng, cuối cùng Giang Thần vẫn là bình tĩnh lại, đem ý nghĩ đào tẩu kìm nén ở đáy lòng.
Trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, Giang Thần nỗ lực khiến mình để bản mặt không hiện ra vẻ sợ hãi.
"Tin tôi?" Tôn Kiều cười nhạo, nhưng cảm giác khó tả dưới chân mày cô không thể che giấu được. Chỉ là từ hiếm có này đã biến mất từ lâu trong vùng đất hoang vu đầy đói khát và chết chóc. Giờ phút này, cho dù Giang Trần có nói ra những lời dễ nghe, nhưng cơ mặt Tôn Kiều cũng chỉ theo bản năng mà lộ ra vẻ khinh thường.
Thở dài, Tôn Kiều đi về phía nhà bếp.
"Sự ngây thơ của anh làm cho người tôi phải lo ngại. . . Có điều tôi cũng không ghét điều đó."
". . ." Nghe được Tôn Kiều nói như vậy, Giang Thần dần dần thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ được sự căng thẳng trong lòng.
Có lẽ hắn ta đã đúng, Tôn Kiều cũng không muốn đối mưu mô tính kế với hắn.
Bằng không, cô ta có rất nhiều cơ hội có thể giải quyết đi bản thân mình, cũng không cần thiết vẫn kéo dài tới hiện tại. . . Tảng đá lớn nén chặt trong lòng Giang Thần cuối cùng cũng vứt bỏ được.
". . . Anh đã là chủ nhân của tôi. Như vậy ngoại trừ việc bảo vệ an toàn tính mạng của anh, tôi cảm thấy. . . Tôi cũng có nghĩa vụ bảo đảm anh không bị người có ý đồ riêng lừa dối. Chà. . . Nói như thế nào đây, nếu như có người dòm ngó tài sản trên người, đối với tôi mà nói cũng là một loại phiền phức. Về sau nếu muốn giao dịch thứ gì với ai, tốt nhất là để tôi ra mặt."
Đi tới cửa, Tôn Kiều đột nhiên lại đem đầu trở về nói ra.
". . ."
Này chẳng cô ta là. . . Tsundere (Tsundere là một thuật ngữ tiếng Nhật cho một quá trình phát triển nhân vật mô tả một người ban đầu lạnh lùng trước khi dần dần thể hiện một mặt ấm áp hơn, thân thiện hơn theo thời gian. Từ này bắt nguồn từ các thuật ngữ tsun tsun, có nghĩa là quay lưng lại với sự ghê tởm, và chỉ có nghĩa là trở thành 'dovey tình yêu'. Nói đơn giản hơn là những người ngoài lạnh trong nóng)?
". . . Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi! Ọe, da gà da vịt nổi hết lên rồi, khặc khặc, " Tôn Kiều có chút bối rối né tránh ánh mắt Giang Thần, lắc mình đi vào trong phòng bếp. Nhưng không được bao lâu lại truyền tới tiếng thét chói tai kinh ngạc, "Oái! Sao, làm sao có thể? Tủ lạnh!"
Những cái cớ, niềm tin và thậm chí hầu hết những lời của Giang Thần đều là sai sự thật, chỉ để tránh những nguy hiểm và rắc rối không cần thiết.
Nhưng cảm xúc và hành động của hắn trong lúc đó đều là thật.
Trong khoảnh khắc, Giang Thần bất ngờ phát hiện, cô gái hoang dã này, cũng không đáng ghét như vậy. . . Ngược lại còn có chút……… đáng yêu?
"Đừng ăn đồ hộp, đêm nay chúng ta có món mới! Để ăn mừng. . . nhân viên đầu tiên của tôi!" Như muốn giãi bày niềm vui trong lòng, Giang Thần cười ha ha một tiếng rồi vọt vào nhà bếp.
Tôn Kiều ngơ ngác đứng trước tủ lạnh, thậm chí còn quên không phản bác cái mác nhân viên mà ngơ ngác nhìn cà chua. . . Còn có trứng gà.
Những nguyên liệu nấu ăn mới mẻ này, đều là Giang Thần cất vào trước khi cô ấy quay lại.
"Anh. . ." Tôn Kiều cứng đờ quay đầu, giọng nói run rẩy.
"Trước tiên đừng hỏi. Tôi biết trong lòng cô có không ít khúc mắc. Lúc ăn cơm tối chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau. Hiện tại. . . Hừm. . . Biết ăn cà chua chứ?"
Để Tôn Kiều vẫn đang đờ người đứng đó, trên mặt Giang Thần mang theo nụ cười đắc ý, hướng về phía tủ lạnh, từ bên trong lấy ra mấy trái cà chua cùng trứng gà.
"Tối hôm nay, chúng ta ăn trứng xào cà chua!"