Tuy bị Tôn Kiều dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc liếc mình, nhưng Giang Thần vẫn rất kiên quyết với lựa chọn này của mình.
"Không được!"
Nhưng mà ngoài sự suy đoán của Giang Thần, Diêu Giai Vũ không những không cảm ơn ý tốt của hắn mà còn hơi thụt lùi về phía sau, đưa ra vẻ mặt cầu xin về về phía Giang Thần.
"Sao thế?" Cảm thấy khó hiểu với hành động này của cô bé, Giang Thần ngơ ngác hỏi.
". . . Em, Em cảm thấy đeo như thế này là ổn rồi, có một vị Chủ Nhân hiền lành như vậy. Diêu Diêu. . . Đã rất hạnh phúc, hi vọng ngài đừng vứt bỏ em."
"Anh chưa nói muốn vứt bỏ em lại mà" Giang Thần cười khổ.
"Không đề phòng thì vẫn chưa chắc là tín nhiệm. Ôi ôi, không ngờ cô nhóc này lại thông minh đến vậy." Tôn Kiều khe khẽ nói bên tai Giang Thần.
Vừa nghe thấy lời thì thầm của Tôn Kiều, Giang Thần bừng tỉnh.
Cười khổ thêm lần nữa, Giang Thần phát hiện mình còn quá non nớt. Vẫn còn dùng tư duy hiện đại để đưa ra quyết định ở cái thời đại tận thế tàn khốc này.
Phản bội, là một từ rất khó nghe, nhưng trong tận thế cũng không hiếm lắm.
Vì lợi ích mà đem họng súng chĩa về phía anh em kề vai chiến đấu, vì sống sót mà bán đứng chính vợ con của mình. . . Trong tận thế thì những chuyện đó đều hết sức bình thường.
Nếu như lấy vòng điện tử xuống, không cần biết là có ý đồ phản bội hay không, Giang Thần chắc chắn sẽ nảy sinh lòng đề phòng Diêu Giai Vũ. Dù sao thì cô cũng không phải là người ở với hắn ngay từ đầu như Tôn Kiều, mà chỉ là "Người mới". Nếu nảy sinh cảm giác nghi kị cũng là bình thường, một khi sinh ra cảnh giác đối với một người ở trong lòng thì cho dù cô có làm gì vẫn sẽ bị nghi ngờ.
Thật ra thì cô cũng không có nảy sinh ý đồ gì cả, cũng không có chút lực chiến đấu nào. Cho dù lấy vòng cổ xuống rồi thì khi muốn xử lý chỉ cần tốn một viên đạn mà thôi. Tuy tuổi Diêu Giai Vũ không lớn nhưng rất thông minh. Cô biết nếu như mình mang theo cái vòng cổ này có thể khiến Giang Thần sinh ra cảm giác an tâm với mình.
Như vậy đã đủ rồi.
Chỉ cần mình ngoan ngoãn, nghe lời, nhất định sẽ không bị vứt bỏ.
Diêu Diêu lặng lẽ siết chặt hai nắm tay nhỏ, hạ quyết tâm.
Cô không có bao nhiêu dã tâm, chỉ muốn tiếp tục sống. . . Đương nhiên, nếu như có thể hạnh phúc một chút thì vẫn tốt hơn.
Sau khi đã hiểu được tâm ý của Diêu Giai Vũ, Giang Thần chỉ cười cười, không ép buộc cô nữa.
Nhưng thật ra là cô bé đã cả nghĩ quá rồi. Mặc dù lấy vòng cổ xuống, Giang Thần vẫn không vì vậy mà thay đổi cái nhìn với cô.
Nếu hỏi lý do tại sao thì. . .
Giang Thần chỉ là không tự chủ được mà dùng tư duy của một người bình thường ở thời hiện đại để đánh giá Tôn Kiều và Diêu Diêu. Nhưng các cô làm sao mà dùng loại tư duy "không thuộc thời đại này" của Giang Thần đây?
Ở trong mắt Giang Thần, Diêu Diêu vẫn chỉ là một đứa con nít. Dù đứa con nít này có là cao thủ sử dụng máy tính đi chăng nữa thì hắn vẫn có thể đảm bảo nó không gây ra chút uy hiếp nào cho mình.
Diêu Giai Vũ dùng tư duy của người may mắn còn sống sót ở tận thế để đoán suy nghĩ Giang Thần, Tôn Kiều thì tuy rằng mơ hồ đoán được xuất thân của hắn nhưng vẫn không thể chứng minh nó là sự thật. Các cô có thể nhìn thấy sự khác biệt của hắn với người khác. Thế giới quan của hắn gần như có thể nói là lương thiện đến mức "Ấu trĩ". Nhưng nói cho cùng thì hai người cũng không thể đoán ra suy nghĩ thật của Giang Thần được.
Không sợ.
Tại sao nhỉ?
Nếu như như anh thoát khỏi môi trường bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, đến 1 thế giới hòa bình, anh còn thấy những việc tàn nhẫn ở nơi này là đáng sợ sao?
Chắc chắn là không.
Tuy loại suy nghĩ này sẽ bào mòn sự nhạy bén đối với nguy hiểm tiềm tàng, nhưng quan niệm không phải là thứ có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Dù sao thì hắn cũng chỉ đặt chân tới nơi này có một tuần mà thôi, nên kinh nghiệm còn tương đối mỏng.
Tôn Kiều dẫn Diêu Giai Vũ vào phòng tắm. Mất đi cơ hội tắm như đôi uyên ương với chị Tôn Kiều tuy khiến Giang Thần hơi thất vọng chút, nhưng hắn vẫn biết dành quãng thời gian này cho hai người họ sẽ tốt hơn. Có vài chuyện, chỉ có thể để phụ nữ tâm sự với nhau.
Nếu để cho Tôn Kiều với Diêu Diêu sinh ra những khúc mắc ở trong lòng sẽ không tốt cho lắm. Dù sao thì vừa nãy Tôn Kiều đã trêu đùa cô nhóc hơi quá đáng. Đây cũng là nguyên nhân chính Tôn Kiều xung phong dẫn Diêu Diêu đi tắm.
Tuy rằng Diêu Diêu trước khi bước vào vẫn dùng đôi mắt mọng nước cầu xin mà nhìn hắn là được rồi. . .
***
Trong bồn tắm.
"Diêu Diêu."
"Vâng!" Diêu Giai Vũ giống như chú thỏ con bị dọa sợ đến mức đứng thẳng dậy.
"Không phải căng thẳng như thế." Tôn Kiều cười cười, ôm Diêu Giai Vũ, nhẹ nhàng kì lưng cho cô, "Sau này chị gọi em là Diêu Diêu được không?"
"Vâng, vâng ạ." Diêu Giai Vũ khiếp đảm trả lời.
"Sợ sệt như thế làm gì, chị đối xử với người của mình rất tốt." Tôn Kiều nhẹ nhàng lau một vệt máu đọng trên mặt cô bé, nhẹ giọng hỏi, "Còn đau không?"
"Có, hơi hơi."
"Lát nữa tắm xong chị bôi thuốc cho. Chà chà. . . Làn da của em sau khi tắm rửa đúng là mềm mại thật." Tôn Kiều có chút ghen tỵ nhẹ nhàng sờ sờ bả vai Diêu Diêu. Còn Diêu Giai Vũ thì như một con thỏ bị cọp bắt rồi chơi trò mèo vờn chuột vậy. Chỉ biết rụt cổ lại, mặc kệ Tôn Kiều hết xoa lại bóp toàn thân cô.
"Tại, tại vì khoang ngủ đông cấp 3 có chức năng cải thiện trạng thái thân thể. . ." Diêu Giai Vũ nhỏ giọng nói.
"Úi chà? Khoang ngủ đông cơ à. . .thứ này xa xỉ phết đấy. Nếu nói như thế,tuổi tác của em chắc phải lớn hơn chị chứ?" Tôn Kiều cười mờ ám nói.
"Không, không đâu. 12 tuổi em đã vào khoang ngủ đông. Mặc dù sống ở trong đó 20 năm. . . Nhưng do sự ức chế của thuốc nên cơ thể thực tế chỉ tương đương với người bình thường phát triển trong hai năm. Cộng thêm việc em sống ở Quảng Trường thứ sáu hai năm. Nói cách khác thì cơ thể em 16, tâm hồn thì 14 tuổi. . ."
“Thật á? Chị không là bé lại già đến thế. . . 12+20, hơn 30 tuổi tồi." Bệnh thích chọc người của Tôn Kiều lại tái phát, chưa kể cô cũng rất thích chọc những người mà mình cho là đáng yêu.
"Đâu, đâu có già như vậy. . ." Diêu Diêu nhỏ giọng phủ nhận.
"Vậy là bé đã đến tuổi có thể ăn rồi nhỉ?"
"Có thể, có thể ăn?!" Sắc mặt Diêu Diêu của đổi thành màu trắng xanh. Cô có nghe qua vài người có sở thích biến thái, thích ăn thịt người.
"Nghĩ cái gì đấy, ăn cái này này." Tôn Kiều cười đùa nhẹ nhàng đưa tay lướt qua bộ ngực nhỏ của Diêu Diêu.
Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, cúi thấp đầu xuống.
"Em, em rất biết điều. . . Nếu như Chủ Nhân muốn ăn, em sẽ không phản kháng. .."
"Sao lại cho bé ăn được." Tôn Kiều cười đùa ngắt lời Diêu Diêu.
"Sao thế?" Diêu Diêu ngây ngẩn cả người.
"Vì chị đây sẽ ăn sạch hắn." Tôn Kiều đắc ý ưỡn ngực nói. Được trêu đùa một bé loli khiến cô cảm thấy cực kì thú vị.
Dịch: Dz2k5