Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, Giang Thần suýt chút nữa không nhịn được mà chảy nước mắt.
Khặc khặc. Đương nhiên, mùi khói cũng khó ngửi.
Trên tường, kim đồng hồ chỉ vào vị trí 11 giờ. Xem ra thời gian ở tận thế và thời gian ở hiện tại đúng là đồng bộ. Từ bên kia lúc rời đi có vẻ cũng gần 11 giờ.
Giang Thần xoa xoa huyệt Thái Dương có chút cay cay, chậm rãi hít sâu.
Giá trị SAN (chỉ số kích thích thần kinh) đã giảm tới mức cực hạn, hắn không biết nếu như mình ở nơi đó nghỉ ngơi một lúc, có thể trở nên không bình thường hay không.
Vốn là một tên đàn ông, Giang Thần tự nhận mình thần kinh đủ cứng cỏi. Nhưng hắn vẫn còn có chút tự đánh giá cao bản thân. Đối mặt với những viên đạn gào thét, súng máy hạng nặng bắn phá, còn có những xác chết ngổn ngang trên mặt đất, hắn tuy rằng không có run, nhưng hắn không nghĩ rằng tinh thần mình bị đả kích ít hơn Diêu Diêu là bao.
Bên tai là những tạp âm quen thuộc phát ra từ con đường bên ngoài cửa sổ. Trước đây, những tạp âm này khiến cho Giang Thần cảm thấy buồn bực, nhưng sao lúc này được nghe thấy những tạp âm lại khiến hắn trở nên thân thuộc đến thế.
Thế giới hòa bình vạn tuế!
. . .
Tuy rằng Giang Thần rất muốn hét lên điên loạn. Thế nhưng xuất phát từ đủ loại lo lắng, hắn chỉ duỗi hay cánh tay đứng ngắc, cũng không có lên cơn hò hét.
Sự ràng buộc duy nhất của xã hội văn minh —— sợ bị người khác xem là nỗi xấu hổ hoặc là bệnh tâm thần.
Cảm nhận được đống kim loại nặng trịch trên lưng, Giang Thần trong lòng không khỏi nóng lên, vội vàng đem ba lô bê ở trước ngực.
Vàng! Phát tài rồi!
Đem ba lô chứa vàng đặt lên cân trọng lượng, nhìn kim đồng hồ chỉ vào số bảy, trái tim Giang Thần đập ầm ầm.
Đống này là hơn một triệu á!
Giang Thần không rõ giá vàng ở hiện tại, nhưng anh ấy đại khái biết rằng nó khoảng 200 đến 300 nhân dân tệ mỗi gram. Coi như dựa theo chuẩn là 7 kg, 200 nhân dân tệ mỗi gram, thì tổng là 1 triệu 4 nhân dân tệ - một khoản tiền kếch xù!
Con số này là một con số mà Giang Thần, người có thu nhập hàng tháng chưa bao giờ vượt quá 3.000, chỉ có thể mơ thấy hàng đêm mà thôi. Nhưng vào lúc này, nó đã trở thành hiện thực.
Cảm giác tương phản lớn như vậy, ngoài vui mừng ra, không khỏi khiến hắn có chút mờ mịt.
Nhiều tiền như vậy, làm những gì đây. . .
Mua xe là được rồi, mua nhà? Có vẻ gần như. . . Không không không, mình muốn ở biệt thự.
Đúng rồi! Còn có toàn bộ vàng trong ngân khố!
Nhưng khi nghĩ tới ngân khố ấy, vẻ mặt Giang Thần có chút ảm đạm trùng xuống.
Còn phải trở lại chỗ đó.
Nơi đó trong không khí tràn ngập sự u ám của tận thế.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Thần không khỏi do dự. Trong lúc hắn đang do dự ấy, một hình bóng kiều diễm kia xuất hiện bên trong đầu hắn. —— "Em cũng tin tưởng anh."
—— "Cái gì cần nói thì cũng đã nói, về sớm một chút.”. . .
"Tôn Kiều. . ." Giang Thần đọc thầm cái tên đó, không tự chủ đưa tay sờ sờ môi.
Nhiệt độ từ nụ hôn nóng bỏng ấy vẫn chưa lu mờ.
Nghĩ đến hôn, một bóng dáng bé nhỏ khác lại hiện lên ở trong đầu Giang Thần.
—— ". . . Còn, còn có, em rất nghe lời. . . Bất luận anh muốn làm gì em, em đều sẽ không phản kháng. . ."
—— ". . .Em, em cũng không ghét một vị chủ nhân tốt bụng như vậy. Diêu Diêu. . . Đã rất hạnh phúc, hi vọng ngài đừng vứt bỏ em.." . . . "Diêu Diêu. . ." Giang Thần đọc thầm một cái tên quen thuộc khác. Mụ hôn dịu mát ấy, mặc dù có chút đường đột, nhưng cũng khắc sâu ở trong lòng hắn.
Đột nhiên, Giang Thần bật cười, đem những hậm hực hết thảy ném ra khỏi đầu.
"Mình đang suy nghĩ gì đây. . . Mình không phải lolicon, " Giang Thần cười một tiếng haha, nhảy lên trên giường.
Nói chung, trước tiên ăn cơm trưa đã.
Sau đó, đem vàng đi xử lí.
Về việc mua nhà mua xe. . . Mình muốn ở biệt thự, muốn mua một chiếc xe hơi sang trọng! Nhưng cũng chưa nên mua vội, so với ở tận thế kiếm còn muốn phá chứ?
Toàn bộ vàng trong ngân khố, đều là của ta!
Đối với một chút tiền như này? Ha ha, trước tiên cứ hưởng thụ một chút đi! Vì đã quay về rồi nên cứ thả lỏng thư giãn rồi tính sau.
]
Giang Thần khẽ hát, đi vào nhà bếp quen thuộc. Nắm lên con dao đã bám ít bụi trên cán.
Buổi trưa ăn tạm trứng xào cà chua, buổi tối sẽ làm một bữa tiệc lớn!
Hắn hạ quyết tâm, phải tiêu xài hết toàn bộ số tiền này. Nếu không làm vậy, hắn sẽ rất khó có thể lấy lại dũng khí.
Thích ứng, còn phải mất chút thời gian.
-
-
Sau bữa cơm trưa, Giang Thần trở lại phòng ngủ. Lần quay lại này, ngoại trừ vàng ra, hắn còn mang theo máy tính 3D cùng với súng lục.
Kỳ thực hắn vốn không muốn cầm khẩu súng phiền phức này về xã hội hiện đại. Dù sao vật này nếu như bị nhìn thấy, có lẽ hắn sẽ phải lên phường uống nước.
Dù sao súng ống vẫn là thứ nằm trong mục quản lí của nhà nước. Giang Thần không muốn gây ra động tĩnh lớn ở đây. Lẳng lặng xử lí đống vàng, sau đó ầm thầm trở thành tỷ phú, như vậy đủ rồi. Hắn trở về là để hưởng thụ, không phải gây ra phiền phức.
Còn với cái máy tính 3D kia, Giang Thần chỉ là mang ra xem phim. Chủ cửa hàng điện tử tự hào vỗ ngực nói rằng, 100TB trong này đều là những bộ phim chất lượng, điều này làm cho Giang Thần không khỏi có chút chờ mong rằng xem phim 3D trên máy tính này hiệu quả sẽ như thế nào.
Dịch: Chúa Tể Loli