"Hả?" Vương Dịch ngẩn người, sắc mặt kì quái nhìn Giang Thần, đồng thời lại gần hắn.
"Khà khà, ông chủ Giang. Ở trong lĩnh vực này, quả thực có rất nhiều lựa chọn không tồi. Khà khà, tôi có một số cách để chuẩn bị thêm cho cậu. . ."
"Đừng lắm lời."
Vương Dịch nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Giang Thần, không khỏi rùng mình một cái.
"Vâng, không thành vấn đề." Đắc tội người như vậy không đáng giá, Vương Dịch vội vàng cúi đầu khom lưng nói.
"Cần bao lâu mới xong xuôi thủ tục?" Giang Thần không muốn phí lời cùng người như vậy.
"Đại khái một ngày, xin mời nói cho tôi địa chỉ của ngài. . ." Tuy rằng cô gái khi nãy đã phạm phải trọng tội khi tự ý lẻn ra ngoài, có thể nói là đã trở thành tội phạm, trên lý thuyết cũng được cho phép bán ra ngoài. Nhưng dù sao vẫn còn phải xử lí theo trình tự, không thể ung dung mà làm trực tiếp tại đây.
"Hai cái á tinh, ta sẽ đợi ở đây."
"Ông chủ Giang à, dù sao cũng phải theo trình tự pháp lí. . ."
"Ba cái á tinh, thêm tiền bo cho ông." Giang Thần không nhịn được nói ra. Ở đâu ra lắm thủ tục linh tinh như vậy? Xã hội văn minh không tồn tại mà dám nói luật với ta?
"Phải! Ta sẽ lập tức làm cho ngài!" Vương Dịch hùng hục chạy về phòng tài liệu. Hắn cần lập tức liên lạc với “quan hệ” của bản thân.
Cái tên mập mạp này tuy rằng nhìn qua khá là lôi thôi, nhưng hiệu suất làm việc thì tương đối nhanh. Đương nhiên, cũng là vì á tinh trên tay.
Giang Thần chỉ chờ nửa giờ, liền nhìn thấy một tên lính đem cô gái trở lại cửa lớn giữ chặt.
Chỉ có điều là sau nửa giờ, Giang Thần để ý trên mặt cô gái kia có thêm một vệt bầm tím.
Vương Dịch thấy sắc mặt Giang Thần có chút không tự nhiên, liền lại gần nói.
"Khà khà, ông chủ Giang, bỏ ra chút thời gian để kiểm tra, cũng vì suy nghĩ cho an toàn của ngài à, xin hãy thông cảm." Cười khổ giải thích, Vương Dịch lại càng ghé sát vào tai Giang Thần, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói rằng, "Yên tâm, nhân viên kiểm dịch nói cho ta. Vẫn còn nguyên tem, khà khà." Giang Thần nghía đầu xuống dưới, cái tên này quả thực như một nguồn nhiệt di động, hơn nữa trên người còn tỏa ra một mùi vô cùng khó chịu.
Đem phí chuyển nhượng cùng tiền boa tổng cộng là 5 á tinh đều đặt lên bàn, Giang Thần kí tên mình vào thỏa thuận bên dưới. Từ giờ, cô bé mang số 010342 sẽ không còn liên quan gì đến quảng trường thứ sáu.
"Cô bé, tên của em là gì?" Giang Thần liếc nhìn cô bé bên má trái có vết bầm tím, trên tay còn có vết máu, hướng mắt đi chỗ khác, hắn thở dài hỏi.
Vết thương này chắc hẳn là do ăn báng súng vào mồm. Tuy rằng vết thương này không liên quan gì tới hắn, nhưng trong lòng mơ hồ có chút tự trách.
"Diêu Giai Vũ." Cô bé trả lời một cách rụt rè, nhưng giọng cô ấy hơi cứng vì sợ hãi.
"Em biết về công nghệ máy tính?"
"Em có!" Đứa nhỏ đột nhiên tăng cao âm lượng, như ý thức được sự đường đột của bản thân, liền cúi đầu nói nhỏ, "Phương diện máy tính, em ở bên trong hệ thống giả lập giáo dục thu được đánh giá cấp B. Bất kể là lập trình hay là hack đều có tự tin có thể làm tốt."
"Ồ? Vậy sao trông em chán nản như thế?" Giang Thần hơi kinh ngạc nghiêng đầu đi nhìn bé Loli này một chút. Mười sáu, mười bảy tuổi có thể đạt đến trình độ như thế này, ở thế giới thực nếu được gọi là thiên tài cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng ở tận thế điều này hết sức là bình thường. Giới thiệu tóm tắt hệ thống giả lập giáo dục đã bớt đi yếu tố giáo dục dư thừa, căn cứ thiên phú của mỗi người mà tạo ra một khóa học riêng biệt. Chỉ cần ở trong ống nuôi cấy mấy năm, liền có thể thu được thành quả xuất sắc ở một cái lĩnh vực nào đó. Bất cứ ai lớn lên từ một môi trường như vậy về cơ bản đều nhận được một nền giáo dục tương tự. Có thể được đánh giá hạng B, xem ra trình độ không tồi.
Dịch: Chúa Tể Loli
**