". . . Cậu không sao chứ?" Nhìn Giang Thần đi tới, Hạ Thi Vũ cắn cắn môi, không biết nên nói cái gì. Cuối cùng chỉ nói ra một câu như vậy. "Có, thương tích một xíu." Giang Thần mặt dày chỉ vào vết thương nhỏ trên má. Nếu như không phải Giang Thần chỉ vào, sẽ không ai để ý tới một chút vết thương nhỏ như vậy. "Tôi, tôi giúp cậu xử lý nó." Hạ Thi Vũ có chút hổ thẹn cúi đầu. Cô ấy chưa bao giờ nợ ân tình, lúc này lại nợ người trước...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.