Mục lục
CHỨNG KIẾN THẦN THÁM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cải Trắng



[ Q2 ] Chương 10: Trì Trừng đánh cược



Nửa tiếng sau, cuối cùng Chúc An Sinh và Trì Trừng đã tập hợp đủ số người, tất cả chia làm ba đội. Ba người Chúc An Sinh, Trì Trừng và Tiểu Lý ở một đội, cả ba đội đều xuất phát đi tới ba địa điểm khác nhau được anh cho là nơi giấu thi thể.



" Trì tiên sinh, anh xác định đó là chỗ giấu thi thể sao? Thời gian như vậy, chẳng lẽ không có sai sót gì sao? "



Mấy người Chúc An Sinh lúc này đang đi vào con đường nhỏ gập ghềnh dẫn về phía khu rừng.



Theo như lời Trì Trừng nói thì cổ trấn Hà Giác tuy có kha khá rừng cây nhưng bởi vì đây là địa điểm du lịch cho nên rừng cây cũng thường xuyên có du khách đi tới. Duy nhất chỉ có một bìa rừng này, đường dẫn vào thực sự quá nguy hiểm, hẻo lánh ít dấu chân người, vì vậy anh mới cho rằng đây là một chỗ giấu thi thể tương đối hoàn hảo.



Hai địa điểm được cho là có khả năng giấu thi thể còn lại, Trì Trừng nói nguyên nhân cơ bản cũng gần giống như vậy, bất quá nghĩ tới anh trong thời gian ngắn như vậy có thể đoán được ba địa điểm có khả năng, Chúc An Sinh có đôi chút hoài nghi.



" Sau khi cùng cô phân tích vụ án xong tôi liền tra bản đồ cổ trấn Hà Giác, đồng thời còn xem số liệu thống kê mấy năm gần đây của cổ trấn, cuối cùng tôi mới xác định địa điểm khả nghi. "



" Cổ trấn Hà Giác là địa điểm du lịch nhận được khá nhiều sự quan tâm, ngoại trừ Thanh Sơn Tự ở đây ra thì các đền chùa nhỏ ở đây cũng có không ít cảnh đẹp, cho dù là cảnh đẹp ở một số chỗ có thể làm du khách quên nhanh nhưng có năm địa điểm ở Hà Giác lại không được nhắc tới, cho nên tôi đoán rằng những chỗ này đường đi nguy hiểm cho nên mới không có ai lui tới. "



" Nhưng tôi vẫn hơi do dự cho nên tìm bà chủ chỗ chúng ta trọ hỏi một chút, hỏi thăm bà chủ một chút tin tức thì tôi loại bỏ hai địa điểm kia, xác định là ba địa điểm còn lại. "



Đây là lần thứ hai trong ngày Chúc An Sinh cảm thấy khiếp sợ, ý nghĩ của cô và Tiểu Lý quả thật giống nhau, hai người không nghĩ tới một mình Trì Trừng đã hoàn thành nhiều công việc như vậy.



" Cho nên, thực sự là có ba cái sao? " Chúc An Sinh hỏi, cô cảm tưởng như trái tim mình như ngừng đập vậy.



" Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, tôi chỉ là tìm được ba địa điểm thích hợp để giấu thi thể, nhưng cũng đâu nói là hung thủ thông minh đâu? Hoặc, có thể từ lúc phân tích ban đầu chúng ta đã đi sai đường, có khi nào hung thủ vì nguyên nhân khác nên lần thứ hai ra tay mới thăng cấp? Có lẽ, căn bản không hề có người bị hại tiếp theo. "



Tiểu Lý nghe ra được lời này anh đang ủi cậu và Chúc An Sinh, nhưng dù vậy cậu nguyện ý tin tưởng lời này của Trì Trừng: " Phật tổ phù hộ, hy vọng là như thế. "



Trì Trừng và Tiểu Lý sau khi trao đổi xong mới phát hiện không biết Chúc An Sinh đã dừng chân từ lúc nào, không đi theo họ.



" Làm sao vậy? " Trì Trừng khó hiểu nhìn về phía Chúc An Sinh.



" Các anh có thấy không, bụi cỏ ở đằng kia sao lớn lên tươi tốt như thế? "



Trì Trừng và Tiểu Lý liền nhìn theo tầm mắt của cô hướng về phía cách đó không xa, ở dưới một cây đại thụ có một khóm cỏ dại mọc lên vô cùng tươi tốt, khẽ lay động trong gió.



---



Một tiếng sau, tiểu đội kia và pháp y sau khi kết thúc dò tìm liền đi tới chỗ của mấy người Chúc An Sinh, bởi vì dưới gốc cây đại thụ, trước đó không lâu bọn họ đã đào ra được một túi vải cứng.



Tiểu Lý có chút không chịu nổi, Trì Trừng liền bảo cô đưa cậu sang một bên nghỉ ngơi, còn anh và pháp y thì ở lại hiện trường để thu thập chứng cứ.



Sau khi thốc hết toàn bộ đồ ăn trong dạ dày ra Tiểu Lý mới cảm thấy thoải mái hơn, Chúc An Sinh liền đỡ cậu ra nghỉ ngơi ở một gốc cây gần đó.



" Xin lỗi, tôi vừa mới được chuyển tới đội hình sự không lâu, để Chúc tiểu thư chê cười rồi. " Tiểu Lý sắc mặt hơi tái, nói.



" Điều này rất bình thường, cậu không cần để trong lòng. "



" Ừm cảm ơn, nhưng mà Chúc tiểu thư, tôi nhớ là trước kia cô đều ở đồn công an, lần này khẳng định là lần đầu tiên tới hiện trường phạm tội đi, vậy mà một chút phản ứng cô đều không có, thật là lợi hại. "



" Đừng khen tôi, tôi cũng từng nôn một lần, chẳng qua thứ tôi ghê tởm không phải là hiện trường phạm tội, điều làm tôi cảm thấy ghê tởm và sợ hãi chính là lòng dạ con người. "



Chúc An Sinh nói xong liền nhớ tới vụ lần trước khiến cô nôn mửa.



" Đúng rồi Chúc tiểu thư, vừa rồi sao cô có thể phát hiện ra được chỗ đó? "



Lòng hiếu kỳ của Tiểu Lý trỗi dậy, cậu mặc kệ là ai, vì Trì Trừng và Chúc An Sinh đều quá lợi hại. Cùng người thông minh giao tiếp thực sự rất khó, nhưng để học hỏi kinh nghiệm cậu không ngại đi theo hai người đâu.



" Phía dưới cây đại thụ thường không có cỏ dại, bởi vì ở cạnh cây lớn như vậy nó không chỉ hút hết chất dinh dưỡng từ đất mà còn che cả ánh mặt trời nữa, cho nên dù không phải cỏ dại thì các cây khác nếu như ở cạnh cây đại thụ thì rất khó trưởng thành. "



Chúc An Sinh giải thích vô cùng tỉ mỉ, thoáng chốc Tiểu Lý đã hiểu ra. Cậu lúc này đã hiểu rõ, tại sao đứng ở khoảng cách xa mà cô vẫn phát hiện ra điều dị thường, bởi vì khóm cỏ dại ở dưới cây đại thụ kia thật sự là sinh trưởng rất tốt.



" Thì ra là thế, Chúc tiểu thư cô thật lợi hại, tôi nhớ rõ lúc ở thành phố có vụ án bạn trai cũ muốn quay lại giết người nhờ có cô mới khiến chuyện đó không thành. "



Nghe thấy Tiểu Lý khen mình, ngược lại Chúc An Sinh cảm thấy hơi xấu hổ, cô không nghĩ tới những lời đồng nghiệp trước kia nói với cô là thật, chút việc nhỏ này của cô vậy mà truyền khắp cục cảnh sát thành phố. Nhưng có thể phá được vụ đó là cô nhờ vào trực giác mà thôi, có thể cứu sống được Vương Vũ Đình hoàn toàn là mèo mù vớ cá rán đó.



Sau hai tiếng trò chuyện cuối cùng hai người cũng kết thúc. Đúng lúc công tác thu thập chứng cứ ở hiện trường cũng đã xong, Trì Trừng đang đi về phía hai người họ.



" Tình huống như thế nào rồi? " Chúc An Sinh có chút vội vàng hỏi.



" Nạn nhân là nữ, cũng bị phanh thây, thi thể bị thối rữa nhiều, bất quá có thể phán đoán là cùng một hung thủ với hai vụ trước. "



Chúc An Sinh nén thở mạnh, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lúc này, giờ đây ý chí muốn bắt tên hung thủ kia của cô càng thêm mãnh liệt!



" Rồi sao nữa, anh còn suy nghĩ gì không? "



" Thời điểm này phát hiện ra thi thể quá muộn, xương cốt gần như đã bị thối rữa hết, cũng giống hai nạn nhân trước đều mất đầu, dấu vân tay và lớp da trên tay đều bị phá hủy, cho nên rất khó có thể điều tra thân phận. " Trì Trừng bất đắc dĩ nói.



" Mặt khác, chút nữa tôi sẽ đi tới đồn công an cùng với pháp y Cố và đội trưởng Lưu. Đội trưởng Lưu nói thi thể hai nạn nhân trước đều được bảo quản ở đó cùng với chứng cứ, cho nên tí nữa tôi sẽ cùng quay về đó để xem xem có tìm được chứng cứ mới không. "



Chúc An Sinh chăm chú nghe lời anh nói, vừa nghe vừa gật gật đầu. Đợi tới khi anh nói xong, cô mới bảo: " Còn tôi thì sao? Tôi sẽ đi cùng anh tới đồn công an hả? "



" Không, nhiệm vụ của cô không phải làm cái này. "



" Vậy thì tôi làm gì chứ? "



" Cô còn nhớ lúc chúng ta thảo luận về thân phận nạn nhân không? Tôi có hỏi đội trưởng Lưu rồi, thông tin cơ bản và chứng cứ liên quan tới nạn nhân thứ nhất đều được lưu trong hồ sơ trong tay cô, cho nên nhiệm vụ tiếp theo mà tôi giao cô là dựa theo hồ sơ đó tìm ra thân phận nạn nhân. "



" Tìm ra thân phận nạn nhân? "



Chúc An Sinh còn chưa kịp mở miệng thì Tiểu Lý đã kinh ngạc hô lên, chỉ có cậu mới được vì để điều tra được thân phận nạn nhân mà đội hình sự đã nghĩ không ít biện pháp, nhưng kết quả chẳng thu hoạch được gì, vậy mà giờ Trì Trừng chỉ giao cho một mình Chúc An Sinh điều tra thân phận, điều này sao có thể làm được.



Trì Trừng nghe Tiểu Lý nói vậy cũng cười, thực ra thì anh không hy vọng quá nhiều rằng cô có thể tìm ra được thân phận nạn nhân, chỉ là hiện tại anh muốn tìm kiếm chứng cứ một lần nữa, cho nên chuyện tìm thân phận này chỉ có thể giao cho Chúc An Sinh.



" Như thế nào, cô cảm thấy khó quá không làm được ư? "



" Phép khích tướng? " Chúc An Sinh liền nhìn thấu được suy nghĩ của anh.



" Đúng, chính là phép khích tướng, nếu như cô có thể tra được thân phận nạn nhân tôi sẽ tăng tiền lương cho cô, thế nào? "



Trì Trừng không hề giấu diếm ý tứ của mình, năng lực hiện tại của Chúc An Sinh đã khiến anh vừa lòng, đồng thời anh cũng tin tưởng chỉ cần mấy năm sau cô tích lũy đủ kinh nghiệm thì khả năng cô đuổi kịp anh. Nhưng mà giờ phản ứng của cô còn hơn chậm, anh muốn mình có thể kích thích được cô làm hết khả năng của mình.



" Thật hay giả đấy? " Chúc An Sinh hoài nghi hỏi lại.



" Tôi lừa cô làm gì chứ? Nếu cô thật sự tra ra được thân phận nạn nhân thì tôi sẽ tăng 10% tiền lương cho cô, thế nào? "



" Thành giao. "



Chúc An Sinh nhanh chóng đáp ứng, như là cô sợ không nhanh thì Trì Trừng sẽ đổi ý vậy.



" Tự tin vậy sao, cô không sợ tới lúc bất lực trở về, thành giỏ tre múc nước công dã tràng* sao? Tiền lương cũng không thể tăng đâu. "




Giỏ tre múc nước công dã tràng: Ở đây ý bảo mọi sự tìm kiếm của Chúc An Sinh là công cốc, không được gì cả.



" Không phải anh cũng rất tự tin sao, anh nghĩ là anh có thể tìm được thêm chứng cứ sao? Giờ thì dấu vân tay và lớp da tay bị phá hủy, thủ đoạn của hung thủ hung tàn, phạm tội không để lộ sơ suất, cho tới hiện tại vẫn chưa tìm được chứng cứ liên quan trực tiếp tới hung thủ, anh cảm thấy mình có thể tìm được chứng cứ để phá án sao? "



Ở trong mắt Tiểu Lý, giờ Chúc An Sinh và Trì Trừng như đang đối chọi với nhau. Nhưng Trì Trừng hiểu, những điều này xuất phát từ sự lo lắng của cô, cô là đang nhắc nhở anh rằng, hiện tại chúng ta đang đối mặt với tên hung thủ hung ác cuồng sát.



" Tôi có lẽ đã bỏ qua điểm nào đó, nhưng chứng cứ vẫn ở đó, nếu tôi không tìm ra nó thì tự khắc nó sẽ vẽ đường tìm tới tôi. "



Ở trong ánh mắt của Chúc An Sinh, cô thấy được Trì Trừng đang mỉm cười, bộ dáng vô cùng kiên định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK