Vì Chúc An Sinh cứu kịp thời nên Karen McKenna chống đỡ được tới lúc nhân viên cứu hộ tới, đồng thời Trì Trừng cũng gọi theo được số đông cảnh sát đến.
Người mà Trì Trừng nhìn thấy đầu tiên là Chúc An Sinh, người cô toàn là máu đã dọa cho anh hoảng sợ.
“Em bị thương?” Trì Trừng vội vàng hỏi.
Chúc An Sinh cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình. Rõ ràng người bị thương sắp chết là Karen McKenna nhưng cô trông mới giống người làm người ta sợ hãi nhất.
“Em không sao, vừa rồi em giúp Karen McKenna ấn miệng vết thương nên có dính chút máu ra người.”
Nghe vậy, Trì Trừng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, anh quan sát bên trong nhà xưởng và phát hiện ra bên cạnh cửa sổ có dính một ít máu.
“Em với hung thủ đã so chiêu?”
Nhìn vết máu rồi lại nghĩ tới việc Chúc An Sinh bảo mình không bị thương, Trì Trừng lập tức đoán được chuyện xảy ra ở đây trước đó không lâu.
“Đáng tiếc em đã để anh ta chạy thoát!” Chúc An Sinh nghiến răng nghiến lợi nói với giọng không cam lòng.
Trì Trừng lấy dụng cụ trong túi ra, tiến hành thu thập một ít máu ở cửa sổ.
“Em có thấy rõ ngoại hình của anh ta không?”
“Tuy ánh sáng lúc đó không tốt nhưng em có thể hình dung được lờ mờ dáng vẻ của anh ta. Đó là một người đàn ông da trắng khoảng 30 tuổi, nuôi râu ở quanh miệng.”
“Vậy là được rồi. Giờ chúng ta sẽ để chuyên gia phác họa vẽ lại những đặc điểm đó. Hơn nữa, ở đây còn có DNA, anh tin rằng chúng ta có thể xác định được nghi phạm.”
Chúc An Sinh đành phải tự an ủi bản thân. Sau đó, Trì Trừng đưa cô về khách sạn.
Quay về khách sạn, Chúc An Sinh tắm giặt mất nửa tiếng đồng hồ nhưng trên người vẫn có mùi hôi thối thoang thoảng. Có điều, đạt được thế này Chúc An Sinh rất hài lòng, ít ra nó vẫn hơn mùi thi thể hôi thối.
Chúc An Sinh nhớ có một lần mình với Trì Trừng gặp phải một bộ thi thể đã hoàn toàn bị thối rữa. Cái mùi ấy nó cứ bám trên người cả hai khoảng mười ngày. Và cả mười ngày ấy, ai cũng tránh hai người. Vì vậy, Chúc An Sinh và Trì Trừng cứ thế vượt qua mười ngày “thế giới hai người”.
Tẩy sạch cả người xong, Chúc An Sinh và Trì Trừng quay lại cục cảnh sát Pittsburgh. Chuyên gia phác họa đã đợi ở cục cảnh sát được một lúc.
Chúc An Sinh hợp tác với chuyên gia phác họa suốt một tiếng đồng hồ để tái hiện lại hình ảnh hung thủ trên tờ giấy trắng. Không bao lâu sau, bản vẽ này đã được truyền đi khắp nước Mỹ qua con đường truyền thông.
Bốn giờ sáng hôm sau, cục cảnh sát Pittsburgh đã điều tra xong thân phận của hung thủ. Hung thủ tên là Rohan Wolf, 32 tuổi, là người bản địa ở Pittsburgh.
Thu được tin tức này, Chúc An Sinh và Trì Trừng chẳng còn buồn ngủ nữa. Bọn họ đi tới nhà Rohan Wolf cùng mấy chục viên cảnh sát.
Vào một buổi sáng sớm yên tĩnh, cảnh sát dùng chùy phá cửa nhà Rohan Wolf.
Trải qua một lần tỉ mỉ tra xét của cảnh sát, xác định trong nhà không có người thì Chúc An Sinh với Trì Trừng mới bước vào.
Vừa vào cửa, Chúc An Sinh và Trì Trừng đã cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo âm u. Đi sâu vào bên trong, hai người còn ngửi được mùi formalin thoang thoảng.
Chúc An Sinh và Trì Trừng nhanh chóng xác định được mùi hương đó xuất phát từ đâu. Đó là ở tầng ngầm. Tới tầng ngầm, hai người thấy được bên trong có rất nhiều bộ phận con người được ngâm trong bình formalin.
“Chả trách thủ pháp của Rohan Wolf lại thành thục.” Chúc An Sinh tức giận khi nhìn thấy những bộ phận con người đó.
“An Sinh, em nhìn cái này đi.”
Nghe vậy, Chúc An Sinh nhìn về phía Trì Trừng. Cô thấy trước mặt Trì Trừng có một đống công cụ phức tạp.
“Mấy cái này đều được dùng để làm tiêu bản.”
Nói xong, Trì Trừng nhìn thẳng vào mắt Chúc An Sinh. Họ thấy được tia hoảng sợ xẹt qua trong ánh mắt đối phương.
“Vì vậy, trong bình formalin này chỉ có nội tạng con người.”
Chúc An Sinh hít vào một hơi khí lạnh. Cả cô lẫn Trì Trừng đều nhận ra được một vụ việc đáng sợ.
Sau đó, Chúc An Sinh và Trì Trừng tìm được những đồ vật chứng minh suy nghĩ của mình ở trên tầng hai. Nơi đó có sáu tiêu bản con người, bên trong nhét đầy bông. Có một tiêu bản còn đang nằm trên giường Rohan Wolf nữa, nó giống như thú bông mà nhiều người hay ôm đi ngủ vậy.
Cảnh tượng này làm cả Trì Trừng lẫn Chúc An Sinh nhìn tới dựng cả lông tơ. Bọn họ lại được đổi mới cái nhìn về tội phạm.
“Quá biến thái!”
Chúc An Sinh không thể dùng thêm một từ ngữ nào để hình dung nữa. Cô phải dùng chăn che đi tiêu bản con người trên giường mới thấy dễ chịu hơn.
“An Sinh, em có thấy kỳ lạ không? Nếu người khiến Rohan Wolf hứng thú là mấy cái tiêu bản thì sao anh ta lại chuyển sang làm tội phạm?”
“Đúng là có hơi kỳ quái.”
Chúc An Sinh có thể nhìn ra được mấy cái tiêu bản này đã tồn tại nhiều năm. Điều này chứng minh rằng những lần phạm tội trước kia của hắn là biến nạn nhân thành “thú bông” giống như tiêu bản. Nếu đây đã là một sở thích của hắn thì sao hắn lại biến nó thành cách để phạm tội?
Vì giải quyết câu hỏi này, Chúc An Sinh và Trì Trừng lại tiếp tục khám xét cả ngôi nhà. Mãi cho tới khi, Trì Trừng tìm được một bức thư làm mình suýt chút nữa nổ tung.
Tiếng thở gấp của Trì Trừng đã thu hút sự chú ý của Chúc An Sinh.
Cô tò mò nhìn anh. Cô không biết tại sao Trì Trừng lại có phản ứng lớn như thế.
“Anh tìm thấy cái gì thế?” Chúc An Sinh hỏi.
Trì Trừng đưa cái mình vừa tìm được cho Chúc An Sinh. Xem xong, tới cả cô cũng trợn tròn hai mắt vì hoảng sợ.
“Mật mã mười hai cung hoàng đạo! Rohan Wolf cũng là người của tổ chức!”
Sắc mặt Trì Trừng nặng nề. Anh không ngờ tổ chức thần bí mình khổ cực tìm hơn nửa năm lại xuất hiện ở đây.
“Chúng ta nhất định phải bắt được Rohan Wolf! Anh nghĩ cách phạm tội của anh ta chắc chắn có liên quan tới tổ chức thần bí, chúng ta phải biết rõ mọi chuyện.”
Trì Trừng cắn răng, hung hăng nói. Anh có dự cảm mình đã tiếp cận được rất gần cái bí mật đen tối trăm năm này.
**
Hai ngày sau, cục cảnh sát Pittsburgh tiến hành đối chiếu mẫu nước bọt và DNA của Rohan Wolf, xác định được hắn chính là hung thủ đem tới bóng ma cho Pittsburgh, sát thủ thú bông.
Năm ngày sau, Rohan Wolf chính thức bị liệt vào danh sách tội phạm truy nã quan trọng của FBI. Mặc dù phải đối mặt với thiên la địa võng nhưng Rohan Wolf vẫn như một linh hồn u ám ung dung bên ngoài vòng pháp luật. Chuyện này khiến Chúc An Sinh rất tự trách, đáng lý ra cô đã bắt được Rohan Wolf rồi.
Khác với nỗi tự trách của Chúc An Sinh, sang tới ngày thứ tư, bỗng nhiên trên mạng có một bài viết bùng nổ về việc cô cứu Karen McKenna. Cũng ngay trong lúc đó, mấy vụ án trước kia cô đi theo Trì Trừng phá án cũng bị moi lên. Có thể nói là chỉ trong vòng một đêm thôi, toàn nước Mỹ đã biết tới mặt nữ thần thám.
Đã thế còn có vô số người nổi tiếng trên mạng đưa tin về Chúc An Sinh khiến chuyện này như quạt gió thêm củi, lắp kính lúp vào phóng đại sự anh dũng và trí tuệ của cô ra vô hạn. Cô như kiểu biến thành một trào lưu nào đó mà mọi người làm theo, họ nói mình thấy được những phẩm chất tốt đẹp nhất của người con gái hiện đại trên người Chúc An Sinh.
Tại khách sạn Bloom, New York.
Trì Trừng rất vui vẻ khi xem mấy tin tức trên mạng. Nhưng Chúc An Sinh lại không ở cùng thế giới với anh. Trong thế giới của cô chỉ có buồn phiền chết đi được.
Hai ngày thông tin bay đầy trời cũng là lúc nhà Trì Trừng bị gần trăm tay phóng viên vây quanh. Tất cả mọi người đều muốn phỏng vấn Chúc An Sinh nhưng cho tới nay, cô vẫn không tiếp nhận bất kỳ lần phỏng vấn chính thức nào.
“Chúng ta có nhà mà không thể về. Chuyện này anh thấy vui vẻ lắm à?”
Chúc An Sinh tắt máy tính, tức giận nhìn Trì Trừng.
“Chuyện này có là gì đâu. Đâu phải chúng ta chưa từng bị phóng viên vây quanh.” Trì Trừng chẳng thấy sao cả. Anh thấy buồn cười với phản ứng của Chúc An Sinh.
“Sao có thể giống nhau được. Trước đó phóng viên thường xoay quanh vụ án hoặc là anh, giờ thì người bị phỏng vấn là em. Phải làm sao đây?”
Chúc An Sinh không hiểu sao mình lại bị chú ý. Đồng thời, cô cũng không thích cảm giác này.
Trì Trừng đứng dậy, đi tới ôm eo Chúc An Sinh. Anh dán môi lên tai Chúc An Sinh, lẩm bẩm: “Em không biết bản thân mình ưu tú tới mức nào sao?”
Lỗ tai Chúc An Sinh cảm nhận được hơi thở ấm áp, ngưa ngứa khiến cô thấy thẹn thùng.
“Em cảm thấy nó rất kỳ quái. Những thứ đó tới quá đột ngột.”
“Đột ngột sao? Sao anh lại không thấy vậy?” Trì Trừng lại tiếp tục ngồi xuống ghế dựa.
“Chẳng lẽ anh không thấy kỳ lạ? Mấy cái tin đó hình như cùng xuất hiện vào một đêm.”
“An Sinh, em quên người mình cứu là ai à?” Trì Trừng nhắc nhở.
“Không lẽ mấy tin đó xuất hiện chỉ vì em cứu Karen McKenna?”
Chúc An Sinh không hiểu nổi chuyện này. Người cô cứu đâu chỉ có mỗi Karen McKenna. Chẳng lẽ mấy người trước đó mình cứu đều kém Karen McKenna?
“An Sinh, em vẫn không hiểu ý của anh à? Ý của anh là, những cái tin đó xuất hiện là vì Karen McKenna.”
Chúc An Sinh hoang mang hơn bao giờ hết. Cô cứ nhìn chằm chằm Trì Trừng, hi vọng anh có thể cho mình một đáp án.
“An Sinh, lúc em cứu Karen McKenna hẳn là em biết rõ lúc đó Rohan Wolf đang làm gì cô ấy. Em có thể ghép chuyện bị cưỡng hiếp lên người một ảnh hậu đã đoạt giải Oscar không?”
“Tuy chúng ta đều biết chuyện cưỡng hiếp là lỗi của hung thủ nhưng thế giới chúng ta sống không hoàn hảo, em có thể tưởng tượng ra cảnh tin Karen McKenna bị cưỡng hiếp bay ngập trời không? Đặc biệt là trước đó cô ấy còn mua ma túy. Nếu tin này bị tuồn ra, em biết nó có nghĩa là gì không?”
Dường như Chúc An Sinh đã tưởng tượng ra tình huống đó. Cô nhìn Trì Trừng bằng ánh mắt như muốn nói mình đã hiểu.
“Ý của anh là Karen McKenna sợ chuyện của mình bị đưa ra ngoài ánh sáng nên mới đẩy em ra đúng không? Có ta làm lực hấp dẫn, cô ấy sẽ không còn là tiêu điểm của giới truyền thông?”
Trì Trừng cười nhẹ. Khác với vẻ khiếp sợ của Chúc An Sinh, anh chẳng bất ngờ gì.
“Thế giới này không có cái bánh nào có nhân từ trên trời rơi xuống, mọi sự ngẫu nhiên đều có tính tất nhiên.”
Chúc An Sinh nghe ra được sự bất đắc dĩ trong giọng Trì Trừng.
Trì Trừng vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên.
“Alo!”
“Ông nói cái gì?”
“Ông chắc chứ?”
“Được, tôi biết rồi.”
Thấy sắc mặt Trì Trừng thay đổi nhanh chóng sau khi nhận điện thoại, Chúc An Sinh tò mò với nội dung cuộc gọi.
“Ai gọi tới vậy anh?”
Trì Trừng thở dài một hơi. Con ngươi anh sâu thẳm như đáy đại dương.
“Cảnh sát trưởng cục cảnh sát Pittsburgh gọi tới. Ông ấy nói bọn họ vừa tìm được thi thể của Rohan Wolf.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi tới trả lời câu hỏi ở chương trước đây. Án này hung thủ lên sân khấu sớm là do hắn mới là người bị giết.